TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Thần
Chương 600: Củng cố cảnh giới

Mới sáng sớm, Hạ Nhất Minh đã đến cáo từ Vũ Vô Thường mà đi. Đối với sự cáo từ đột ngột của Hạ Nhất Minh, Vũ gia hoàn toàn bất ngờ. Bọn họ cố hết sức giữ lại. Nhưng Hạ Nhất Minh đã quyết, hắn còn nói không chỉ đi có một mình mà còn mang cả Kim Chiến Dịch mới khỏi bệnh đi theo.
Lúc này, đám tân tôn giả đang tập trung ở kinh thành, cơ bản mỗi người cũng đều đã từng giao thủ với Kim Chiến Dịch. Thậm chí có người còn tới mấy lần.
Trong tâmt rí của bọn họ không thể nào quên đuwojc chuyện đó nên vẫn muốn nhân cơ hội này lãnh giáo đối với hắn. Nhưng khi Hạ Nhất Minh mở miệng muốn Kim Chiến Dịch đi cùng, tất cả đều ngoan ngoãn im miệng, ngay cả một câu phản đối cũng không có.
Ngay cả Hác Huyết hôm qua vẫn còn liên tục đối nghịch với hạ Nhất minh cũng im lặng.
Phát hiện ra điều đó, khiến cho Hạ Nhất Minh rất cảm khái. Đồng thời hắn cũng cảm nhận được thực lực đóng vai trò quan trọng như thế nào.
Sau khi đã dùng hết mọi cách mà vẫn không giữ được, đám người Vũ Vô Thường không còn cách nào khác đành để cho đám người Hạ Nhất Minh ra đi. Bọn họ chỉ ước hẹn với nhau một thời gian nữa sẽ gặp nhau tại Thiên Trì phong.
Trong số tất cả mọi người cũng chỉ có Ngụy Tông Tân là đoán được một chút nguyên nhân, và ý định của Hạ Nhất Minh. Bởi vì hắn hoàn toàn hiểu rõ thương thế của Kim Chiến Dịch. Lúc này tu vi của Kim Chiế Dịch đã thụt lùi rất nhiều. Trong tình trạng đó mà đi vào Sinh Tử giới chắc chắn là tìm chết.
Với sự quan tâm của Hạ nhất Minh dành cho Kim Chiến Dịch, chắc chắn hắn sẽ tìm cách để giải quyết vấn đề này.
Chỉ có điều, nghĩ mãi mà Ngụy Tông Tân vẫn không thể đoán ra được biện pháp nào có thể làm cho Kim Chiến Dịch củng cố cảnh giới trong thời gian ngắn.
Nếu vào thời đại thần đạo thì điều này hoàn toàn có khả năng. Nhưng bây giờ chuyện đó gần như là không thể.
Sau khi đi xa khỏi kinh thành, Sở Hao Châu kéo Hạ Nhất Minh sang một bên hỏi nhỏ:
- Hạ lão đệ! Ngươi thực sự quyết định như thế hay sao?
Hạ Nhất Minh khẽ cười nói:
- Tiểu đệ với hắn thân như huynh đệ. Chỉ cần có một tia hy vọng, tiểu đệ nhất định phải làm cho hắn đạt tới tình trạng sung mãn nhất vào Sinh Tử giới.
Sở Hao Châu chăm chú nhìn hắn một lúc , cuối cùng mỉm cười nói:
- Kim tiểu tử kết giao được một bằng hữu như người đúng là không uổng phí.
Trong lòng lão cũng thầm nhủ, lão phu cũng không hề uổng phí. Tất nhiên néu Hạ nhất Minh không phải là người như vậy, Sở Hao Châu cũng không đi theo hắn như thế.
Hạ Nhất Minh leo lên lưng bạch mã lôi điện, truyền suy nghĩ cho nó. Lôi điện lập tức ngẩng đầu, tức giận nhìn lại. Với thân phận thánh thú của nó, chri có thể làm ngựa cưỡi cho Hạ Nhất Minh mà thôi. Cho dù để cho Hoắc Đông Thành cưỡi một chút cũng là nể mặt Sở Hao Châu. Nhưng thêm một người nữa thì nó không hề muốn.
Hạ Nhất Minh vốn biết tính nó liền cười hắc hắc, lấy ra một viên đá trắng.
Đôi mắt xinh dẹp của Lôi điện mở to nhìn viên đá trắng một lúc, cuối cùng nhịn không nổi đành khuất phục.
Hạ Nhất Minh cười ha hả nói:
- Kim huynh! Bạch mã đồng ý rồi. Đi lên đi.
Kim Chiến Dịch đi một vòng quanh bạch mã , ngưỡng mộ nói:
- Hạ huynh đệ! Ngươi thu phục đựoc con linh thú này ở đâu?
Hạ Nhất Minh cười hắc hắc nói:
- Kim huynh đừng có xem thường bạch mã. Nó không giống như linh thú bình thường đầu.
Kim Chiến Dịch mỉm cười nói:
- Chẳng lẽ nó có huyết mạch của thần thú?
Hạ Nhất Minh chậm rãi gật đầu một cái. Hai mắt Kim Chiến Dịch trợn tròn lên, nhìn chằm chằm về phía bạch mã lôi điện.
Hạ Nhất Minh giật mình, vội vàng nói:
- Kim huynh! Bạch mã thực ra là thánh thú có huyết mạch thần thú.
Kim Chiến DỊch hít một hơi thạt sâu, nói:
- Thánh thú? - Trong mắt hắn liền xuất hiện một sự sợ hãi. Ý định so chiêu với nó hoàn toàn biến mất.
Hạ Nhất Minh hình như hiểu được suy nghĩ trong lòng hắn, cười nói:
- Kim huynh ! Trước khi ngươi đến mây ngày. Lôi điện có giao thủ với Ban Lan thánh thú của Vũ gia một lần rồi đánh cho nó trọng thương. Ngươi có muốn thử với lôi điện mấy chiêu không?
Kim Chién Dịch liếc nhìn Hạ nhất Minh một cái rồi cẩn thận tới trước mặt lôi điện vái nó một cái, sau đó mới dám trèo lên lưng.
Đây là biểu hiện của một người đối với cường giả. Bất kể cường giả đó là con người hay là thú, chỉ cần có thực lực cao hơn thì sẽ được tôn kính.
Hạ Nhất Minh vẫy tay một cái, Hoắc Đông Thành cũng leo lên. Mặc dù ba người cùng cưỡi trên lưng, nhưng với bạch mã cũng chẳng khác so với khi chỉ có một người.
Gật nhẹ đầu một cái, bạch mã liền nhanh chóng lao đi. Tốc độ của bạch mã khiến cho Kim Chiến Dịch thất kinh. Vừa rồi hắn không cảm nhận được hơi thở cấp bậc tôn giả của nó, nhưng sau khi bạch mã bắt đầu lao đi, hắn mới thực sự tin rằng chỉ có thánh thú ẩn chứa huyết mạch thần thú mới có thể có được tốc độ lớn thế này.
Lúc bạch mã dừng lại bên bờ biển, sắc mặt Kim Chiến Dịch đã trở nên trắng bệch. Hắn không ngờ được bản thân mình lại có thể được cưỡi lên một con thánh thú.
Cũng may hắn cũng là một vị tôn giả nên nhanh chóng bình tĩnh lại. Liếc mắt nhìn xung quanh một cái. Kim Chiến Dịch hỏi:
- Bách Linh Bát và Sở Hao Châu tôn giả đâu?
Hạ Nhất Minh chỉ lên đỉnh đầu nói:
- Bọn họ ở đó.
Kim Chiến Dịch ngẩng đầu lên trên, mà há hốc miệng. Trên bầu trời, một luồng thất thải quang mang hiện ra, Bách Linh Bát và Sở Hao Châu lần lượt từ trên cao hạ xuống. Có điều so với quang mang chói mắt của Bách Linh Bát thì Long tiên của Sở Hao Châu thua kém rất nhiều.
Ánh mắt Kim Chiến Dịch cứ nhìn theo quang mang của bọn họ rơi xuống. Sau đó, hắn cúi đầu , ánh mắt hắn hoàn toàn ngơ ngác.
- Hạ.. Hạ huynh! Ngươi thấy gì không?
Hạ Nhất Minh ngạc nhiên hỏi:
- Thấy cái gì?
- Bọn họ...
- Bọn họ làm sao?
- Bọn họ làm thế nào mà bay được?
- Nói linh tinh. Cao thủ ngũ khí triều nguyên mà không bay được à?
- Bọn họ là cao thủ ngũ khí triều nguyên?
- Tất nhiên. Chẳng lẽ ngươi thấy bọn họ không giống?
Kim Chiến Dịch nhìn một lúc vẫn chẳng thấy bọn họ có chút nào giống cao thủ ngũ khí triều nguyên. Mà ánh mắt và động tác của bọn họ đối với hạ Nhất Minh cũng chẳng khác gì mình.
Hít một hơi thật sâu, Kim Chiến Dịch hỏi:
- Bây giờ chúng ta đi đâu?
- Bồng Lai tiên đảo.
Hạ Nhất Minh vừa dứt lời, bạch mã lôi điện liền đạp lên mặt nước hí lên một tiếng thật dài, vui vẻ chạy về phương xa.
Nét mặt Kim Chiến Dịch hơi thay đổi một chút. Có điều do gần đây thấy được quá nhiều chuyện bất ngờ nên miễn dịch của hắn cũng tăng lên.
Khi tất cả về đến Bồng Lai tiên đảo cũng không kinh động bất cứ người nào. Sở Hao Châu đưa tên đệ tử bảo bối của mình đến hòn đảo gần Sa Ngư cấm khu.
Với tu vi của Hoắc Đông Thành bây giờ, cơ bản không thể đi vào trong đó.
Sau khi lặn xuống đáy biển, liền xuất hiện một đàn sa ngư đang bơi lội cách đó không xa. Với nhãn lực của Kim Chiến Dịch rất nhanh nhìn thấy có vài tiên thiên Hắc Sa nét mặt liền hết sức tập trung.
Bất chợt hắn liền biến sắc. Trong tầm mắt của hắn chợt xuất hiện một tòa núi nhỏ đang di động, tỏa ra khí thế khiến cho người khác không thể thở nổi. Hắn lập tức truyền âm nói:
- Lão đệ! Nơi đây có thánh thú. Nhanh...
Thanh âm của Kim Chiến Dịch chợt dừng lại. Bởi vì hắn đã thấy hạ Nhất Minh giơ tay lên, nhàn nhã nói chuyện với tảng núi lớn. Sau khi nói chuyện một lúc, Hạ Nhất Minh cùng lôi điện cáo biệt Hắc sa vươgn tiếp tục lặn xuống.
Cuối cùng mọi người cũng xuống được đến đích. Đó chính là cái động bên trong có tử khí đông lai.
Sau khi nhìn thấy tử khí đông lai, ánh mắt Kim Chiến Dịch không che giấu được sự vui mừng và sợ hãi. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Xoay người lại Kim Chiến Dịch nói:
- Nói đi...
Hạ nhất Minh chớp chớp mắt, hỏi lại:
- Nói cái gì?
Kim Chiến Dịch nghiêm nét mặt nói:
- Nếu ngươi coi ta là huynh đệ thì kể lại hành trình tới Đông Hải cho ta nghe.
Hạ Nhất Minh nhún vai, không hề giấu diếm những chuyện mình gặp gỡ bạch mã và Sở Hao Châu như thế nào, sau đó diễn biến ra sao...
Trong tất cả mọi chuyện Hạ Nhất Minh chỉ giấu có một việc, đó chính là cái động có Thiên Địa thánh quả và vị thần đạo cao thủ trong đó.
Cho dù như thế cũng đủ khiến cho trái tim Kim Chiến Dịch đập thình thịch. Hắn thở ngắn, thở dài nói:
- Tiéc nuối lớn nhất đời này của ta có lẽ chính là không thể cùng ngươi tới Đông Hải.
Hạ Nhất Minh cười không nói, nhắc nhở hắn nắm vững thời gian luyện công.
Nếu là một người khác, sau khi gặp nhiều chuyện kỳ lạ như thế chắc chắn rất khó có thể bình tĩnh trong một thời gian ngắn.
Nhưng Kim Chiến Dịch thì khác. Chỉ trong khoảng mấy cái hô hấp, hắn đã thu liễm được tinh thần, quên đi tât cả, tậpt rung vào tu luyện.
Khoảng chừng nửa tháng, Kim Chiến Dịch thì khác. Chỉ trong khoảng mấy cái hô hấp, hắn đã thu liễm được tinh thần, quên đi tất cả, tập trung vào tu luyện.
Khoảng chừng nửa tháng, Kim Chiến Dịch chẳng những hoàn toàn củng cố cảnh giới mà còn bước thêm một bước dài trên con đường tu luyện.
Lần tẩu hỏa nhập ma này mặc dù vô cùng nguy hiểm, nhưng khi nó qua đi, tất cả mọi thứ lại trở nên bằng phẳng. Thậm chí còn tạo ra một cơ hội đột phá rộng lớn cho hắn.
Một tháng sau, Hạ Nhất Minh đưa Kim Chiến Dịch rời khỏi sơn động.
Kim Chiến Dịch cũng không có ý định dò xét sơn động. Hắn biết Hạ Nhất Minh có thể dẫn mình tới đây đã là quá đáng lắm rồi. Nếu như thé mà hắn vẫn còn muốn xem xét thì đúng là phá bỏ quan hệ giữa hai người.
Lại cưỡi trên lưng lôi điện, Hạ Nhất Minh hô to một tiếng, tất cả liền rời Bồng Lai tiên đảo trở về đại lục.
Hơn mười ngày sau, bọn họ đã vượt qua vô số dặm đường mà trở về. Quang cảnh Tây Bắc hiện dần trong tầm mắt của Hạ Nhất Minh.

Đọc truyện chữ Full