- Ngày hôm nay chỉ sợ các ngươi ai cũng không đi được...
Lời nói vừa dứt đã có một điến đổi khác thường xuất hiện.
Đường Bạch Sương đột nhiên cảm thấy có một trận gió lạnh thổi tới sau gáy. Một cảm giác lạnh lẽo thấu xương, trong nháy mắt đột ngột lan tràn khắp toàn thân hắn.
Hắn lập tức xoay người lại nhìn. Thật không thể tưởng tượng nổi, hắn lại phát hiện, không biết từ lúc nào, một thiếu niên anh tuấn như ngọc, đứng ở trong băng tuyết cách mình mấy chục thuớc, giống như quỷ mỵ, lẳng lặng nhìn cuộc chiến đấu đang diễn ra.
Hắn đến đây từ lúc nào?
Vì sao các cao thủ cảnh giới vòng ngoài không ngăn cản hắn?
Trong lòng Đường Bạch Sương đột nhiên hiện lên một cảm giác không ổn.
Thiếu niên áo xanh này anh tuấn tuấn tú, tóc đen như thác nước, thân thể dong dỏng cao, mày kiếm mắt sáng. Hắn lẳng lặng đứng ở chỗ dó, tự nhiên lại có một cảm giác vô cùng tao nhã.
Mặc dù từ trước đến nay Đường Bạch Sương lấy danh xưng là mỹ nam tử, nhưng vào giờ phút này hắn cũng kìm lòng không được nảy sinh một cảm giác tự ti mặc cảm. Thậm chí ngay cả tiểu kiếm thánh Kỷ Anh Nam có danh xưng là đệ nhất mỹ nam tử Ngọc Châu, so với thiếu niên áo xanh trước mắt này, cũng thật sự không bằng.
Hắn lẳng lặng đứng ở trong cánh đồng phủ đầy tuyết. Hoa tuyết rơi lả tả. Trông hắn giống như đang hòa làm một thể với thiên địa này, khiến người ta có một cảm giác hư vô.
- Ngươi... Là ai?
Đường Bạch Sương cẩn thận cảnh giới, lui về phía sau từng bước.
Không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy người thiếu niên áo xanh này có chút quen mặt. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn, hắn lại không nhớ nổi rốt cuộc mình đã gặp ở nơi nào.
Thiếu niên áo xanh cũng không nhìn về phía Đường Bạch Sương. Ánh mắt của hắn vẫn luôn theo dõi bóng người đang chiến đấu kịch liệt phía xa. Dường như hắn đang suy nghĩ nhận biết điều gì đó. Đó chính là một loại biểu tình không để ý. Hắn hoàn toàn không để Đường Bạch Sương ở trong lòng. Giống như mãnh hổ hùng cứ sơn lâm sẽ không thèm đi quan tâm một con chó cảnh vậy.
- Con mẹ nó, ngươi rốt cuộc là ai?
Đường Bạch Sương có chút phẫn nộ.
Đường gia hiện nay đã thay thế Kỷ gia, trở thành đệ nhất đại thế gia Ngọc Châu. Đường gia đang đứng ở trong giai đoạn quật khỏi bay vọt. Khắp nơi tới thần phục. Hắn lại chính là trưởng tử dòng chính của Đường gia. Sau này chính là người thừa kế gia tộc. Mấy năm nay, người quay xung quanh hắn vẫn luôn khen ngợi hắn. Mặc dù là cường giả có thực lực cao hơn hắn rất nhiều cũng không dám tỏ ra xem thường hắn như vậy. Người thiếu niên áo xanh này không biết từ nơi nào xuất hiện, lại dám vô lý như thế?
Lời còn chưa dứt.
Vèo!
Quang hoa lóe lên.
Thiếu niên áo xanh biến mất ngay ở tại chỗ. Trong nháy mắt, hắn đã tiến vào trong chiến trường.
Còn chưa chờ Đường Bạch Sương hiểu được điều gì, đã thấy thiếu niên áo xanh tùy ý vung ống tay áo lên.
Bốp bốp bốp.
Liên tiếp mấy tiệng động nhẹ vang lên. Hơn mười võ giả Đường gia đang bao vây tấn công Kỷ Anh Nam, tất cả giống như gặp phải cơn lốc, bị đánh bay ra ngoài. Chợt người thiếu niên áo xanh này tiến từng bước đi tới bên cạnh Kỷ Anh Nam, đưa tay ra, nắm lấy bàn tay phải gầy gò thiếu nữ Kỷ Anh Khởi yếu đuối phía sau lưng hắn.
- Ngươi...
Kỷ Anh Nam giận dữ hét lên.
Người này lại dám vô lễ như thế, trực tiếp động thủ đùa giỡn muội muội mình. Chẳng lẽ hắn chính là tay sai của cẩu tặc Đường Bạch Sương kia sao?
Hắn ra sức tránh né, trường kiếm trong tay liền đâm ra.
Ai biết hắn mới động tâm, trường kiếm trong tay lại có thể tự chủ phát ra một trận run rẩy khe khẽ, giống như rên rỉ, lại có xu thế muốn rời khỏi bàn tay của mình.
Trong lòng Kỷ Anh Nam thầm kinh hãi.
Thanh bội kiếm này của mình, Mệnh Viết Thanh Phong là tổ vật gia truyền của Kỷ gia. Tuy không phải là bảo khí, nhưng đã ngày đêm luôn ở bên cạnh mình, sớm có một sự liên hệ thần diệu. Lúc này khí tức từ trong kiếm truyền tới, không ngờ là mơ hồ e ngại thiếu niên áo xanh này.
Loại hiện tượng này vẫn là lần đầu tiên phát sinh.
Kỷ Anh Nam liên tục thử vài lần, tiếng Thanh Phong rên rỉ càng sâu.
Hắn không thể tưởng tượng nổi trước sự kiện đột ngột phát sinh này. Thân thể mình cũng đã mất đi năng lực cử động. hắn bị một khí tức dồi dào khóa chặt lại. Đừng nói là vung kiếm, ngay cả hoạt động cũng không thể. Giờ hắn mới hiểu được, thiếu niên áo xanh này trước mắt tuyệt đối là một vị tuyệt thế cao thủ cao thâm khó lường.
- Chiếc nhẫn này, ngươi lấy được từ đâu?
Ánh mắt thiếu niên áo xanh ngưng trọng, nhìn ngón út bên tay phải của Kỷ Anh Khởi.
Thiếu nữ gầy gò giơ ngón tay lên. Một chiếc nhẫn hình con rắn màu đen chiếm phân nửa ngón tay. Con rắn đen trông rất sống động, đầu đuôi giáp nhau thành một vòng tròn. Phần đuôi cuốn lấy đầu rắn ở dưới bảy tấc, đầu lưỡi giơ lên, mở miệng lộ ra răng nanh dữ tợn. Con rắn bằng gỗ màu đỏ tươi, lóe lên hồng quang, như ẩn như hiện... Đây là một chiếc nhẫn hình rắn màu đen cực kỳ tinh xảo.
Kỷ Anh Khởi có chút nghi ngờ.
Bởi vì từ nhỏ người nàng yếu nhiều bệnh, không có cách nào tu luyện võ học cao thâm, nhưng lại có thể cảm giác được, thiếu niên trước mắt này anh tuấn đến mức đủ để tất cả nữ hài tử đều tim đập đỏ mặt, thực lực tuyệt đối phải kinh khủng hơn so với bất kỳ một cường giả võ đạo nào mà mình đã từng thấy qua. Quang hoa trong con ngươi thật khiến người ta say mê.
Biểu tình của thiếu niên này đối với mình dường như cũng không ác ý, thậm chí còn có một tia thiện cảm.
Nhưng nàng căn bản nhớ không nổi, mình đã từng gặp qua thiên tài giống như thần long cửu thiên này từ lúc nào.
Là bởi vì chiếc nhẫn này sao?
Kỷ Anh Khởi ngẩng đầu nhìn về phía đôi mắt của thiếu niên áo xanh này, an tĩnh nói:
- Chiếc nhẫn rắn này là tổ vật gia truyền của Kỷ gia ta. Nó vốn có một đôi. Đáng tiếc mấy trăm năm trước, gia gia ta cùng một cái nhẫn khác đã mất tích...
- À.
Thiếu niên áo xanh gật đầu, thả tay của Kỷ Anh Khởi ra, từng bước lùi lại.
Trong nháy mắt, Kỷ Anh Khởi cảm thấy một dòng nước ấm chẳng bao giờ lĩnh hội được, từ ngón tay phải tràn vào thân thể mình. Cảm giác đau ốm đã ngày đêm hành hạ mình hơn mười lăm năm nay, dưới dòng nước ấm này kích thích, không ngờ lại có kỳ tích vậy giảm xuống. Nàng há hốc miệng, cảm giác khó mà tin được.
Kỷ Anh Nam chỉ cảm thấy áp lực trên người đột nhiên giảm đi một chút, cuối cùng đã có thể nhúc nhích.
Trước tiên hắn lui về phía sau vài bước, thần sắc cảnh giác nhìn thiếu niên áo xanh.
- Con mẹ nó, ngươi rốt cuộc là ai?
Bên tai hắn lại vang lên lời chất vấn của Đường Bạch Sương. Vị này thiếu chủ Đường gia hết lần này tới lần khác bị hắn không để ý tới, sắp tức giận tới mức bạo phát.
Các võ giả bị đánh bay ra ngoài, vẫn chưa bị thương, lại một lần nữa xông tới bao vây. Điều này cho Đường Bạch Sương một chút dũng khí và lòng tin. Dù thiếu niên áo xanh này có đáng sợ nữa, cũng chỉ là một người mà thôi. Hắn có thể làm được gì chứ.
Thiếu niên áo xanh xoay người lại, thoáng nhìn về phía thiếu chủ Đường gia đầy ngang ngược. Sau khi suy nghĩ một chút, cuối cùng hắn đưa ra đáp án mà giờ phút này tất cả mọi người ở đây đều muốn biết.
- Ta là Đinh Hạo.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đao Kiếm Thần Hoàng
Chương 533: Ta là Đinh Hạo
Chương 533: Ta là Đinh Hạo