Hạ Nhất Minh không cần quay đầu lại cũng biết được tâm tình của Kim Chiến Dịch. Người này trời sanh cuồng chiến, trước khi tấn giai Tôn giả đã tu luyện Tu La Đạo, bởi thế không ngừng tìm người luận võ. Cũng bởi phúc tinh chiếu xuống, hôm nay lại có người đến tận của khiêu chiến. Mặc dù nơi này không phải Linh Tiêu Bảo Điện, nhưng cũng không ngăn nổi hưng phấn như gã gà chọi sắp lên sới.
Nhưng ngoài ý liệu của Hạ Nhất Minh là Kim Chiến Dịch tỏ vẻ ngưng trọng, trực tiếp hỏi:
"Chu huynh, hai người kia xưng hô ra sao? Có phải một người là Nam Cương đệ nhất dũng sĩ – Lệ Giang Phong?"
Chu Bát Thất vẻ mặt căng thẳng nói:
"Không sai, một người trong đó đúng là Lệ Giang Phong. Sau truyến hành trình từ Quỷ Khốc Lĩnh trở về, hắn đột phá cực hạn, tấn giai Tôn giả. Mà người đồng hành cùng hắn…"
Chu Bát Thất trên mặt lộ vẻ cười khổ, nói:
"Còn có một người, hai vị tự xem đi."
Hạ Nhất Minh nhẹ giọng hỏi:
"Kim huynh, Lệ Giang Phong là ai? Ngươi đã cùng hắn giao thủ qua?"
Kim Chiến Dịch trầm trọng nói:
"Người này trước khi tấn giai Tôn giả, được coi là Nam Cương đệ nhất nhân dưới Tôn giả."
Hạ Nhất Minh trong lòng chợt hiểu, người này tại Nam Cương cũng giống Kim Chiến Dịch tại Đại Thân, với cá tính của Kim Chiến Dịch, bỏ qua mới là kỳ lạ.
"Ta trước đây từng giao thủ với hắn một lần, người này tu vi võ đạo quả rất cao."
Kim Chiến Dịch ánh mắt lóe lên, lại tiếp:
"là trận chiến gian khổ nhất trong hơn trăm trận ta từng đánh, mặc dù may mắn thắng được một chiêu, nhưng cũng phải dốc toàn lực, không có nửa điểm giữ lại."
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, hắn lần đầu tiên thấy Kim Chiến Dịch đánh giá cao một người như vậy. Trong lòng khẽ động, hắn đột nhiên hỏi:
"So với Hắc Huyết, Vũ Vô Trần thì thế nào?"
Hai người này trước đây tại Đại Thân tu vi cũng chỉ sau Kim Chiến Dịch, sau khi tấn giai Tôn giả, mặc dầu chưa đấu qua nhưng tuyệt đối cũng là đại cao thủ.
Kim Chiến Dịch trầm ngâm hồi lâu, lắc đầu nói:
"Nếu chỉ lấy tu vi mà nói, ba người bọn họ không hơn kém nhau là mấy. Nhưng Hắc Huyết cùng Vũ Vô Thần kém hơn một chút khí thế, trong lúc sinh tử, khí thế thấp hơn không khỏi bị ép xuống thế hạ phong."
Ánh mắt Hạ Nhất Minh hiện lên vẻ khác thường "người kia cũng nên quan sát một chút a"
Chu Bát Thất ở bên nghe được đã sớm khiếp sợ, từ miệng hai người nghe được toàn những Tôn giả mới gần đây tấn giai. Mặc dù chỉ là Tôn giả mới tấn giai, nhưng trong mắt những kẻ không có hy vọng tấn giai, vẫn là những tồn tại cao cao tại thượng, không thể với tới được. Chu Bát Thất chợt nhiên nhớ ra, hai người trước mặt hắn đây cũng đã tiến vào hàng ngũ Tôn giả, mặc dù vẫn như trước đây, nhưng lão dường như đã quên mình mất đi tư cách cùng họ gọi đệ xưng huynh.
Khẽ cúi đầu, Chu Bát Thất mạnh mẽ áp chế tâm tình này xuống, nói:
"Hạ tôn giả, Kim tôn giả; Lệ Giang Phong đang ở chủ phong giao chiến cùng người, hai vị có muốn qua đó xem không?"
Hạ Nhất Minh cười dài một tiếng:
"Đương nhiên muốn đi, Chu huynh, chúng ta đi thôi."
Hạ Nhất Minh vừa rồi cũng chú ý tới biến hóa rất nhỏ trên mặt Chu Bát Thất, cũng như cách thay đổi xưng hô của lão. Nhưng sau lần xuất ngoại lịch lãm vừa rồi, Hạ Nhất Minh cảm nhật rõ địa vị cùng thực lực trên thế giới này. Đó là một định luật, một chân lý, không ai có thể thay thế được. Hắn cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên mà thôi.
Có lẽ đối với những người vĩnh viên không thể tấn giai Tôn giả, điều này không công bằng. Nhưng ngoại trừ dùng để lừa gạt hải tử vô tri, thì trên thế gian này, làm gì có thứ nào gọi là công bằng đây.
Đám người vội vàng tăng tốc, hơn nữa được Chu Bát Thất dẫn đường, còn ai dám cản đường chứ?
Rất nhanh bọn họ đã tới Thiên Trì chủ phong. Nhìn ngọn núi cao vút tới trời này, Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng thở dài một hơi. Lần trước tới đây, hắn chỉ ngưng tụ được hai đóa hoa hữu hình, không ngờ vừa quan sát nơi này, hắn liền thành công ngưng tụ đóa thứ ba.
Lúc này qua vài năm trở lại, trong lòng Hạ Nhất Minh không khỏi cảm khái vạn phần. Hai tai run lên, Hạ Nhất Minh khẽ giọng:
"không ngờ bọn họ lại bày ra Đại Giác Kỹ Tràng."
Đại Giác Kỹ Tràng tại Thiên Trì mạch là nơi khi cử cành khai sơn đại bi, ở nơi trọng địa như Thiên Trì chủ phong mà bày ra Đại Giác Kỹ Tràng trừ khai sơn đại bi, thì dĩ nhiên phải là trường hợp trọng yếu, cơ bản không bao giờ bày ra.
Nhưng lúc này Hạ Nhất Minh lại cảm ứng được tình trạng ở đây, xem ra bọn họ rất coi trọng việc này.
Chu Bát Thất ánh mắt nghiêm nghị nói:
"Các vị tôn gải đích thực là Đại giác kỹ tràng."
Hạ Nhất Minh nghe lão xưng hô, nhất thời cảm thấy thư thái. Số tôn giả mới tấn giai tuy khôgn nhiều nhưng đều là những tôn giả, Thiên Trì nhất mạch vì tỏ thái độ coi trọng cường giả, mở ra Đại giác kỹ tràng cũng là đương nhiên.
Lôi điện cũng hí lên một tiéng tựa hồ như hưng phấn không nói thành lời. Hạ Nhất Minh quay đầu liếc mắt nhìn, cánh tay đưa ra vỗ nhẹ trên lưng nó.
Lôi điện cũng cảm nhận được trận chiến phía trước, xem bộ dáng của nó dường như cũng muốn đi lên đại chiến như vậy chứ?
Chu Bát Thất mang theo mọi người tiến về phía trước.
Lúc này Đại giác kỹ tràng có vẻ trống rỗng, nơi này chỉ chưa tới trăm người , bất quá những người có tư cách này tối thiểu cũng đạt tới Tiên thiên cảnh giới.
Trên đài cao có hơn mười người nửa đứng nửa ngồi, ánh mắt bọn họ cũng tập trung vào trận chiến, với thứ khác không hề có hứng thú.
Hạ Nhất MInh liếc mắt nhìn qua, thấy đám người Vũ Vô Thường hoàn toàn có đủ. Còn trên đài cao những người mặc dù chưa từng quen biết nhưng hắn có thể khẳng định bất luận là ai cũng đều có thân phận tôn giả.
Bất quá ánh mắt đám người Hạ Nhất MInh rất nhanh đã tập trung vào trận chiến đang diễn ra.
Hai người giao thủ, một trong số đó là người Hạ Nhất Minh vô cùng thống hận, thậm chí còn sinh ra sát khí trong lòng, Hác Huyết. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Mà người cùng hắn đối chiến là một vị đại hán râu quai nón, trên khuôn mặt to lớn bất quá xuất hiện đôi mắt long lanh như hài nhi, thực giống như quái nhân.
Lúc này xung quanh người họ bao phủ một tầng ánh sáng đỏ nhạt.
Hạ Nhất Minh cùng Kim Chiến Dịch sắc mặt lập tức ngưng trọng hẳn. Khi chứng kiến điều này, bọn họ đều hiểu, hai người kia đã bước vào giai đoạn then chốt.
Quanh người vị đại hán kia Hỏa hệ lực lượng khống chế đạt tới tình trạng kinh khủng, tùy thời bùng lên một ngọn lửa không khỏi khiến lòng người run sợ.
Điều khiển Hỏa hệ lực lượng tới bậc này, quả thật đã đạt tới đỉnh cao.
Đương nhiên tu vi võ đạo của Hác Huyết cũng không tầm thường. Quanh người hắn mặc dù khí thế không bằng đối phương, nhưng có một cảm giác âm nhu, trước mặt mọi người đang quan sát, bộc lộ cảm giác khiến người ta choáng váng, chỉ nằm xuống là có thể ngủ.
Hạ Nhất Minh biết đây chính là lực lượng đặc thù của Huyết hệ. Nếu tu vi không đủ, trái tim không kiên định, cùng Hác huyết động thủ chính là chết thế nào cũng không biết.
Chẳng qua lúc này Hác Huyết gặp phải đối thủ tu vi võ đạo cường đại, hơn nữa trái tim vững vàng như đá, căn bản chưa từng dao động.
Binh khí trong tay hai người bọn họ cũng có chsut cổ quái. Hác Huyết sử dụng là một sợi dây dài, không biết nó do vật gì chế thành nhưng có thể nhân khi người khác không chú ý mà tập kích bất ngờ. Ngay cả vị đại hán kia đối với Trường tuyến này rõ rầng cũng có chsut kiêng kỵ.
Mà trong tay đại hán là một cây Lang nha bổng.
Binh khí này dài tới một trượng hai thước, dĩ nhiên hơn hẳn Đại Khảm đao của Hạ Nhất Minh.
Trên đầu bổng xuất hiện chi chít những mũi gai, bất luận là ai chỉ nhìn cũng biết, nếu để đám gai này thân mật tiếp xúc, hậu quả không thể tưởng tượng được.
Hạ Nhất Minh chỉ nhìn liếc qua sau đó ánh mắt lại tập trung vào Trường tuyến trên tay Hác Huyết.
Sau một lát, hắn nhướng mày, nhẹ giọng nói:
"Ngưng huyết ti."
Kim Chiến Dịch có chút ngẩn ra nói:
"Ngươi cũng biết Ngưng Huyết ti?"
Hạ Nhất Minh nghi hoặc hỏi ngược lại:
"Ngươi làm sao cũng biết tới nó?"
Kim Chiến Dịch thuận miệng nói:
"Đệ tử Linh Tiêu Bảo Điện chúng ta dọc ngang thiên hạ, khi trở về phải tự thuật quá trình trải qua. Đối với thiên hạ kỳ công mạt kỹ đều có chút am hiểu, biết Ngưng huyế ti cũng khôgn có gì là lạ."
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, thầm nghĩ, có một môn phái làm chỗ dựa thật là tốt.
Kim Chiến Dịch đưa mắt dò hỏi. Hoắc Đông Thành nhẹ giọng nói:
"Ta từ Ngưng huyết kinh biết được."
Kim Chiến Dịch không khỏi hít vào một ngụm lãnh khí nói:
"Hạ huynh. Ngưng huyết kinh là công pháp đệ nhất bá đạo trong thiên hạ. Ngươi nếu khôgn học tập Ngưng huyết thuật, có đọc ngưng huyết kinh cũng sẽ bị cắn trả, cuối cùng điên cuồng mà chết."
Hạ Nhất MInh mỉm cười, ưỡn ngực nói:
"Kim huynh yên tâm. Ta bây giờ chẳng phải rất tốt sao?"
Kim Chiến Dịch vẻ mặt ngưng trọng, bất quá gã nhìn Hạ Nhất Minh vài lần không thấy có tình huống gì xấu cũng không nói gì. Trong lòng chỉ thầm thắc mắc, thể chất vị huynh đệ này thật kỳ quái.
Bất quá có lẽ đúng là bởi thể chất quái dị như vậy mới khiến Hạ Nhất Minh có thành tựu như ngày hôm nay.
Từ giữa kỹ tràng đột nhien truyền ra một âm thanh tràn ngập lực lượng , tiếng huýt gió này khong ngừng vang lên khi đại hán kia bắt đầu xoay tròn Lang nha bổng.
Một cỗ khí thế khổng lồ khiến kẻ khác khó có thể thừa nhận lập tức từ trên thân thể đại hán bạo phát ra.
Lúc này hắn như dã thú bị thương, lý trí dường như đã bị bản năng thay thế. Lang Nha bổng như cối xay gió khôgn đầu khong cuối bắn thẳng về phía Hác Huyết.
Uy phong của người này tới tận bây giờ mới bộc lộ hoàn toàn.
Hạ Nhất MInh sắc mặt khẽ biến , e rằng Hác Huyết khôgn đủ hào khí đón đỡ một chiêu này rồi.
"Hắn là ai vậy?"
Hạ Nhất Minh vô thức hỏi.
Kim Chiến Dịch ánh mắt bừng bừng đấu chí, thấp giọng trả lời:
"Nam Cương đệ nhất dũng sĩ Lệ Giang Phong"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Thần
Chương 605: Nam Cương Cao Thủ
Chương 605: Nam Cương Cao Thủ