TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Thiên
Chương 242: Tỷ đệ Vu gia


- Ha ha ha... Phong Vô Kỵ, ngươi lịch kiếp trở về, cũng tấn chức đến Âm Dương cảnh rồi sao?

Trong giọng nói Thương Huyền Không mang theo một tia cuồng ngạo, chậm rãi đáp xuống Ngự Kiếm Tiên Cung.

Thương Huyền Bác hoảng sợ trở lại Thương Huyền Phủ. Phong Vô Kỵ trở về, Vu Tiểu Ức uy hiếp. Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên, hắn cảm thấy lực bất tòng tâm!

Nhưng điều khiến hắn vui mừng chính là khi hắn nhìn thấy tổ phụ Thương Huyền Không, trong lòng lại cảm thấy vô cùng tự tin!

Thương Huyền Không cuồng ngạo nói cho biết hắn, cho dù là môn chủ Tạo Hóa Môn, hiện tại cũng ngang hàng với địa vị của hắn! Bảo chủ Vu Gia bảo không hỏng não, tự nhiên sẽ không bởi vì một kẻ tiểu bối như Vu Tiểu Ức đánh trống reo hò, mà kết thù kết oán với Thương Huyền Phủ!

Ắt phải mượn cơ hội lần này, khi Trảm Không Kiếm Phái suy tàn mà hung hăng cướp đoạt một phen. Đương nhiên, chỉ cần hứa hẹn những lợi ích thích hợp cho các môn phái khác, tự nhiên sẽ không gặp phải bị bất kỳ cản trở nào!

- Bát tiểu thư Vu Gia bảo Vu Thanh Nhã, tiểu thiếu gia Vu Tiểu Ức, đến ——

Đúng lúc này, từ không trung lại truyền đến tiếng hô vang.

- Thanh Nhã, nàng đã đến rồi?

Nghe truyền báo, Âu Dương Minh phụ trách tiếp đãi còn chưa nói gì, Thương Huyền Bác liền khẩn cấp cố lấy sức từ đan điền, vội vàng nói.

Vu Thanh Nhã chân đạp kiếm quang, cả người mặc một bộ nhuyễn giáp óng ánh vàng rất vừa vặn với thân hình, bó chặt lấy dáng vẻ duyên dáng, cao gầy của nàng, toàn thân tản ra pháp lực bàng bạc thuộc tính kim, trên đỉnh đầu đội một khôi giáp màu vàng, khảm một viên bảo thạch màu lam, lấp lánh ánh quang, khiến tư thế của nàng càng thêm oai hùng hiên ngang!

Bốn phần thanh nhã, sáu phần quyến rũ, loại phong tư tuyệt thế này, quả thực là khiến cả nam lẫn nữ đều bị mê hoặc!

Mà Vu Tiểu Ức thì cưỡi một lôi thú, thoạt nhìn đã biết là là lôi thú vô cùng mạnh mẽ, gấp hơn ba lần so với lôi thú bình thường, cùng với võ trang tương tự, trên khuôn mặt non nớt tản ra khí chất cuồng ngạo!

Phía sau bọn họ có mười lão giả chân đạp kiếm quang, mỗi một người đều có tu vi cũng không kém gì Tiên Thiên cấp tám!

Vu Thanh Nhã còn chưa có thời gian trả lời, Vu Tiểu Ức liền lớn tiếng:

- Ngươi quản cái gì? Chúng ta tới giúp đại ca!

- Tiểu Ức, đừng hồ đồ!

Vu Thanh Nhã trừng đôi mắt đẹp, vội vàng ngăn không cho Vu Tiểu Ức tiếp tục nổi giận. Tình hình hiện nay cũng không do Gia bảo quyết định.

Sau khi Vu Tiểu Ức hung hăng trừng mắt lườm Thương Huyền Bác, ánh mắt nhất thời đảo một vòng, thấy Tiêu Như Mộng đang đứng cùng một chỗ với Dương Thiên Lôi, lập tức vô cùng vui mừng, hô một tiếng liền từ trên lưng lôi thú nhảy xuống, thân hình nhanh như chớp vội vàng đi về phía Dương Thiên Lôi, đồng thời trong miệng hô to:

- Đại ca! Tiểu đệ rốt cục lại gặp được đại ca rồi! Nhớ đại ca muốn chết...

- Dừng!

Dương Thiên Lôi há hốc mồm. Dù thế nào hắn cũng không nghĩ hai người này sẽ đến, hơn nữa nghe ý tứ của Vu Tiểu Ức là tới giúp hắn!

Nhưng ngươi cũng không cần xông qua đây như vậy chứ? Nhìn Vu Tiểu Ức tính chạy lại ôm mình, hắn vội vàng đưa tay ra ngăn cản nói:

- Cả hai đều là đại lão gia, đừng làm bộ dạng này!

- Ách... Đại ca nói vậy, hẳn là tỷ tỷ của ta và đại ca làm bộ dạng này mới đúng sao!

Vu Tiểu Ức gãi gãi đầu, không biết là vương bát khí của Dương Thiên Lôi khiến kinh sợ hay thế nào, mà làm trò như vậy trước mặt nhiều người, rất tức giận nói.

Một câu nói này, khiến Dương Thiên Lôi nhộn nhạo xuân tâm. Lần trước, hắn gặp Vu Thanh Nhã, đúng lúc trong lòng cảm thấy mất mát, không có lòng nào mà săn tìm cái đẹp, nhưng tư thế oai hùng hiên ngang của Vu Thanh Nhã lại đặc biệt mỹ lệ, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Dương Thiên Lôi. Hiện tại, Vu Thanh Nhã mặc võ trang càng tản ra mị lực đặc biệt kinh người.

Cũng một câu nói này khiến Vu Thanh Nhã nhất thời đỏ mặt, hận không thể lập tức điên cuồng kéo lỗ tai của Vu Tiểu Ức.

- Vì sao các ngươi lại tới đây?

Dương Thiên Lôi vội vàng hỏi sang chuyện khác.

Lần đầu tiên, ánh mắt của Thương Huyền Bác lại nhìn thẳng vào Dương Thiên Lôi, trong hai mắt lấp lánh sát khí! Vu Thanh Nhã là nữ tử mà hắn thưởng thức ngưỡng mộ muốn giành được. Tuy biết rằng giữa Vu Thanh Nhã và Dương Thiên Lôi căn bản không có gì, nhưng bất luận thế nào, ba ngày trước hay bây giờ, Vu Tiểu Ức làm ra một vài chuyện, khiến hắn không muốn vẫn phải để ý.

Vu Thanh Nhã bất đắc dĩ lắc đầu, quay ra nhìn mọi người hơi gật đầu, chậm rãi đi tới gần Dương Thiên Lôi, cùng Vu Tiểu Ức, ngồi xuống bên cạnh.

Hành động của nàng như vậy, không thể nghi ngờ là đứng về phía Trảm Không Kiếm Phái.

Đúng lúc này, Phong Vô Kỵ với một khuôn mặt già nua, không có bất kỳ năng lượng nào dao động quanh thân, phảng phất giống như một ông lão gần đất xa trời, vô thanh vô tức đột nhiên xuất hiện ở trên chiếc ghế chủ trì. Trên mặt hắn còn mang theo một nụ cười hiền lành, thoáng nhìn một chút về phía Vu Thanh Nhã và Vu Tiểu Ức, hơi gật đầu, sau đó mới đứng ôm quyền hướng về phía tứ đại môn phái.

Thương Huyền Không mang theo Thương Huyền Bác và Thương Vô Song ngồi ở đối diện Phong Vô Kỵ , vị trí khách mời.

- Ha ha ha... Tiểu Thanh Nhã, gia gia ngươi gần nhất có khỏe không?

Thương Huyền Không bỗng nhiên nhìn Vu Thanh Nhã hỏi.

- Nhờ Thương môn chủ nhớ tới, gia gia đều mạnh khỏe.

- A? Vậy là tốt rồi, ngày hôm nay các ngươi qua đây...

- Làm chứng cho đại ca của ta!

Vu Thanh Nhã còn chưa nói, Vu Tiểu Ức liền lớn tiếng nói.

- Làm chứng?

- Đúng! Truy sát lệnh của Thương Huyền Phủ các ngươi chỉ là những điều dối trá, hoàn toàn không có thật!

Vu Tiểu Ức cao giọng nói, lúc này dường như đã thay đổi thành một người khác, vẻ mặt đầy chính khí.

- Làm càn!

Thương Vô Song nhất thời đập một cái xuống bàn thạch ngay phí trước, tức giận mà la mắng.

- Hắc hắc, đối với tiếng gầm gừ của chó điên, bản thiếu gia không thèm để ý tới.

Vu Tiểu Ức mỉm cười, thản nhiên nói. Vẻ mặt, ngữ khí kia trái lại khiến Dương Thiên Lôi vô cùng kinh ngạc.

- Hả? Ngược lại, bản tôn muốn nghe một chút, vì cái gì mà nói là giả dối, không thật?

- Không ngờ Thương môn chủ có phép tắc. Thứ nhất, đại ca của ta quang minh lỗi lạc, là hóa thân của chính nghĩa và thiên sứ, sao lại dùng thủ đoạn đê tiện? Hơn nữa thực lực của đại ca của ta, đối phó Thương Kế Tùng chỉ là Tiên Thiên cấp ba của quý môn và mấy người đệ tử vừa mới tấn cấp Tiên Thiên, làm sao phải dùng thủ đoạn đê tiện? Chỉ cần một chiêu Kim Cương Toản, cam đoan giết sạch toàn bộ!

Vẻ mặt Dương Thiên Lôi liền đen lại. Hiển nhiên Vu Tiểu Ức có ấn tượng sâu sắc với chiêu cuối cùng khi mình chém giết Thương Kế Tùng lúc bị ma hóa, dùng Kim Cương Toản để hình dung có vẻ còn có chút chuẩn xác!

Đọc truyện chữ Full