Tuy rằng bảo vật trân quý, nhưng cũng phải có mạng cầm mới có giá trị. Trước hết, bảo vệ được mạng nhỏ của mình và Đinh Hạo quan trọng hơn. Nhưng bây giờ nhìn tình thế trước mắt như vậy, Đinh Hạo sư huynh lại có thể căn bản cũng không để ý tới sự tồn tại của các đại cường giả Yêu Hoàng...
Điều càng làm cho hắn chấn động hơn chính là, hai đại Yêu Hoàng này lại bị Đinh Hạo làm kinh hãi, do dự mà không dám ra tay!
Từ lúc nào Đinh sư huynh trở nên mạnh như vậy? Ngay cả Yêu Hoàng cũng không coi vào đâu? Chẳng lẽ mình bị nhốt ở trong vườn thuốc này gần nửa năm, bỏ lỡ một vài chuyện cực kỳ đặc sắc hay sao?
Dần dần có chút hiểu rõ tình huống, Nhâm Tiêu Diêu cuối cùng thở phào một hơi. Hắn cũng không nóng vội giao ra trữ vật không gian trên người mình.
- Tống Khuyết, ngươi nói như thế nào? Đây chính là phong cách hành sự của Nhân tộc các ngươi sao? Như vậy không tránh khỏi quá bá đạo đi!
Ngân Nguyệt Cổ Yêu Tộc Yêu Hoàng nhìn về phía tên mập Tống Khuyết.
- Mẹ ngươi chứ, lão tử còn có thể nói cái gì? Đương nhiên là đứng ở bên cạnh huynh đệ tốt Đinh Hạo của ta rồi. Lẽ nào Yêu tộc các ngươi được bá đạo, Nhân tộc ta không thể bá đạo một lần sao?
Tống Khuyết cười ha ha, giọng điệu có phần mỉa mai nói:
- Đinh Hạo nói rất đúng. Ngươi không phục… thì chiến!
Tên mập chết bầm này cũng là một kẻ mềm cứng không ăn.
Bạch Tuyền Thủy của Diệt Tuyệt Kiếm Tông không nói lời nào, đứng ở bên cạnh Đinh Hạo, vai sóng vai, tỏ rõ lập trường.
Bầu không khí nhất thời trở nên ngột ngạt.
Trước đó, thế lực giữa hai tộc vẫn tính là bình an vô sự, cuối cùng đã xuất hiện một vết nứt. Mắt thấy một trận đại chiến sẽ triển khai.
Trong lòng Hai đại Yêu Hoàng và chí cường giả Yêu tộc khác đều đang so sánh, rốt cuộc Nhâm Tiêu Diêu ở trong nửa năm này, có thật sự gặp được tuyệt thế thần dược thành tinh hay không. Trận ác chiến này rốt cuộc có nhất thiết phải mở ra hay không.
Nhưng vào lúc này, Nhâm Tiêu Diêu vẫn bị người ta cho là miếng thịt tươi trên tấm thớt mặc cho người làm thịt, đột nhiên đảo con ngươi một vòng, đi tới ghé sát bên tai tên mập Tống Khuyết, thấp giọng nói một câu gì đó.
- Bà ngươi, sao không nói sớm...
Tống Khuyết kinh ngạc kêu lên một tiếng, sau đó xoay người bay thẳng đến chỗ sâu trong vườn thuốc, giống như là một thỏ béo bị làm kinh sợ.
- Ai? Đại ca...
Lâm Thiên Vũ cũng không biết tại sao mình lại có một đại cả tâm thần như vậy. Hắn không thể làm gì khác hơn là cũng mấy vị huynh đệ khác đuổi theo.
Biến cố đột nhiên xuất hiện này khiến các chí cường giả Yêu tộc cảm thấy chẳng biết tại sao.
- Ngươi nói gì với hắn vậy?
Đinh Hạo nhíu mày hỏi.
- A.
Tiểu mập không để ý nói:
- Ta chỉ nói cho hắn biết, ở sâu trong vườn thuốc thật ra có vài cọng thần dược thành tinh ẩn nấp...
Đinh Hạo cứng lại, hỏi:
- Ngươi không có lừa gạt hắn chứ?
Tiểu mập không không tiếc nuối nói:
- Đương nhiên không lừa gạt hắn. Nơi đó thật có vài cọng thần dược thành tinh, đã hóa hình, có trí tuệ của mình, rất xảo quyệt. Thực lực ta quá thấp, hao tốn gần nửa năm, cũng không bắt được bọn chúng, nên dứt khoát bán một nhân tình, để vị huynh đệ béo này đi thử thời vận. Dù sao ta thấy hắn đứng ra giúp chúng ta, người như vậy cũng không tồi... Ai? Ai? Các ngươi cũng đừng... Đinh sư huynh, chờ ta một chút!
Tiểu mập còn chưa nói hết lời, ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy trước mắt không còn ai nữa.
Mèo mập Tà Nguyệt là tên tồi bại có tiếng, vừa nghe miệng đã chảy nước bọt, là người đầu tiên xông ra ngoài.
Sau đó cường giả Yêu tộc và Nhân tộc khác lập tức chạy như điên về phía Tống mập mạp vừa biến mất.
Ngay cả Đinh Hạo, vẻ mặt cũng hiện ra vạch đen, cõng theo Kỷ Anh Khởi đuổi theo. Tiểu mập nhanh chóng đuổi theo.
Một đám người rất nhanh đã đi tới giữa vườn thuốc.
Nơi này có một pho tượng nham thạch màu trắng, là tượng một vị võ sĩ cầm kiếm. Chỉ có điều bức tựng được chạm trổ cũng không mấy tinh mỹ, chỉ khắc ra đường nét sơ sài, không phân biệt rõ được rốt cuộc là Yêu tộc hay Nhân tộc. Bức tượng cao hơn hai thước. Bên cạnh cũng có một dòng suối. Nước suối giống như nước thần, bốc lên mùi thuốc kỳ dị, chậm rãi chảy xuôi, làm dịu mát cho vườn thuốc...
Chỉ thấy tên mập Tống Khuyết trực tiếp nhảy vào trong dòng suối, vừa uống từng ngụm nước suối, vừa sử dụng các loại trữ vật không gian đựng nước.
- Ta dựa vào, là Thái Ất Chân Thủy... Tên mập chết bầm nhà ngươi mau ra đây. Ngươi lại dám làm ô nhiễm một ao thần thủy...
Mèo mập tà ác nhận ra lai lịch của nước suối này, mắt cũng hồng lên. Nó đâm đầu lặn xuống nước, uống từng ngụm một, còn mở rộng cái túi không gian ở trên bụng mình, cũng liều mạng đựng nước.
Thái Ất Chân Thủy, là bảo vật đỉnh đỉnh đại danh trên bảng thần liệu của Bắc Vực.
Trong truyền thuyết, nó không chỉ có thể trị trọng thương, tăng công lực, kết hợp với các thần thảo bảo dược khác, còn có thể luyện chế ra rất nhiều thần đan hiếm thấy, thậm chí có thể luyện chế thành vũ khí. Công dụng của nó rất nhiều. Ở trong thế giới bên ngoài, loại thần liệu này đã sắp biến mất. Cho dù là này thế lực siêu cấp cũng không nhất định nắm giữ được bảo bối như vậy.
Tõm tõm tõm!
Từng tiếng bọt nước vang lên. cường giả hai tộc giống như thả bánh chẻo, tất cả đều nhảy vào.
Nếu không phải áp lực trong vườn thuốc tăng lên khủng khiếp, không cách nào thi triển các loại thần thông huyền khí và yêu khí, chỉ sợ tất cả cường giả đều muốn trực tiếp thu lấy thần thủy này. Hiện tại bọn họ không có biện pháp, chỉ có thể sử dụng phương thức nguyên thủy nhất. Có thể uống được bao nhiêu thì uống bấy nhiêu. Sau đó sẽ cố gắng chứa thật nhiều.
Đinh Hạo vừa nhìn, không cần nghĩ ngợi đang muốn nhảy vào trong nước. Không thể để người khác cướp sạch. Đặt ở thế giới bên ngoài, một giọt Thái Ất Chân Thủy cũng đủ để cường giả cấp Vũ Hoàng tranh nhau vỡ đầu. Lúc này không thu nhiều một chút, đó mới là kẻ ngốc.
Vừa lúc đó, hắn lại bị Nhâm Tiêu Diêu chạy tới kéo lại.
- Đinh sư huynh, sư huynh ngàn vạn đừng xuống đó!
Tiểu mập lén lén lút lút thấp giọng nói.
- Sao? Vì sao?
Đinh Hạo sửng sốt. Lẽ nào trong nước suối này, có thứ gì cực kỳ đáng sợ sao?
Tiểu mập cười gian xảo, ở bên tai Đinh Hạo nói nhỏ một câu gì đó.
Mặt Đinh Hạo nhất thời đen lại:
- Cái gì? Bình thường ngươi đều đi ngoài, đi tiểu vào trong đó sao?
Tiểu mập lộ vẻ mặt đau khổ, nói:
- Ta không có biện pháp. Phạm vi của vườn thuốc này chẳng qua chỉ có ba bốn dặm mà thôi. Thời điểm ta vừa tới, ăn quá nhiều thần tài bảo dược, không thích ứng được, ăn tới hỏng bụng. Ăn cái gì ra cái đó. Ta đi quá nhiều, không thể làm gì khác hơn là cho ra ở trong nước này. Nếu không sẽ phải tùy tiện cho ra ở trong vườn thuốc. Nếu vậy bây giờ cái vườn thuốc thần linh này, chỉ sợ đã biến thành một hố phân...
Đinh Hạo không nói gì.
Vì sao tên mập nào cũng cực phẩm như thế. Tống Khuyết đã như thế, Nhâm Tiêu Diêu cũng là một kẻ đầu óc đáng đánh.
Đi tiểu vào trong Thái Ất Chân Thủy, phung phí của trời như thế, sẽ bị thiên lôi đánh xuống!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đao Kiếm Thần Hoàng
Chương 611: Phung phí của trời
Chương 611: Phung phí của trời