Dịch giả: Thiết Huyết
Thạch Mục đứng dưới một bóng râm trong sân nhỏ của khách sạn, dõi mắt về nơi ở của Chung Tú.
Nãy giờ đã qua một nén nhang từ lúc cô Tiểu Vi kia vào phòng, vậy mà Chung Tú vẫn chưa có động tĩnh gì, điều này hơi ngoài dự liệu của hắn.
Lúc này, có tiếng bước chân từ bên ngoài truyền vào, hắn nhướng mày, quét thần thức ra tra xét, người đến chính là Lãnh Nguyệt Đồng, nét mặt nàng đang rất cao hứng, xem ra là vừa đi ngắm cảnh về nên tâm tình không tệ.
Thạch Mục tự nhiên sẽ không xuất hiện chào hỏi nàng ta làm gì, tiếp tục ẩn nấp tại chỗ.
Lãnh Nguyệt Đồng đi lướt qua vị trí của hắn, chợt ngừng bước, quay đầu nhìn về phía Thạch Mục ẩn thân, mắt lộ vẻ nghi hoặc.
Thạch Mục cả kinh, vội thu liễm khí tức toàn thân.
Lãnh Nguyệt Đồng nheo nheo mắt, sau đó tiếp tục đi thẳng, rất nhanh liền biến mất ở đằng xa.
Thạch Mục thầm thở dài một hơi, ánh mắt lóe lên dị sắc.
Nàng này tu vi không cao lắm, nhưng từ chuyện mà đêm trước Thạch Mục chứng kiến, cộng với năng lực mới thể hiện vừa rồi xem ra, lai lịch của nàng không đơn giản chút nào.
Hắn lắc đầu, vứt bỏ ý nghĩ này đi, hiện giờ không phải là lúc đoán già đoán non.
Bỗng lúc đó, lại có tiếng chân vang lên, một nhóm người đi tới, dẫn đầu rõ ràng là một lão già mặc áo đen, chính là người mà Thạch Mục đã lén nhìn thấy ở phủ Thành Chủ.
Theo sau gã là mấy tên Man tộc thuộc Dực Hạc Bộ.
Bất ngờ là tên lão bản khách sạn lúc trước cũng đang run rẩy đi theo bên cạnh.
Thạch Mục biến sắc.
“Thạch Đầu, sao gia hỏa này lại tới đây? Chẳng lẽ chúng muốn động thủ luôn sao?” Giọng nói của Thải Nhi vang lên trong đầu Thạch Mục.
Thạch Mục lắc đầu không nói, tuy nhiên trong lòng lại đang suy nghĩ.
“Mấy vị khách quý kia đang ở đây ư?” Lão già áo đen nhìn lướt qua sân nhỏ, sau đó quay lại hỏi chủ tiệm.
“Đúng vậy, thưa thành chủ đại nhân.” Chủ tiệm vội vàng đáp.
“Thì ra người nọ là thành chủ!” Thạch Mục cả kinh, nhìn kỹ lão già áo đen này vài lần.
Gã ta có một khuôn mặt gầy đét hệt như thây khô, thế nhưng đôi mắt lại sáng quắt có thần, thân thể tản ra một cỗ khí thế không giận mà uy.
Lão già áo đen khẽ gật đầu rồi cất bước đi tới trước cửa đại viện, định đẩy cửa mà vào, bỗng cánh cửa mở ra, bốn năm tên võ giả Tiên Thiên xuất hiện chắn ngang nơi đó.
“Các hạ là người phương nào, sao lại dám cả gan xông vào đây!” Một nam tử mặc áo đỏ hét lớn.
Thân ảnh nhoáng lên giữa không trung, Lăng Thừ hiện ra.
Bạch quang lóe sáng, Chung Tú cũng bay đến không trung, lạnh lùng nhìn đám người lão già áo đen.
“Thì ra là Lăng Thừ đạo hữu, lâu rồi không gặp, ngươi tiếp đón bằng hữu cũ như vậy sao?” Lão già áo đen nhìn thoáng qua Chung Tú, sau đó quay sang tươi cười nói với Lăng Thừ.
Nụ cười trên gương mặt gầy trơ xương của lão ta vừa nhìn đã khiến người khác ớn lạnh rồi.
“Ngươi là… Vân Dương đạo hữu?” Lăng Thừ khẽ giật mình, sau khi nhìn rõ bộ dạng của lão già áo đen xong mới ngập ngừng hỏi.
“Ha ha, chính là tại hạ. Ngươi đến nơi này, sao không nói với ta một tiếng.” Lão già đáp.
“Hắc hắc, thảo nào ta lại cảm thấy quen mắt, mấy chục năm không gặp, không ngờ Vân Dương đạo hữu đã là thành chủ rồi, chúc mừng chúc mừng.” Lăng Thừ cũng chắp tay cười tiếp lời.
“Lăng Thừ đạo hữu chê cười rồi! Các hạ thân là đệ nhất dũng tướng dưới trướng của thành chủ U Xán, thanh danh vang dội, cái chức thành chủ nhỏ bé này của ta sao sánh bằng.” Lão già áo đen nói.
“Chung cô nương, vị này không có gì đáng ngờ đâu, là bằng hữu cũ của tai hạ trước kia thôi. Hắn là Mặc Vân Dương, người của Dực Hạc Bộ, nay là thành chủ Vân Dực Thành.” Lăng Thừ giới thiệu với Chung Tú.
Chung Tú nhíu mày, nàng không vì lời Lăng Thừ mà buông lỏng, ánh mắt liếc tới quan sát lão già.
Lăng Thừ thấy nàng không nói gì nên nét mặt hơi lúng túng.
“Ồ sao Lăng Thừ đạo hữu không giới thiệu một chút về vị cô nương này đi?” Lão già hỏi.
“Nàng ta là Chung Tú Chung cô nương, chính là trưởng lão khách khanh của Thiên Ngô Thương Hội. Chúng ta đi chuyến này là giúp U Xán thành chủ vận chuyển một nhóm hàng hóa, cho nên mới run rủi đến đây.” Lăng Thừ giải thích.
“Thì ra là khách quý từ Thiên Ngô Thương Hội, lão phu không kịp đón tiếp từ xa, thất lễ thất lễ!” Ánh mắt lão già áo đen sáng lên, vội chắp tay nói.
“Vân thành chủ chớ khách khí, không biết ngài tới là vì chuyện gì?” Chung Tú khẽ hé môi son, giọng nói lạnh lùng hỏi.
“Thật ra cũng chẳng có chuyện gì to tát, ta vốn là bạn cũ nhiều năm của Lăng Thừ đạo hữu, nay hay tin nên muốn đến mời hắn sang phủ uống chén rượu, ôn lại chuyện xưa mà thôi. Nhưng không ngờ lại gặp khách quý từ Thiên Ngô Thương Hội ở chỗ này, chi bằng mời Chung cô nương cùng đi a!” Lão già nói.
“Thật có lỗi, Vân thành chủ, chúng ta vâng mệnh áp tải hàng hóa, trách nhiệm bên người, sợ là không thể yến ẩm cùng ngươi.” Không đợi Lăng Thừ mở miệng, Chung Tú đã trực tiếp từ chối.
Lăng Thừ nhíu mày, dường như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi.
“Hắc hắc, Chung cô nương suy nghĩ chu toàn khiến tại hạ bội phục. Vấn đề an toàn thì cô nương cứ việc yên tâm đi, nội thành do tại hạ quản lý nên tuyệt đối sẽ không có tên đạo phỉ nào dám tập kích khách sạn đâu. Lần này uống rượu là một chuyện, vừa hay lão phu còn có một nhóm hàng hóa muốn đem bán, nhưng mãi vẫn chưa tìm được ai thích hợp để gửi gắm, giờ may mắn gặp được Thiên Ngô Thương Hội, Chung cô nương lại là người đảm nhiệm trọng trách ở đây, chi bằng cùng qua nhìn xem một chút, nếu như phù hợp thì xin phiền cô nương trợ giúp.” Lão già áo đen ôn hòa nói.
Chung Tú nghe vậy hơi ngẩn ra, nét mặt lộ vẻ do dự.
Lão già áo đen cũng không có thúc giục mà quay sang trò chuyện với Lăng Thừ, hai người chỉ nhắc lại những chuyện cũ đã qua từ khi quen biết nhau.
“Vân thành chủ, không biết ngươi có thể mang hàng hóa đến đây không? Thật sự tiểu nữ không muốn ra khỏi khách sạn, nếu muốn bày tiệc rượu thì bày luôn ở chỗ này cũng được mà? Chung Tú suy nghĩ một chút rồi áy náy nói.
“Đám hàng hóa kia số lượng không ít, là tài liệu yêu thú mà Vân Dực Thành tồn trữ mấy chục năm nay, mang qua đây hơi bất tiện.” Lão già áo đen lộ vẻ khó xử.
Ánh mắt Chung Tú sáng lên, theo nàng biết, gần đây có một tông môn muốn mua hàng số lượng lớn. Cho nên Thương Hội đang ra lệnh thu mua tài liệu yêu thú ở khắp nơi, nếu nàng có thể mua được chỗ tài liệu này thì không chừng địa vị trong Thương Hội sẽ tăng lên, thậm chí còn giúp ích nhiều cho việc kia.
Hơn nữa, với tiếng tăm của Thiên Ngô thương hội, nếu mà cự tuyệt mối làm ăn đã đưa tới cửa thế này, truyền ra ngoài sợ là sẽ ảnh hưởng nhiều tới tên tuổi của bọn họ.
“Thôi được, đêm nay đành phải trả treo một phen rồi.” Chung tú trầm ngâm một lúc rồi gật đầu.
Lão già áo đen lộ vẻ mừng rỡ, ẩn sâu trong ánh mắt là một tia sáng kỳ lạ.
“Xin Vân thành chủ đợi chút, tiểu nữ còn có chuyện cần phân phó thuộc hạ.” Chung Tú lập tức nói thêm.
“Phải phải, xin Chung cô nương cứ tự nhiên.” Gã vội đáp.
Chung Tú quay sang gọi hộ vệ trong nội viện ra, an bài người chịu trách nhiệm phòng vệ nơi đây sau khi mình rời đi, phái thêm gấp đôi người canh gác, từng chuyện từng chuyện sắp xếp cho thuộc hạ đâu vào đấy cả.
“Tân nhi, tiểu Vi, nếu có chuyện gì xảy ra, hãy dùng vật nọ để báo cho ta biết.” Chung Tú an bài xong liền mấp máy môi truyền âm cho hai thị nữ.
Hai người khẽ gật đầu, tỏ vẻ vâng mệnh.
“Mấy người các ngươi cũng ở lại đây trông coi an toàn đi, tuyệt đối không để xảy ra sơ sót gì, bằng không sẽ hỏi tội các ngươi.” Lúc này lão già áo đen cũng quay lại, nghiêm khắc ra lệnh cho thủ hạ đứng đằng sau.
Mấy gã Man tộc đồng thanh tuân mệnh.
“Hai vị, xin mời!” Lão già bày ra tư thế mời đối với Chung Tú và Lăng Thừ.
Ba người nhanh chóng đồng hành ra khỏi cửa lớn khách sạn.
Xa xa, Thạch Mục quan sát thân ảnh bọn họ, vẻ mặt đầy vẻ khó tin.
Rõ ràng hắn đã nói cho Chung Tú biết về âm mưu của Dực Hạc bộ, sao nàng còn làm việc bất cẩn như thế.
Chẳng lẽ Chung Tú không tin nội dung trên ngọc giản, hay là nàng có ý kiến hoặc còn hậu chiêu gì khác?
“Thạch Đầu, sao Chung cô nương lại còn đi cùng với đối phương!” Giọng của Thải Nhi vang lên trong đầu Thạch Mục.
“Đi theo xem sao.” Thạch Mục nói rồi nhìn thoáng qua đoàn xe trong khách sạn, sau đó nhoáng cái bám theo ba người kia.
Trong khách sạn, hai mươi tên hộ vệ hầu như đứng thành một bức tường, bao quanh đoàn xe lại.
Mệnh lệnh của Chung Tú là sau khi nàng và Lăng Thừ đi thì không ai được rời khỏi nơi này nửa bước.
“Ồ! Sao không thấy Mục Thạch huynh đâu nhỉ?” Thanh niên tóc tím từng ngồi chung Phù Vân Xa với Lãnh Nguyệt Đồng và Thạch Mục chợt nhìn quanh bốn phía, mở miệng hỏi.
Lãnh Nguyệt Đồng đang ở bên cạnh nghe vậy nhíu nhíu đôi mày xinh, cũng đảo mắt nhìn quanh xem thử.
Trong nội viện đúng là không thấy Thạch Mục đâu.
“Ra ngoài chưa về sao?” Thanh niên tóc tím đoán già đoán non.
Lãnh Nguyệt Đồng hừ một tiếng, trong đôi mắt đẹp ánh lên tia sáng kỳ lạ, nhưng không nói gì.
“Chư vị, nơi đây có cần bọn ta giúp gì không?” Lúc này, trong đám Man tộc do lão già áo đen lưu lại, có một tên thân hình cao lớn da đen thuộc Dực Hạc bộ bước tới, hỏi.
“Đa ta mấy vị, có điều chỗ này để bọn ta trông giữ là được, không cần phiền các vị đâu.” Trong đám hộ vệ, cũng có một trung niên gầy gò, tu vi Tiên Thiên Hậu Kỳ, đi ra cản tên da đen kia lại, ánh mắt mang theo vẻ đề phòng.
Khi đi Chung Tú đã cố ý truyền âm dặn dò, phải đề phòng mấy tên Dực Hạc bộ này, không thể để bọn họ tiếp cận đoàn xe một cách dễ dàng.
“Thế nhưng Thành chủ đại nhân đã căn dặn chúng ta phải…” Tên man tộc da đen hơi chần chờ nói.
“Những hàng hóa này là vật quan trọng mà chúng ta phải áp giải, dù sao mấy vị cũng là ngoại nhân, mời đừng khiến bọn ta khó xử.” Trung niên nam tử không nhúc nhích chút nào.
“Ha ha, đương nhiên là thế rồi.” Man tộc da đen gật đầu đáp lời.
“Nếu đã vậy, chúng ta sẽ đi dò xét những nơi khác trong khách sạn a, xin lỗi không tiếp được.” Man tộc da đen nói tiếp, sau đó vẫy tay mang theo đám người đi tới những chỗ khác.
Gã trung niên kia nhìn theo một chút sau đó trở lại cạnh đoàn xe.
Mấy tên Man tộc Dực Hạc bộ vừa đi ra khỏi sân nhỏ, nét tươi cười trên mặt tên da đen cầm đầu biến mất, y quay đầu nhìn sân nhỏ một thoáng, mắt ẩn hiện ý vị sâu xa khó lường.