TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Thiên
Chương 303: Dùng Kim Cương Toản đè bẹp tất cả (Thượng)


Năng lượng thuộc tính kim cực mạnh trực tiếp khiến cánh tay của hắn phát ra quang mang màu vàng, hóa thành một đạo lưu quang, mang theo khí thế không gì sánh được xoay tròn lao về phía Vu Thanh Nhã.

- Hay quá.

Hai mắt Vu Tiểu Ức sáng ngời hét lớn một tiếng.

Trong mắt Vu Thanh Nhã hiện lên một tia khiếp sợ, hai tay đột nhiên kết xuất từng đạo pháp ấn, chỉ trong một giây thì đã có một cỗ pháp lực khủng bố bao lấy người nàng, ngưng tụ thành một kết giới nặng nề trước người.

Với kết giới cực mạnh cỡ này thì Vu Thanh Nhã tự tin cho dù là cao thủ Tiên thiên cấp tám cũng khó mà công phá.

Đây là lần đầu tiên nàng giao thủ với Dương Thiên Lôi, cũng là lần đầu tiên tận mắt thấy Dương Thiên Lôi thi triển Kim cương toái khiến Vu Tiểu Ức si mê.

Chỉ cần nhìn cổ khí thế kia thì cũng biết là mạnh hơn của Vu Tiểu Ức gấp mấy lần, mà càng dọa người hơn chính là việc hắn biến cánh tay của mình trở thành vũ khí.

Bất quá, Vu Thanh Nhã vẫn tràn ngập tự tin tuyệt đối như trước, mặc dù Dương Thiên Lôi đã tấn thăng lên tới Tiên thiên cấp năm, pháp lực hùng hồn vượt xa những Tiên thiên cấp năm bình thường khác rất nhiều, nhưng nàng cũng cho rằng Dương Thiên Lôi không thể công phá được kết giới năng lượng của mình được.

- Rầm rầm rầm ——

Cái gì gọi là thế như chẻ tre?

Kết giới kiến Vu Thanh Nhã tự tin tràn trề chỉ trong nháy mắt đã bị Dương Thiên Lôi đánh vỡ hoàn toàn.

Kim quang toản ngưng tụ thành hình xoắn ốc trong nháy mắt khi Vu Thanh Nhã đang ngây người đã đột phá kết giới, mắt thấy sắp tấn công lên người Vu Thanh Nhã.

Vu Thanh Nhã kinh hãi, kêu lên một tiếng, đột nhiên quán chú pháp lực toàn thân lên hai tay, trong nháy mắt, từng đạo tàn ảnh đã chộp tới cánh tay của Dương Thiên Lôi, đã từng bị một lần nên lần này nàng hầu như đã ngưng tụ bảy thành năng lượng của bản thân.

Thế nhưng, không có kinh ngạc nhất, chỉ có kinh ngạc hơn, ngay lúc này lại lần nữa được nghiệm chứng ngay trên người Dương Thiên Lôi.

Trong nháy mắt khi hai tay Vu Thanh Nhã đáng lẽ phải bắt lấy cánh tay của Dương Thiên Lôi thì năng lượng khủng bố ẩn chứa trong hai tay nàng lại bị vòng xoắn ốc điên cuồng của Dương Thiên Lôi hút đi, dung nhập vào cánh tay của Dương Thiên Lôi, chẳng những không mảy may ngăn cản được gì, ngược lại còn khiến cho uy lực trên cánh tay của Dương Thiên Lôi càng lớn hơn.

- A.

Cho dù tâm tính của Vu Thanh Nhã có tốt hơn nữa thì cũng không nhịn được mà sợ hãi kêu lên một tiếng.

Bởi vì cánh tay của Dương Thiên Lôi đã gần chạm tới ngực của nàng.

- Đa tạ.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, ngay lúc đáng lẽ tay của Dương Thiên Lôi phải xuyên qua ngực của nàng thì dưới chân của hắn đột nhiên truyền ra một tiếng vang thật lớn, cả người lập tức nhẹ nhàng tung lên thật cao, lướt qua Vu Thanh Nhã, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, mỉm cười nhìn gương mặt khiếp sợ của Vu Thanh Nhã, khiến Vu Thanh Nhã xấu hổ tới mức mặt đỏ tới mang tai.

- Woa ha ha ha… đại ca lợi hại quá, tỷ thua rồi.

Vu Tiểu Ức hưng phấn reo lên.

- Làm lại.

Vu Thanh Nhã đỏ mặt nói. Thiên chi kiều nữ như nàng ta, từ nhỏ tơi lớn chưa từng bị bại dưới tay của những người cùng tuổi, trong lòng chỉ có võ đạo như nàng cũng có lòng hiếu thắng cao không kém. Lúc này đây lại bị bại dưới tay một tiểu tử nhỏ hơn mình vài tuổi là Dương Thiên Lôi thì nàng đúng là khó mà chấp nhận được.

- Không phải chứ? Thanh Nhã, không phải là cô ghiền thật đấy chứ?

- Bớt nói nhảm đi, thử lại lần nữa. Ta… vừa rồi ta vẫn chưa cố hết sức.

Vu Thanh Nhã nói.

- Không cần đâu. Chờ lúc các ngươi bắt đầu bế quan thì sẽ có rất nhiều cơ hội.

Đúng lúc này, một thanh âm thản nhiên nhưng không kém phần uy nghiêm đột nhiên truyền đến, một đạo thân ảnh vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt Dương Thiên Lôi.

- Gia gia.

Vu Tiểu Ức và Vu Thanh Nhã lập tức kêu lên.

Mặt của Vu Thanh Nhã đỏ bừng, lại lộ ra vẻ nũng nịu của thiếu nữ, dậm chân một cái. Khiến Dương Thiên Lôi nhìn thấy thiếu chút nữa rớt hai tròng mắt ra.

- Gia gia, đây chính là đại ca Dương Thiên Lôi của con.

Vu Tiểu Ức hưng phấn giới thiệu.

- Chào gia gia.

Dương Thiên Lôi vội vàng cúi người quỳ gối xuống, trực tiếp thành đại lễ long trọng nhất.

Người mới tới chính là đương kim bảo chủ của Vu gia bảo, Vu Nhân Kiệt, cao thủ Thần đạo. Vu Nhân Kiệt thản nhiên nhìn Dương Thiên Lôi hành lễ xong, sau đó lại xuất ra một cỗ năng lượng nhẹ nhàng đỡ Dương Thiên Lôi dậy, ánh mắt tràn ngập vẻ hiền từ nhìn chằm chằm vào Dương Thiên Lôi khoảng nửa phút, tới tận khi Dương Thiên Lôi có chút nhột thì mới đưa tay vuốt chòm râu dài. Cười hai tiếng rồi nói:

- Không tệ, không tệ, đúng là Tiểu Ức nói không sai tí nào….

- Gia gia.

Vu Thanh Nhã đột nhiên chạy tới bên người Vu Nhân Kiệt, hai tay ôm chặt lấy cánh tay Vu Nhân Kiệt, trừng mắt nhìn Vu Nhân Kiệt rồi gọi một tiếng, bộ dạng rõ ràng là muốn ngăn không cho Vu Nhân Kiệt nói tiếp.

- Tiểu nha đầu, gia gia cái gì cũng chưa nói, con kích động làm gì? Thiên Lôi à, ừm, từ nay về sau chúng ta chính là người một nhà, không cần câu nệ.

Vu Nhân Kiệt khẽ cười rồi nói.

Vu Nhân Kiệt mặt như quan ngọc, không có chút nếp nhăn nào, nếu như không phải chòm râu dài như tuyết trắng kia chứng minh cho tuổi của hắn đã rất già rồi thì chỉ nhìn sơ qua dáng vẻ của hắn nhất định sẽ cho rằng tuổi của hắn tuyệt đối không quá ba mươi.

- Dạ, đa tạ gia gia.

Dương Thiên Lôi cao giọng nói.

- Xem ra ngươi vừa mới bước vào Tiên thiên cấp năm, lúc trước chẳng phải gia gia đã dặn tiểu ức và Thanh Nhã nói cho ngươi biết, khi nào gặp phải bình cảnh Tiên thiên cấp bốn thì cứ tới đây sao? Ngươi đã đi đâu vậy hả? Đúng là làm trễ nãi không ít thời gian mà.

Vu Nhân Kiệt nói.

Theo như hắn nghĩ thì Dương Thiên Lôi đương nhiên đã sớm tới bình cảnh của Tiên thiên cấp bốn, hơn nữa sau khi du lịch một phen mới đột phá Tiên thiên cấp năm, thế nên hắn mới nói vậy.

- Ách… gia gia, một tháng trước ta mới tu luyện tới Tiên thiên cấp bốn đỉnh phong, gặp phải bình cảnh. Khi đó mới ra ngaoif du lịch, muốn trực tiếp tới bái kiến gia gia, nhưng vì lúc ấy có vị bằng hữu tới Ma vực, ta lo lắng nên mới đi cùng. Nhờ cơ duyên xảo hợp nên lĩnh ngộ được ý nghĩa sâu xa của cảnh giới Thiên nhân hợp nhất, sau khi đi ra liền đột phá. Chính xác là hôm nay vừa đột phá.

Dương Thiên Lôi giải thích.

- Cái gì? Một năm… chẳng lẽ Phong Vô Kỵ không khởi động thời không pháp tắc cho ngươi sao?

Vừa rồi khi thấy Dương Thiên Lôi ra tay thì Vu Nhân Kiệt đã cảm ứng được niệm lực của Dương Thiên Lôi đã sớm ngang bằng với cảnh giới của mình, nếu không thì chắc chắn không thể nào vận dụng pháp lực tới mức này được.

Đọc truyện chữ Full