Dịch giả: huycoi
Biên: nila32
Bị biển lửa thiêu đốt, quần áo của Thạch Mục đã cháy sạch, để ra cơ thể săn chắc, to lớn giống như đúc từ tinh cương. (chị em bình tĩnh :3)
Cơ thể hắn được bao bọc bởi một tầng chân khí màu đỏ nhạt, ngoài tầng chân khí này còn có thêm một tầng Tinh thần bích màu trắng hộ thể nữa.
Đây là những thủ đoạn phòng ngự mà Thạch Mục kịp thi triển trước khi bị ngọn lửa bao phủ, tránh không cho lửa nóng xung quanh chạm vào người.
Nhưng tầng tinh thần bích vừa tạo ra ở bên ngoài, dưới sự ăn mòn của ngọn lửa, nhanh chóng bị thiêu đốt, không chống chịu được bao lâu.
Tầng chân khí màu đỏ nhạt bên trong cũng bị liệt diễm thiêu đốt, càng lúc càng mỏng đi, chẳng mấy chốc sẽ vỡ nát.
Thạch Mục cảm thấy mình như đang ở trong một cái lò lửa lớn, sóng lửa cuồn cuộn từ khắp nơi đốt tới, từng tấc da thịt đều bỏng rát, đau đớn khôn nói nên lời.
Nếu không phải hắn tu luyện công pháp Hỏa thuộc tính, có sức chống cự với nhiệt độ cao và sức mạnh hơn người thường thì đã không chịu được mà ngất đi rồi. Dù vậy hắn cũng dần cảm thấy hô hấp khó khăn, mắt có chút mơ hồ nhưng tay trái vẫn nắm chặt tay Chung Tú không buông.
"Tú nhi!"
Thạch Mục giật mình, cắn đầu lưỡi thật mạnh, nhanh chóng tỉnh táo lại. Hắn không nói hai lời, rút ra mấy đạo Phù Lục màu lam rồi kích nổ.
Lượng lớn hàn khí màu lam theo đó tràn ra, nhanh chóng ngưng kết thành một cái kén sương mù màu làm quanh người Thạch Mục, bảo vệ hắn khỏi liệt diễm chung quanh. Thạch Mục chỉ thấy chung quanh mát lạnh, một cảm giác tươi mát, nhẹ nhàng thoải mái không nói nên lời.
Thế nhưng cảm giác này không kéo dài được bao lâu đã bị hỏa diễm xung quanh cuồn cuộn bao phủ tựa như cự thú há cái miệng đầy máu nuốt lấy kén sương mù màu lam làm cái kén mỏng đi trông thấy.
Không chờ Thạch Mục kịp làm thêm hành động gì cái kén "Lách cách" một tiếng rồi vỡ vụn.
Liệt diễm hừng hực lại thiêu đốt Thạch Mục, tầng chân khí màu đỏ nhạt bao phủ hắn càng thêm mỏng manh, chỉ như cánh ve, miễn cưỡng lắm mới bảo vệ được hắn.
Cái này nói thì dài nhưng chỉ diễn ra ngắn ngủi vài giây sau khi cơ thể Chung Tú phát sinh biến hóa mà thôi.
Đúng lúc này, mặt ngoài Vẫn Thiết Hắc Đao trên lưng Thạch Mục nổi lên một tầng ánh sáng âm u, một lực hút vô hình phát ra hút lấy hút để liệt diễm chung quanh.
Lửa nóng bao quanh nung cơ thể Thạch Mục lên làm da của hắn đỏ như lửa.
Thạch Mục chỉ thấy toàn thân đau nhức như đao cắt, sức nóng thẩm thấu qua chân khí hộ thể, xông vào kinh mạch gân cốt hắn.
Thạch Mục cắn chặt răng, mồ hôi trán vừa chảy ra một lát sau đã bốc hơi mất.
Thạch Mục thấy trước mắt tối sầm, lâm vào hôn mê.
Nhưng từ đầu đến cuối tay trái hắn vẫn nắm chặt lấy tay phải của Chung Tú không buông, dường như lo rằng chỉ cần buông tay là sẽ mất đi đối phương.
Trong kho hàng, hỏa diễm hừng hực thiêu cháy tất cả, da thịt toàn thân Thạch Mục càng ngày càng hồng.
Nhờ Vẫn Thiết Hắc Đao hấp thu một phần liệt diễm, cộng thêm một tầng chân khí hộ thân giúp hắn chưa bị đốt thành tro, nhưng cứ tiếp tục thế này e chẳng chịu được bao lâu.
Chung Tú bên cạnh cũng bị lửa bao kín người.
Lúc này hai mắt nàng nhắm nghiền, da mặt nàng vốn trắng như tuyết lúc này chuyển thành đỏ rực, nhìn qua thấy kiều diễm thêm vài phần, nhưng biểu cảm cho thấy nàng đang thống khổ dị thường, thân thể mềm mại khẽ run, giống như đang phải gánh chịu cái gì đó rất đau đớn.
Lúc này trên người Chung Tú có một vật tỏa ánh sáng màu đen bay ra. Ở giữa ánh sáng màu đen là một hạt châu màu đen, trên bề mặt được khắc từng vòng kim văn nhàn nhạt.
Đây là hạt châu Chung Tú được hòa thượng thần bí Diệu Không tặng cho lúc còn ở đại lục Đông Châu. Hạt châu run lên sau đó kim văn trên hạt châu sáng lên, nhanh chóng xoay tròn, phát ra từng vầng sáng màu vàng nhạt, khuếch tán ra xung quanh.
Một cảnh khó có thể tưởng tượng xuất hiện!
Liệt diễm đang rừng rực xung quanh dường như sợ hãi ánh sáng màu vàng này, cách xa vầng sáng một khoảng không dám lại gần.
Sau một khắc, từng phù văn màu đen huyền ảo trên hạt châu bay lượn trong vầng sáng. Phù văn màu đen xuất hiện không ngừng, cùng với đó hạt châu cũng nhỏ lại dần, cuối cùng biến mất không dấu vết.
Những phù văn màu đen này như nghe thấy lời kêu gọi nào đó, lóe lên quang mang rồi bay thẳng xuống cơ thể Chung Tú.
Mỗi khi có một phù văn chui vào người thì vẻ đau khổ trên mặt Chung Tú lại giảm đi một chút, màu đỏ trên da thị cũng giảm đi một chút.
Cùng lúc đó, liệt diễm chung quanh cũng thu nhỏ phạm vi, không ngừng rút vào trong cơ thể Chung Tú.
Sau khi phù văn đen nhập hết vào cơ thể Chung Tú, vầng sáng màu vàng nhạt cũng tiêu tán mất.
Mà liệt diễm tràn ngập nhà kho lúc này tập trung lại một chỗ, ngưng tụ thành một con chim lớn bằng lửa bay giữa không trung.
Sau đó chim lớn hóa thành một bộ Liệt Diễm Vũ Y* mặc lên người Chung Tú.
Bên cạnh Chung Tú, Thạch Mục vẫn bị một ít lửa còn sót lại thiêu đốt, da thịt toàn thân đã đỏ như lửa, hai mắt nhắm nghiền, bất tỉnh nhân sự.
Đúng lúc này, khoảng không trên nhà kho chấn động.
Một chiếc gương đồng lớn cỡ bàn tay có phong cách cổ xưa bỗng phá không bay tới. Gương đồng như có Linh tính, đảo quang một vòng rồi bỗng mặt kính chiếu thẳng vào Chung Tú.
Chỉ nghe một tiếng "Xoẹt", kim quang lưu chuyển trên mặt kính, phóng ra một cột sáng màu vàng nhạt. Trong cột sáng có vô số phù văn năm màu đan vào nhau, dần ngưng tụ thành một nhân ảnh mơ hồ.
Dần dần bóng người này cũng hiện rõ ra, đây là một hư ảnh nữ tử đầu đội mũ phượng, mặc một bộ vũ y năm màu.
Hai con ngươi của nàng lóng lánh ánh vàng, khuôn mặt mỹ lệ, quanh thân tản ra kim quang nhàn nhạt, tràn đầy khí tức thần thánh không thể xâm phạm.
Nữ tử đội mũ phượng nhìn Chung Tú, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng thì thào nói: "Ở Tinh Vực vắng vẻ như vậy lại có người có thể thức tỉnh huyết mạch Thiên Phượng huyết mạch, thật sự là chuyện đáng mừng! Nhưng là ai sớm biết trước, đã ra tay giảm bớt lực lượng cắn trả của huyết mạch, chỉ sợ ta phải thiếu kẻ này một món nợ ân tình không nhỏ đây." Giọng nói của nàng dịu dàng êm tai giống như âm thanh thiên nhiên.
Nhưng sau một khắc, ánh mắt nữ tử đội mũ phượng khẽ chuyển, thấy Chung Tú và Thạch Mục đang nắm chặt tay nhau, đôi mi thanh tú nhăn lại, hai gò má đỏ ửng, vội dời mắt đi, cười lạnh rồi nói.
"Hừ! Chỉ là một tên Nhân tộc đê tiện mà dám can đảm mưu toan làm vấy bẩn huyết mạch Phượng tộc, tội không thể tha, chỉ có một con đường chết!"
Vừa dứt lời nữ tử đội mũ phượng nâng một tay lên, dường như muốn làm gì.
Nhưng sau khi liếc nhìn Chung Tú, pháp quyết trong tay nàng biến đổi, một đoàn hào quang nhu hòa từ trong tay áo bay ra, bọc lấy Chung Tú, nâng cơ thể Chung Tú chậm rãi bay lên trời, khiến bàn tay đang nắm chặt tay Thạch Mục nới lỏng ra.
Liệt Diễm quanh thân Chung Tú ở trong hào quang nhu hòa chỉ giãy giụa một chút rồi chui vào những đường vân đỏ trên người Chung Tú giống như lúc xuất hiện, chỉ có Thạch Mục ở dưới vẫn bị Liệt Diễm che thân. Sau khi Liệt Diễm nhập vào, những đường vân đỏ trên người Chung Tú dần dần nhạt đi, cuối cùng biến mất không thấy đâu nữa.
Giờ đây Chung Tú không có một mảnh vải che thân, hai mắt nhắm nghiền, lông mi dài có chút rung động, da thịt trắng nõn không tỳ vết, hô hấp đều đều giống như đang ngủ.
Nữ tử đội mũ phượng thấy vậy trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia dịu dàng trìu mến, tay giơ lên, một bộ quần áo bay ra mặc vào người Chung Tú. Làm xong hết thảy, sắc mặt nữ tử đội mũ phượng lạnh đi, ngón tay bắn ra, một đóa hỏa diễm kim sắc bay ra, vô thanh vô tức nhập vào đoàn liệt diễm đang thiêu đốt Thạch Mục.
Phần phật
Vốn hỏa diễm màu đỏ thắm đang thiêu đốt chợt thu nhỏ đi một chút, nhưng lại chuyển thành kim sắc nhàn nhạt.
Chân khí hộ thân của Thạch Mục vốn đã mỏng manh giờ đây liền tán loạn vô tung. Thạch Mục kêu rên thống khổ, lông tóc lập tức hóa thành tro tàn, da bắt đầu cháy đen, một mùi giống như là thịt nướng bị cháy khét bốc lên.
Sau khi phóng ra hỏa diễm kim sắc, nữ tử đội mũ phượng cũng không thèm ngó Thạch Mục một cái, có vẻ rất tự tin với thủ đoạn của mình, chỉ tay vào gương đồng.
Mặt ngoài gương đồng tràn ngập các loại màu sắc, từ trong đó phóng ra hào quang màu vàng nhạt, quấn lấy Chung Tú đang trôi nổi giữa không trung, hóa thành một đoàn kim quang hút vào trong gương đồng. Sau đó thân hình hư ảnh nữ tử đội mũ phượng mờ dần, lại lần nữa biến thành phù văn năm màu chui vào trong gương đồng.
Gương đồng lóe lên một cái trong hư không rồi phá không biến mất.
Nhà kho trở nên yên tĩnh.
Hỏa diễm màu vàng nhạt tiếp tục cháy, nhưng nhìn kĩ sẽ thấy trong đó có một ít bị Vẫn Thiết Hắc Đao hấp thu. Sự đau đớn kịch liệt khiến Thạch Mục thanh tỉnh một chút, lúc này hắn đang nửa tỉnh nửa mê.
Hắn chỉ cảm thấy cả người nóng bức khó chịu, huyết nhục như sôi trào. Giữa da thịt cháy đen có thể thấy một chút kim sắc lốm đốm, cả người như hóa thành than, không tìm được nữa tấc da thịt nguyên vẹn.
"Tú nhi, Tú nhi....." Thạch Mục thì thào.
Ngay sau đó hắn lại mất cảm giác, không còn thấy đau đớn gì nữa, tiếp tục hôn mê. Da thịt cháy đen bên ngoài cánh tay trái hiện ra một tia ngân quang như có như không