Dịch giả: deeno12701
Biên: nila32
“Bất kể đại lục Đông Châu hay là đại lục Tây Hạ đều lấy thực lực làm chủ, cường giả vi tôn. Thạch huynh đã đến một cấp độ khác, tại hạ tất nhiên phải gọi là tiền bối rồi.” Dư Ý nghiêm nghị đáp.
“Không cần, tiểu bối hậu bối gì đó nghe không được tự nhiên, ta và người cứ xưng hô như trước là được.” Thạch Mục khoát tay áo nói.
Dư Ý thấy vậy cùng hơi ngạc nhiên nhưng cũng không miễn cưỡng nữa.
“Ta đi đây.” Thạch Mục nói rồi lấy ra pháp bảo phi hành của mình.
“Thạch huynh, hãy cho ta đi cùng ngươi với, tuy rằng thực lực của ta yếu nhưng vẫn có thể đối phó được với những yêu thú cấp thấp.” Dư Ý vội vã đề nghị.
“Không cần, Công Tây tiên sinh nói sơn cốc Hỏa Chướng khá là nguy hiểm, Dư huynh nên ở lại trong thành thì hơn.” Thạch Mục nói rồi nhảy lên pháp bảo phi hành.
Lúc này, một bóng màu hồng lao xuống đáp trên vai của Thạch Mục, chính là Thải Nhi đang núp ở xung quanh.
Thạch Mục vẫy tay chào Dư Ý rồi không nói thêm nữa, Trường Toa sáng lên ánh sáng màu xanh phóng đi về phía cửa lớn của thành Xích Viêm.
Dư Ý thở dài nhìn Thạch Mục rời đi rồi cũng xoay người đi về nơi xa.
Một khắc sau, Thạch Mục đã cưỡi Trường Toa màu xanh bay ra khỏi thành Xích Viêm, nhanh chóng tiến về phía phạm vi của Thập Vạn Hỏa Sơn.
Không khí dần trở nên nóng bức hơn, từng đợt sóng nhiệt hừng hực đập vào mặt hắn, toàn thân nóng lên theo giống như đang ở trong lò lửa, phía xa có thể thấy một ngọn núi lửa bốc khói nghi ngút, tro tàn hòa lẫn không khí làm sống mũi cay cay.
Thạch Mục nhướng mày, một chút nhiệt độ này không ảnh hưởng gì đến hắn nhưng Thải Nhi thì khá mỏng manh yếu đuối, chưa chắc đã chịu nổi.
Người hắn nổi lên ánh sáng màu đỏ, nhanh chóng ngưng tụ thành một cái lồng bảo vệ màu đỏ.
Thải Nhi thấy hành động của Thạch Mục thì mở miệng: “Không sao đâu, một chút nóng bức cỏn con thôi, ta còn chịu được.”
“Ờ ha, ngươi đã nuốt biết bao nhiêu Linh Thạch thuộc tính Hỏa rồi, hiển nhiên sẽ không sợ chút nóng nực này rồi.” Thạch Mục khẽ gật đầu nhưng vẫn không có triệt tiêu vòng bảo hộ đi.
Ánh mắt hắn nhìn quanh, lần trước gặp Dư Ý là ở bên ngoài Thập Vạn Hỏa Sơn, còn bây giờ xâm nhập vào sâu bên trong thì là lần đầu.
Ầm!
Cách chỗ hắn khoảng một dặm, một ngọn núi lửa phun trào, dòng nham thạch nóng đỏ bắn lên trời như một cái trụ rồi túa ra bốn phía như một cơn mưa nham thạch.
Thạch Mục còn chưa kịp nói gì thì chợt âm thanh cảu Thải Nhi vang lên.
“Thạch đầu, coi chừng bên trái kìa.”
Vừa dứt lời, từ trong đám sương mù màu xám bên cạnh, một ánh đỏ xẹt tới bắn thẳng vào phía dưới của Thạch Mục. Đó là một con báo màu đỏ dài hơn hai thước, trên lưng nó là một đôi cánh đỏ như máu.
Thạch Mục hừ lạnh một tiếng, ngón tay cong lên búng ra một đạo kiếm khí màu vàng, chém đôi con báo đỏ thành hai mảnh, làm thi thể nó giãy giụa rớt xuống giữa không trung.
“Xích Hoàn Báo...” Ánh mắt Thạch Mục lóe lên.
Loài báo này là một trong những loại yêu thú hệ hỏa thông thường tại Thập Hỏa Vạn Sơn.
“Thải Nhi, nơi này nguy hiểm không ngừng, ngươi phải chú ý xung quanh không được lơ là mất cảnh giác.” Thạch Mục trầm giọng nói, ánh sáng xanh dưới chân hắn lại rực rỡ hơn, tốc độ cũng nhanh chóng tăng lên.
Hắn càng dấn thân vào sâu hơn, nguy hiểm càng nhiều, các loại yêu thú độc trùng xuất hiện tầng tầng lớp lớp.
Dựa vào thực lực bây giờ của Thạch Mục thì những yêu độc côn trùng nhãi nhép này chẳng tạo cho hắn chút uy hiếp gì, phẩy tay cái là chết hết. (Dee: Như Bạch Tiểu Thuần ấy nhể..=]])
Nửa ngày sau, Thạch Mục càng đi vào sâu hơn, núi lửa xung quanh bộc phát cũng nhiều hơn, sức nóng cũng theo đó tăng lên.
Đến chỗ này rồi thì những yêu thú độc trùng bình thường cũng không còn nhiều nữa, mà thay vào đó là sự xuất hiện của những yêu thú Tiên Thiên.
“Zii..Zeee..xiii”
Lúc này, Thạch Mục bay qua một ngọn núi lửa thì có một con chim lớn vài trượng lao ra từ trong một cái động đánh thẳng về phía Thạch Mục.
Hai mắt yêu cầm này đỏ như lửa, trên đầu mọc ra một cái mào đỏ như mào gà, móng vuốt sắc bén như móc câu, dài như những thanh dao găm.
Hai mắt nó đỏ rực, thỉnh thoảng còn lóe lên hào quang nhìn vô cùng dữ tợn. Nó hí.í.í lên một tiếng dài, hai cánh mở rộng ra, những móng vuốt sắc bén mạnh mẽ chụp thẳng vào phía Thạch Mục.
Thạch Mục hừ lạnh, Hắc Đao trên tay vung lên, một ánh đao màu đỏ lớn tầm một trượng chém về phía con phi cầm kia.
Đao mang lóe lên xuyên qua thân thể con yêu cầm. Thân thể nó bị chém làm đôi, máu vung ra giữa trời như mưa, tàn thân rơi thẳng xuống.
Thạch Mục không thèm liếc qua, cứ thể bay thẳng về phía trước.
...
Nửa canh giờ sau.
Thạch Mục cưỡi pháp bảo phi hành bay tới điểm được đánh dấu trên bản đồ, đứng trên không thăm dò bên dưới.
Phía dưới, sương mù đỏ cuồn cuộn, sơn cốc thâm sâu không thấy rõ, sóng nhiệt từ dưới áp lên không ngừng, thoang thoảng trong đó là những mùi hôi tanh mờ ảo.
Hai mắt Thạch Mục lóe lên ánh kim quang quét khắp xung quanh, lông mày hắn nhíu lại. Không biết có phải do sương mù hay không mà khi hắn đưa thần thức mình xuống thăm dò thì bị cuốn lại như rơi vào vũng bùn, chỉ có thể mon men đến tầm mười trượng là hết cỡ rồi, không thể len lỏi thêm nữa.
“Thải Nhi, có phát hiện ra cái gì không?” Thạch Mục hỏi.
“Sương mù dưới đáy cốc quá dày đặc rồi, ta chịu thua, chả thấy gì.” Hai mắt Thải Nhi bắn ra hai luồng bạch quang dày đậm nhưng cũng chỉ có thể thấy được hơn mười trượng là không thể nhìn thêm được gì nữa rồi.
“Ngươi đợi ở đây, ta xuống dưới xem thử.” Thạch Mục nói rồi lấy một tấm phù màu xanh dán lên người, toàn thân được bao bọc bởi một tầng sáng màu xanh, sau đó hắn điều khiển pháp bảo bay xuống phía dưới.
Ngay lúc chạm phải sương mù, hắn vung tay lên bắn ra bảy tám quả cầu lửa xuống trước thăm dò.
“Oanh, ầm ầm...” Những tiếng nổ liên tiếp vang lên.
Những quả cầu lửa vừa chui vào trong sương mù liền nổ vang ngay, áp lực xung kích làm cho đám sương mù xung quang bị dạt ra, tạo ra một khoảng tầm mười trượng thoáng đãng.
Ngay lập tức Thạch Mục liền điều khiển Phi Toa bay vọt vào trước khi đám sương mù xung quanh cuồn cuộn bao phủ lại khoảng trống vừa hiện ra kia.
Cứ như vậy, nhờ vào cầu lửa mở đường Thạch Mục đã đi được tầm hai ba trăm trượng, đáy cốc dần hiện ra, đất đai xung quanh không phải là nham thạch mà là một dải đất cát màu đen.
Thạch Mục khống chế Phi Toa giữ nguyên cách mặt đất tầm bảy tám trượng, hai mắt hắn lóe lên nhìn về phía mình vừa đi vô thì thấy sương mù đỏ sậm đã bao phủ hết con đường hắn vừa mở ra để vào.
Hắn quay đầu đánh giá xung quanh.
Sương mù dưới đáy cốc có vẻ mong hơn so với bên trên không ít, nhờ tăng phúc của Linh Mục hắn có thể thấy rõ được mọi thứ trong phạm vi tầm năm mười trượng. Thế nhưng xung quanh cũng chỉ toàn là đất đá chứ chẳng còn gì khác.
Đột nhiên, mũi hắn nhăn lại, pháp lực nhanh chóng vận chuyển điều khiển Phi Toa bay lên phía trên.
Ngay khi Thạch Mục vừa bay lên thì chỗ hắn vừa đứng xuất hiện một cái đầu rắn phá đá mà chui ra, cái miệng đỏ lòm như hang sâu táp vào đúng chỗ Thạch Mục vừa đứng.
Thân mình Thạch Mục đứng giữa không trung thầm than “Thất là nguy hiểm!”, ánh mắt hắn tập trung vào đối thủ trước mắt.
Đó là một con rắn lớn, có cặp mắt như cái lòng đèn, toàn thân được bao phủ bởi lớp vảy dày màu đỏ to như cái cối xay, cái cằm mọc ra hai cái súc tu dài màu đen quỉ dị, càng làm cho người ta chú ý nhất chính là trên đỉnh đầu nó có một mũ quan đỏ tươi như máu, nhìn từ xa lại trông giống như bông hoa đang cháy đỏ rực rỡ.
“Đại giai trung kỳ! Chẳng phải nói là chỉ co sơ kỳ thôi à.” Thạch Mục thầm kêu khổ.
Xem ra nếu không phải tình báo của Hắc tiên sinh sai thì chính là do mình quá xui xẻo rồi, con Yêu Xà Hỏa Quan này chính là một yêu thú địa giai trung kỳ, lại có được hoàn cảnh thuận lợi nơi đây thì có thể phát huy được đến hậu kỳ thực lực rồi.
Chưa kịp nghĩ gì nhiều thì một luồng gió lạnh ập tới.
Thạch Mục lập tức điều khiển Phi Toa bay sang một bên.
“Vút!”
Một cái đuôi rắn màu đỏ to như cái vạc nước từ trong sương mù vung ra, quét thẳng qua chỗ Thạch Mục vừa đứng rồi lại biến mất vào trong sương mù.
Thạch Mục chưa đứng vũng đã há miệng ra, một bóng kiếm vàng chói bắn ra như chớp, nhanh chóng hóa thành một thanh kiếm lớn chém thử vào đầu con rắn kia. Đồng thời, phù chú trong tay cũng vung ra, hóa thành mấy đạo linh quang bay ra nhắm thảng vào đầu con yêu thú kia.
Hai con mắt của yêu xà lóe lên ánh sáng màu vàng, thân hình nó né ra sau một cách quỷ dị, chớp mắt đã biến mất vào trong sương mù như tan biến đi, kiếm và phù đều đánh vào hư không.
Hai mắt Thạch Mục lưu chuyển kim quang, cánh tay sơ lên, năm sáu đạo phù chuyển hướng bay về một bên khác, hào quang sáng lên, các loại thuật pháp tên băng, cầu lửa, chớp giựt đồng loạt bắn ra.
Những tiếng nổ vang lên liên tiếp, đủ loại màu sắc đan xen vào nhau.
Ngay sau đó, kim quang lóe lên, bóng kiếm màu vàng hóa lớn thành mấy trường chém xuống khí thế xẻ núi rạch biển.
Phanh!
Sương mù màu đỏ cuồng loạn chuyển động, cái đầu lớn của yêu xà lộ ra, hóa ra lúc trước nó vẫn đang ẩn nấp trong sương mù dày đặc nơi đây.
Tình hình dần hiện ra làm cho Thạch Mục cười khổ không thôi.
Dựa vào Linh Khí của Kim Tiền Kiếm và mấy tấm phù lục cao cấp vậy mà chỉ để lại trên lân giáp của con yêu xà vài vết hằn trắng, căn bản không tạo ra chút uy hiếp nào cho nó cả.
Mà lúc này con Yêu Xà Hỏa Quan kia đã bị chọc giận thật rồi, mũ quan trên đầu nó sáng lên màu đỏ rực rỡ, sương mù xung quanh như bị hấp dẫn lại, nhanh chóng bị nó hút vào sống như thác đổ nước làm cho sương mù của nơi đây dường như mỏng đi một tầng.
Lúc này Thạch Mục đã đem Hắc Đao Vẫn Thiết nắm chặt trong tay, nhận ra tình huống có vẻ không ổn định chạy trốn nhưng một luồng gió lạnh áp tới sau lưng hắn, chính là cái đuôi khổng lồ của Yêu Xà lặng lẽ đánh tới lúc nào không hay.
Tình thế này đã không kịp để né tránh nữa rồi, ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, Hắc Đao trong tay hắn mạnh mẽ vung lên bổ thẳng vào cái đuôi như cây cột nhà đang vung tới của con rắn kia.
Choang!
Ánh đao màu đỏ tiếp xúc với lớp vảy bên ngoài con rắn làm tóe lửa lên bắn bốn phía, mặc dù cái đuôi kia vẫn không sứt mẻ gì nhưng thế hạ xuống đã chậm đi vài phần.
Vào lúc này, mũ quan trên đầu con Yêu Xà sáng rực mãnh liệt rồi nổ vang, một cột sáng màu đỏ chừng mười trượng phóng thẳng tới Thạch Mục như luồng sét khổng lồ giữ trời.
Dù lâm vào tình cảnh nguy cấp nhưng Thạch Mục vẫn không hề loạn, cánh tay nhanh chóng bấm chỉ pháp quyết, hắc quang rực sáng, toàn thân được bao trùm bởi một tầng vẩy màu đen, đồng thời Phi Toa dưới chân cũng lập tức bắn đi không chút chậm trễ.
Oanh!
Cột sáng màu đỏ đánh thẳng vào Thanh Ngọc Phi Toa của Thạch Mục, Phi Toa lập tức tan vỡ, hỏa vân bừng lên nhanh chóng nuốt trọn Thạch Mục vào trong.
Chân khí bảo hộ bên ngoài Thạch Mục lập tức tán loạn, lân phiến toàn thân cũng bị sức nóng của lửa đỏ làn cho tan vỡ, máu tươi ồ ạt tuôn ra. Lúc này hắn đã rơi vào trang thái hôn mê, hai mắt nhắm nghiền, toàn thân từ giữ không trung rơi tự do xuống.
Vèo!
Một bóng lớn từ dưới phóng lên quấn lấy thân hình hắn, chính là cái đuôi của Yêu Xà kia. Thạch Mục bị quấn chặt, rồi lại bị hất lên, thân thể vẽ ra một đường vòng cung hướng phía cái miệng đỏ lòm của con yêu xà kia rớt xuống.