- Tài Quyết phong, làm sao có thể?
Gương mặt Thanh Liên thánh nữ chấn động, vội vàng đi tới, không thể tin nói:
- Hai vị sư huynh có phải hay không đã nhầm. Lâm Hi vừa mới gia nhập môn phái không lâu, chẳng qua mới chỉ là một gã ký danh đệ tử, làm sao có thể lại đi lên Tài Quyết phong?
- Thanh Liên thánh nữ, không nên hỏi ta. Chúng ta chỉ phụng mệnh làm việc. Ngươi là thánh nữ môn phái, địa vị phi phàm, bởi vậy đặc biệt xin khuyên một câu, không nên quá thân cận với kẻ này, miễn cho bị liên lụy vào trong đó.
Hai gã đệ tử trưởng lão dứt lời, một trái một phải đem Lâm Hi kẹp vào chính giữa.
- Khuyên ngươi một câu, tốt nhất không nên loạn động!
Vừa dứt tiếng, hai người kẹp Lâm Hi lên, hóa thành một đạo hồng quang, đột ngột từ mặt đất bay lên. Trong chớp mắt đã biến mất không còn tăm tích.
Ba người vừa đi, trên đỉnh Thanh Liên thánh phong xôn xao lên, lâm vào hỗn loạn.
- Lâm Hi!
Lâm Hi chân trước vừa bị mang đi, chân sau Thượng Quan Dao Tuyết liền từ phía sau ngọn núi chạy tới. Nhìn xem hồng quang phóng lên trên trời đã biến mất vô tung, thần sắc kịch biến.
- Sư tỷ, đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Lâm Hi làm sao lại bị mang đi?
Thượng Quan Dao Tuyết cầm lấy cánh tay của Thanh Liên thánh nữ, gấp giọng nói.
Nàng ở hậu phong của Thanh Liên thánh phong, nhưng khi nghe được câu quát hỏi vang lên trong hư không "Ai là Lâm Hi". Lập tức vội vàng chạy tới.
- Ta cũng không rõ ràng lắm, người tới là đệ tử của hộ pháp trưởng lão. Hộ pháp trưởng lão là người đứng đầu chư vị trưởng lão, phụ trách hết thảy sự vụ của bổn môn liên quan đến tông phái khác. Đồng thời còn có quyền sinh sát đối với đệ tử bổn môn. Bất luận là đệ tử nào chỉ cần dám xúc phạm môn quy, đều bị hộ pháp trưởng lão xử quyết. Mà Tài Quyết phong, đúng là địa phương mà hộ pháp trưởng lão xử tử đệ tử xúc phạm môn quy! Nha đầu, ngươi đến cùng còn có bao nhiêu chuyện không nói với ta, Lâm Hi làm sao lại phạm phải tội lớn bực này, kinh động hộ pháp trưởng lão phái ra đệ tử, phải xử tử hắn? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Thanh Liên thánh nữ lộ ra vẻ còn lo lắng hơn so với Thượng Quan Dao Tuyết.
- Cái gì!
Những lời này của Thanh Liên thánh nữ nghe vào tai của Thượng Quan Dao Tuyết như là ngũ lôi oanh đỉnh. Nàng biết rõ sự tình có thể rất nghiêm trọng, nhưng không nghĩ tới lại nghiêm trọng như vậy. Lập tức quá sợ hãi, thoáng một cái liền rối loạn lên.
Bất quá Thượng Quan Dao Tuyết cực kỳ thông minh, dù sao cũng bất đồng với nữ tử bình thường. Tuy nhiên bởi vì nhất thời liên quan đến chuyện sống còn với Lâm Hi, cho nên thoáng một cái liền rối loạn, nhưng mà rất nhanh liền khôi phục trấn định, tốc độ suy nghĩ toàn bộ triển khai, chuyển qua rất nhiều ý niệm trong đầu.
- Ta biết rồi! Là Long Băng Nhan, nhất định là Long Băng Nhan. Nàng bẩm báo với hộ pháp trưởng lão, muốn mượn tay của hộ pháp trưởng lão diệt trừ Lâm Hi!
Thượng Quan Dao Tuyết nghiến răng nghiến lợi, trong mỹ mâu bắn ra thù hận sâu đậm:
- Nhất định là như vậy rồi! Nữ nhân này thật hèn hạ, thật là đáng hận!
Lâm Hi ở Thần Tiêu Tông cơ hồ không có địch nhân nào ngoại trừ thánh nữ Long Băng Nhan. Thượng Quan Dao Tuyết cơ hồ là lập tức liền từ trong sương mù tìm ra chân tướng.
- Lúc khảo hạch tiên đạo, ta cùng Lâm Hi đều bị đuổi giết. Hắc bào sát thủ chết ở trong đó rất có thể là đệ tử Thần Tiêu Tông phụng mệnh Long Băng Nhan đi đuổi giết chúng ta. Long Băng Nhan lợi dụng việc này để mưu đồ lớn, nghĩ rằng muốn giết chết Lâm Hi. Thực sự là rất đáng hận!
Trong mắt Thượng Quan Dao Tuyết bắn ra cừu hận, theo bản năng liền nghĩ đến kinh lịch trải qua trong thí luyện chi môn.
Trong nhiệm vụ Hắc Long chi môn, Lâm Hi nhất cử đánh chết Tào thị huynh đệ. Chuyện này dính đến đồng môn tương tàn, không thể cứ thế ra miệng được. Cho nên, ngay cả Thượng Quan Dao Tuyết, Lâm Hi cũng chưa từng nói qua.
Thượng Quan Dao Tuyết tuy đoán được người ám hại Lâm Hi chính là Long Băng Nhan, nhưng lại không biết, cái cớ chân chính không phải là hắc bào sát thủ mà là Tào thị huynh đệ.
Chỉ có Thanh Liên thánh nữ có chút nhíu mày, như có điều suy nghĩ. Nàng dù sao cũng là thánh nữ môn phái, trải qua sóng gió, cho nên trực giác rất tốt đấy. Cũng cảm giác được Thượng Quan Dao Tuyết nói có đạo lý, nhưng lại không hoàn toàn đúng.
Trong đầu hiện lên mấy quả trứng Hắc Long mà Lâm Hi lấy được kia, Thanh Liên thánh nữ như có điều suy nghĩ.
Lúc nàng vừa mới nhìn thấy trứng rồng trên người Lâm Hi chỉ là ngạc nhiên, kích động, cũng không nghĩ sâu xa. Nhưng mà lúc này, liên hệ với việc Lâm Hi bị đệ tử của Hộ pháp trưởng lão bắt đi, lập tức liền kịp phản ứng, trong lúc này, chỉ sợ không đơn giản như mình nghĩ.
Hắc Long không gian chính là sào huyệt của Long tộc cấp thấp. Một đầu Khí Tiên cảnh Hắc Long vẫn là hiếm thấy.
Mà trên thực tế, chỉ có trứng rồng do Khí Tiên cảnh Hắc Long sinh ra mới có hiệu quả tăng trưởng tuổi thọ. Lâm Hi tuy thiên phú không tệ, nhưng mà nếu muốn cướp đoạt trứng rồng của Khí Tiên cảnh Hắc Long, đây là chuyện hoàn toàn không thể nào.
- Việc này, chỉ sợ vẫn là có quan hệ với cái nhiệm vụ Hắc Long chi môn mà hắn tiếp nhận.
Trong đầu Thanh Liên thánh nữ hiện lên một cái ý niệm.
Nàng tuy không biết nguyên nhân cùng kinh lịch cặn kẽ, nhưng mà cũng mẫn cảm, biết được việc này chỉ sợ có quan hệ với Hắc Long chi môn.
- Dao Tuyết, ngươi trước tiên không nên hốt hoảng. Lấy phẩm cách và tâm tính của Lâm Hi, ta tin tưởng hắn cũng không phải là loại người đại gian đại ác, cũng tuyệt đối không đến mức sẽ bị xử tử. Việc này nhất định có chút kỳ quặc!
Thanh Liên thánh nữ an ủi.
- Sư tỷ, cám ơn ngươi! Vào lúc này còn có thể tin tưởng hắn.
Trong ánh mắt Thượng Quan Dao Tuyết hồng hồng, mơ hồ đã có nước mắt.
Sự tình quá đột nhiên, nàng tuy còn có thể bảo trì trấn định, nhưng lúc nghe đến Tài Quyết phong, cũng là cách sụp đổ không xa.
- Sư tỷ, ta van cầu ngươi, nhất định phải cứu hắn. Chỉ có ngươi mới có thể cứu hắn thôi!
Thượng Quan Dao Tuyết cầu khẩn nói.
Trong nội tâm Thanh Liên thánh nữ thở dài một tiếng, biết rõ tình cảm của Thượng Quan Dao Tuyết đối với Lâm Hi đã rất sâu đậm, nhất thời cũng là cảm xúc phức tạp.
- Yên tâm đi, Dao Tuyết, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp. Hiện tại trước tiên đừng làm loạn trận cước, trước đi Tài Quyết phong nhìn xem tình huống bên kia đến cùng là thế nào.
- Ừm.
Thượng Quan Dao Tuyết nhẹ gật đầu.
Một lát sau, một đạo thanh khí bạt không mà lên, bao lấy Thượng Quan Dao Tuyết biến mất vô tung.
......
Ở phía tây Thần Tiêu sơn, một ngọn núi siêu việt tất cả sơn phong ở ngoại môn, như đao phong đĩnh lập.
Đây là Tài Quyết phong!
Ở trong chung quanh ngàn trượng Tài Quyết phong, là vô cùng trống trải, không có bất kỳ một ngọn núi nào làm bạn. Trên đỉnh Tài Quyết phong, không có một ngọn cỏ, sát cơ và sát khí lăng lệ đoạn tuyệt hết thảy sinh cơ của thực vật.
Cả tòa sơn phong không có một thứ gì, một cỗ huyết tinh nồng nặc từ trên ngọn núi phát ra.
Còn cách ở rất xa cũng làm cho người ta đầu váng mắt hoa, buồn nôn từ trong tâm.
Bởi vậy, Tài Quyết phong là nơi mà vô luận nội, ngoại đệ tử Thần Tiêu Tông không muốn tới gần nhất.
Từ trên thiên không nhìn xuống, một tòa ám hồng đại điện đứng sừng sững trên đỉnh núi, đại môn đại điện mở ra, bên trong tối tăm, u ám, phảng phất như là đi thông đến địa ngục sâm la, mông phiến đáng sợ.
Phía dưới đại điện, một cái bậc thang được đúc từ kim loại, uốn lượn mà xuống, có đủ mấy vạn bậc. Cái bậc thang này không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, sớm đã dính đầy máu loang lổ.
Hai bên bậc thang, vũ khí găm san sát như rừng, đao thương búa rìu như muốn bay lên trên trời.
Những vũ khí này tính tổng lại ước chừng có mười tám loại, đúng là đại biểu cho mười tám điều đại môn quy của Thần Tiêu Tông.
Ở dưới vũ khí có rất nhiều khô lâu, hài cốt, ngón tay, bàn tay, dọc theo gần vạn cái bậc thang lăn xuống, máu đen rải rác trên các bậc thang.
Những xương cốt này có màu sắc khác nhau, hiển nhiên đại biểu cho cảnh giới tu vi bất đồng. Nguyên một đám đầu lâu nhìn lên trời, lỗ thủng nơi mắt trống trơn, tựa hồ như đang chờ mong cái gì, lại tựa hồ như đang nhìn cái gì.
Những người này đều là tù phạm từ vạn năm đến nay xúc phạm môn quy, bị xử tử ở trên Tài Quyết phong. Bọn hắn có hoặc không có tiếng tăm gì, có thanh uy hiển hách, uy bá bát phương, nhưng giờ phút này sớm đã hóa thành một cái bạch cốt!
Xương cốt của bọn hắn sớm đã dung nhập vào bên trong, trở thành một bộ phận của "Bậc thang huyết tinh".
Vài vạn năm đến nay, ở đây đã không biết tích lũy bao nhiêu bạch cốt, sát khí mãnh liệt, sớm đã khiến cho nơi này trở thành đất cằn sỏi đá!
Đây cũng là địa phương mà các đệ tử có tật giật mình!
Bạch Hổ chủ sát, nằm phía Tây phương!
Thần Tiêu Tông đem ngọn sơn phong này đặt ở phía Tây, chính là đối ứng Bạch Hổ sát khí.
Mà sở dĩ ngọn núi này cao nhất, bao trùm chư phong, chính là vì cảnh báo cho tất cả đệ tử kết cục phản bội tông phái cùng độc phạm môn quy!
Oanh!
Một đạo quang đoàn sáng rực từ trên trời giáng xuống nhấc lên cương phong lẫm liệt, nặng nề hạ xuống ở trước bậc thang của Tài Quyết điện.
- Trưởng lão, người đã đưa đến!
Ở trong thanh âm ùng ùng, hai gã đệ tử của hộ pháp trưởng lão mang theo Lâm Hi hạ xuống.
- Các ngươi lui xuống đi!
Thanh âm già nua mang theo vô tận uy nghiêm, từ trên Tài Quyết phong hạ xuống.
- Vâng!
Vừa dứt lời, hai gã đệ tử của hộ pháp trưởng lão lập tức ứng thanh mà đi.
Trên đỉnh Tài Quyết phong hoàn toàn yên tĩnh.
Lâm Hi mở mắt ra, đập vào trong mắt là một cái đầu lâu trắng hếu, sau đó là một cái bậc thang huyết sắc, ở trong tầm mắt lan tràn xuống.
Trong lúc nhất thời, trong mũi Lâm Hi tràn đầy huyết tinh vị đạo. Ở trong giác quan, khắp nơi là một mảnh âm sâm, trong hư không tràn ngập khí tức tử vong nồng nặc, trong tai mơ hồ còn có vô số oan hồn ở trước khi chết thống khổ khóc thét.
- Ti!
Lâm Hi hút vào một hơi, hắn tuy không biết Tài Quyết phong là địa phương nào, nhưng nhìn thấy một màn trước mắt, cũng lập tức biết rồi, chỉ sợ chính mình rơi vào tình cảnh không ổn.
Hướng lên đỉnh đầu, một đạo khí tức cường hoành vô cùng, vô biên vô hạn, như mặt trời chói chang ở trên cao, trấn áp hư không, khiến cho người ta cảm thấy áp lực cùng chấn nhiếp vô cùng.
Ở trước cỗ khí tức này, khí tức mà Lâm Hi tản ra yếu ớt như là con sâu cái kiến, nhỏ bé hèn mọn.
Trong lòng Lâm Hi hiểu rõ, đạo khí tức kia chỉ sợ chính là người sẽ đem mình áp phục ở đây, hộ pháp trưởng lão của Thần Tiêu Tông.
Lâm Hi theo bản năng ngẩng đầu lên, xuyên qua huyết sắc bậc thang, xuyên qua rừng binh khí mọc san sát, sau đó Lâm Hi liền thấy bên cạnh một chỗ bậc thang, hai đạo nhân một nam một nữ đứng chắp tay, cao cao tại thượng, dùng loại ánh mắt nhìn người chết để nhìn mình.
Lâm Hi cũng chưa từng gặp qua hai người này, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến hắn, liếc một cái liền biết đó là Long Băng Nhan.
Lâm Hi chưa từng gặp qua Long Băng Nhan, nhưng mà hắn đã từng nhìn thấy Long Đan Ny. Nữ tử ở trên bậc thang xa xa kia, dung nhan cùng Long Đan Ny có mấy phần tương tự, nhưng lại có vẻ lạnh lùng như băng mà Long Đan Ny không có, tựa như một khối băng hoa do vạn năm hàn băng khắc thành, bên ngoài mặc dù tươi đẹp nhưng bên trong lại lạnh lẽo vô cùng.
Để cho hắn khắc sâu ấn tượng nhất, chính là ánh mắt của nàng này, lạnh lùng, kiên định, sẽ không dễ dàng động tâm vì ngoại vật. Đồng thời lại lộ ra một loại tàn nhẫn cùng quyết tuyệt.
Tựa hồ, chỉ cần nữ tử này làm ra quyết định, liền tuyệt đối không thể sửa đổi. Đồng thời, nàng cũng có thể vì để thành công mà không từ thủ đoạn giao ra một cái giá lớn.
- Đây là một nữ nhân đáng sợ!
Lâm Hi thầm nghĩ trong lòng.