- Cẩn thận một chút.
Tiêu Như Mộng nhẹ nói, bàn tay mềm mại bỗng nhiên nắm chặt lấy tay của Dương Thiên Lôi, một luồng năng lượng dồi dào lập tức bao phủ lấy nàng và Dương Thiên Lôi .
- Ầm, ào ào!
Một tiếng động thật lớn vang lên, "Phá Lãng Hào" trong nháy mắt đột nhiên chuyển động, phía sau thuyền lập tức truyền đến một hồi chấn động cực lớn, trong nháy mắt không khác gì một viên đạn pháo bắn khỏi lòng. Sau khi ổn định lại, Tiêu Như Mộng mới thu hồi năng lượng, buông tay Dương Thiên Lôi ra.
- Quá nhanh, xem ra một lần như thế này cũng thiêu đốt không ít đan dược, chẳng trách lại mắc như vậy.
Dương Thiên Lôi cảm khái nói:
- Đi thôi, sư phụ.
Dương Thiên Lôi rất vô sỉ lại nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiêu Như Mộng lần nữa. Đương nhiên, giờ phút này, hắn cũng không phải là có ý đồ xấu xa gì, hoàn toàn là do thói quen tự nhiên mà thôi. Đợi cho đến lúc hai người đi lên bên trên, đã thấy không ít tu luyện giả đang đứng, hoặc ngồi, bọn họ lập tức nhìn về phía hai người.
Ánh mắt họ đầy kinh ngạc, y phục hai người một đen một trắng thực sự là quá bắt mắt, muốn không hấp dẫn người khác chú ý cũng không được. Hơn nữa, lúc này Tiêu Như Mộng lại toát ra vẻ xinh đẹp kinh người, tuyệt đối có thể hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều nam nhân, mỗi một ánh mắt nhìn về phía nàng đều mang theo vẻ kinh diễm. Mà soái( đẹp trai) đến mức thiên địa bất dung như Dương Thiên Lôi, là đối tượng khiến cho không ít nam nhân hâm mộ, ghen ghét, nhưng lại khiến cho không ít nữ nhân vô cùng có hảo cảm.
Hai người đứng cùng một chỗ, đơn thuần chỉ luận tướng mạo.. đích thực là vô cùng tương xứng.
Nhưng khí tức trên người Dương Thiên Lôi, lại không hề như vậy.
Một tiểu tử Thiên tiên cấp năm cũng dám lên "Phá Lãng Hào"? Tuy rằng theo tuổi thọ của Dương Thiên Lôi, khiến cho bọn họ biết rõ đây là một thiên tài vô cùng hiếm có, nhưng cũng giống như những gì nhân viên phục vụ Dương Thiên Lôi gặp được lúc ban đầu đã nói, tất cả mọi người đều cho rằng đây cũng là một tên thiếu niên đầy kiêu ngạo, không biết trời cao đất rộng là cái gì.
Chỉ là khi chứng kiến Tiêu Như Mộng đi bên cạnh, quả thực khiến cho bọn họ phi thường khiếp sợ. Tu vi Tiên thiên cấp tám đỉnh phong, sinh mệnh tinh nguyên dồi dào. Bọn họ cơ hồ có thể khẳng định, đây tuyệt đối là nhân vật thiên tài, không thua kém chút nào so với Bộ Kinh Thiên, Thương Huyền Bác, Vu Thanh Nhã, bất quá không biết tại sao tu luyện giới lại không hề nghe chút thông tin gì về nàng?
Không để ý đến ánh mắt soi mói của mọi người, trên mặt Dương Thiên Lôi mang theo một tia đắc chí, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiêu Như Mộng, nhàn nhã đi đến cạnh thành boong tàu. Ánh mắt đầy vẻ hưng phấn, nhìn biển cả vô biên vô hạn, đang ầm ầm dậy sóng ở trước mặt. Thuyền lướt trên mặt biển, bọt nước văng đầy trời, cao tới mấy trăm trượng, nhưng không hề có một giọt nước biển nào rơi xuống boong tàu, toàn bộ thân của "Phá Lãng Hào" được bao quanh bởi một tầng kết giới vô cùng kiên cố.
- Sư phụ, biển cả quả thực là ghê gớm...
Dương Thiên Lôi vì quá hưng phấn chợt thốt lên một câu rất hại não. Kỳ thực vị đại ca của chúng ta còn muốn phọt ra thêm một câu thơ nữa:
- A, biển à, ngươi thực rộng lớn làm sao!
- Đông Hải và ngoại hải tương liên, rộng lớn khôn cùng, đương nhiên là phải rất lớn rồi. So với Thiên Huyền đại lục còn lớn hơn vô số lần, đồng thời cũng hung hiểm hơn vô số lần.
Tiêu Như Mộng cũng đang ngắm nhìn biển rộng trước mặt. Giờ phút này, nàng cư nhiên lại cảm thấy vô cùng an hòa. Tựa hồ mặt biển thâm thúy kia chính là vạt áo trước ngực nàng, nhẹ nhàng nói:
- Ba ngày sau mới đến được điểm lịch luyện thứ nhất. Trong hai ngày này, chúng ta nhất định phải điều dưỡng bản thân đạt đến trạng thái đỉnh phong. Đến lúc đó, ngươi phải đi cùng sư phụ, không được tách ra quá xa. Vạn nhất gặp phải nguy hiểm, sư phụ cũng có thể ứng cứu kịp.
- Vâng, sự phụ an tâm!
- Hai vị, hữu lễ,
Đúng lúc này một tên nam tử khá phong độ nhẹ nhàng đi tới sau lưng Dương Thiên Lôi và Tiêu Như Mộng, ngưng mắt nhìn bóng lưng Dương Thiên Lôi, ánh mắt sáng ngời, nói.
Kẻ tới cũng không có che dấu khí tức của mình, cho nên khi tiếp cận hai người, Dương Thiên Lôi và Tiêu Như Mộng đều đã biết rõ. Bất quá Tiêu Như Mộng cũng không có để ý, đi chung một chiếc thuyền, hạng người cố ý đến bắt chuyện và kết giao bằng hữu rất nhiều, quen biết một chút cũng không sao, cũng không thể quá xa cách với mọi người được.
Bất quá nhân giả kiến nhân trí giả kiến trí (ý bảo những người khác nhau có những quan điểm khác nhau). Dương Thiên Lôi hèn mọn bỉ ổi, lập tức cho rằng tên nam tử này nhất định là thèm thuồng sắc đẹp của Tiêu Như Mộng, mới cố ý đến bắt chuyện. Mỹ nữ vô luận đi đến nơi nào, đều gặp phải ruồi bọ bám theo.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu vẫn là do vị anh hùng bên người mỹ nữ quá khó coi. Dương Thiên Lôi biết rõ tu vi của hắn lúc này hơi bị mất mặt. Cho nên, hắn đương nhiên cho rằng, kẻ đến chính là "con ruồi" trong truyền thuyết. Trong chớp mắt, Dương Thiên Lôi lại một lần nữa vì nghĩa quên thân, bước lên đảm nhiệm trách nhiệm hộ hoa sứ giả, không chút do dự nhẹ nhàng ôm lấy eo của Tiêu Như Mộng, đồng thời truyền âm nói:
- Sư phụ, người đừng kinh ngạc, ta và người đuổi con ruồi này đi, chúng ta giả trang đạo lữ, ta tên Tiêu Thiên, người tên Dương Mộng.
Tiêu Như Mộng xoắn xuýt cả lên, đối với cái tính hồ đồ này của Dương Thiên Lôi vừa yêu lại vừa tức.
Lúc này đây, Tiêu Như Mộng cũng chỉ có thể tạm thời thuận theo ý của Dương Thiên Lôi.
Tiêu Như Mộng chậm rãi xoay người, biểu tình trên mặt đã khôi phục giống như khi còn ở Trảm Không Kiếm Phái, tự nhiên tràn ra một loại uy nghiêm của trưởng lão. Khiến cho Dương Thiên Lôi một hồi im lặng, đồng thời bên trong thâm tâm còn cảm thấy vô cùng thương xót.
Dương Thiên Lôi sở dĩ hoa ngôn xảo ngữ khiến cho bản thân và Tiêu Như Mộng trở thành "Hắc Bạch Song Bích", cùng với lúc này làm bộ hồ đồ khiến cho hai người giả trang đạo lữ, hắn làm tất cả cũng chỉ muốn thông qua việc bát nháo của bản thân, khiến cho Tiêu Như Mộng cảm thấy vui vẻ mà thôi.
Bởi vì, bộ dáng cừu hận của Tiêu Như Mộng trong lúc hôn mê, thủy chung vẫn đè nặng trong trái tim hắn. Dương Thiên Lôi căn bản không thể tưởng tượng được Tiêu Như Mộng đến tột cùng đã trải qua chuyện gì, mới có thể khiến nàng bất lực, bàng hoàng và hoảng loạn đến như vậy.
- Chuyện gì?
Dương Thiên Lôi sau khi nhìn thấy tên nam tử, lại cảm thấy hơi kinh ngạc. Bởi vì, ánh mắt người này không hề có chút háo sắc nào. Hơn nữa cũng không phải nhìn Tiêu Như Mộng, mà là nhìn mình, cho nên ngữ khí hỏi han cũng coi như là bình thường.
- Ha ha, tại hạ là Đông Hải tán tu Mạc Thương, giang hồ gọi là Bách Hiểu Sinh
- Bách Hiểu Sinh?
Dương Thiên Lôi nói với vẻ kinh ngạc. Danh xưng này khá trâu bò. Dương Thiên Lôi như thế nào lại không biết? Chỉ là không ngờ Thiên Huyền đại lục lại có nhân vật như thế mà thôi.
- Ừ.
Mạc Thương chứng kiến biểu tình khiếp sợ của Dương Thiên Lôi, mỉm cười nói:
- Ta thấy tiểu huynh đệ tuổi còn trẻ đã bước vào tiên thiên cấp năm, đúng là nhân vật tuyệt đỉnh thiên tài, vị đạo hữu này của người đồng dạng cũng kinh tài tuyệt diễm. Uổng cho ta được xưng là Bách Hiểu Sinh, lại không biết tôn tính đại danh hai vị, môn phái nào. Thực sự là hổ thẹn, không biết hai vị có thể cho ta biết được không?
Tiêu Như Mộng khẽ nhíu mày, Dương Thiên Lội lai hơi dùng sức ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của Tiêu Như Mộng, trên mặt đắc chỉ, mỉm cười nói:
- Không dám, không dám, hai chữ thiên tài thì không dám nhận, gọi là nhân tài ngược lại có chút tạm được, ha ha... Vâng, kẻ hèn này tên Tiêu Thiên, đạo lữ của ta tên Dương Mộng. Chúng ta không môn không phái, chỉ là tán tu mà thôi, không đáng nhắc đến, không đáng nhắc đến.
- Tiêu Thiên.. Dương Mộng..Thất kính, thất kính. Tiêu huynh đệ quá khiêm nhường rồi. Xin hỏi Tiêu huynh đệ, ngươi và đạo lữ năm nay bao nhiêu tuổi?
Mạc Thương vẫn khách khí như trước. Không khác gì đang tra hộ khẩu nhà người ta.
- Kẻ hèn này năm nay vừa mới ba mươi ba, đạo lữ của ta vừa tròn mười tám xuân xanh.
Dương Thiên Lôi ăn nói hàm hồ.
- Ngươi nói cái gì?
Tiêu Như Mộng rốt cục nhịn không được trừng mắt nhìn Dương Thiên Lôi. Danh tự nói lung tung thì thôi. Nhưng tuổi, người này được xưng là Bách Hiểu Sinh há lại không nhìn ra mánh khóe?
- Ha ha.... Tiêu huynh đệ thực hóm hỉnh. Ta hiểu được, ngươi năm nay mười tám, còn đạo lữu năm nay ba mươi ba.
- Cái gì? Cái này cũng có thể đoán được?
Dương Thiên Lôi tựa hồ rất kinh ngạc nói.
- Được rồi, đừng hồ nháo nữa. Chúng ta về thôi
Đúng lúc này, Tiêu Như Mộng đột nhiên kéo Dương Thiên Lôi đi, đồng thời gật đầu một cái với Mạc Thương.
- Sau này tái kiến!
Mạc Thương ôm quyền nói.
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Mạc Thương đột nhiên lấy ra một quyển sách dày cộp cùng với một cây bút, xoát xoát xoát bắt đầu vẽ. Sau một lát, hình ảnh Dương Thiên Lôi ôm Tiêu Như Mộng đã xuất hiện sống động trên trang giấy. Dưới tấm hình có một loạt ghi chú, hắn thỏa mãn nhìn thoáng qua, thì thào lẩm bẩm:
- Tiên Thiên cấp năm lại có thể có được một vị Tiên Thiên cấp tám có dung nhan khuynh quốc, khuynh thành làm đạo lữ. Thực đúng là thâm bất khả trắc (sâu không thể dò), đáng để chờ mong, còn cần làm thêm một vài khảo sát nữa...
Ghi vào ký lục xong, Mạc Thương bắt đầu tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.
- Mộng Mộng, sao vội vã trở về làm gì vậy?
Dương Thiên Lôi hỏi rất vô sỉ .
- Bốp...!
Tiêu Như Mộng trực tiếp gõ một cái vào đầu Dương Thiên Lôi:
- Ngươi còn hồ nháo, sư phụ sẽ trục xuất ngươi ...
- Ách! Sư phụ... chúng ta đã cải trang thì phải làm cho giống đúng không? Đã nói rồi mà, tạm thời chúng ta tên là Tiêu Thiên cùng Dương Mộng, là đạo lữ. Như vậy ta mới có thể giúp sư phụ ngăn cản mấy con ruồi đó đi.
Dương Thiên Lôi nói.
- Coi chừng người khác người khác coi ngươi là ruồi mà đập chết thì có.
Tiêu Như Mộng lẩm bẩm nói.
-Sao có thể như vậy? "Phá Lãng Hào" này bất quá chỉ là Tiên Thiên cấp bảy và cấp tám mà thôi, ta còn chưa có để vào mắt. Hắc hắc...
- Nói như vậy, ngươi cũng không để sư phụ vào mắt rồi hả..?
- Cái này làm sao có thể, sư phụ là người mà ta tôn kính trong lòng. Chỉ cần sư phụ vui vẻ, đệ tử sẽ để tùy ngươi chà đạp..ngược đãi?
- Xú tiểu tử ngươi lại ba hoa rồi, mau trở về đả tọa đi. Sư phụ phải nhanh chóng thối luyện viên Ngưng Huyết Đan này.
- Tốt rồi, tái kiến, Mộng Mộng thân ái!
Dương Thiên Lôi nói xong, xoát một tiếng, không đợi Tiêu Như Mộng nổi khùng, lập tức biến vào bên trong gian phòng của mình.
....
- Tái kiến, Mộng Mộng thân ái!
Dương Thiên Lôi vừa bước vào bên trong phòng, một đạo bạch quang chợt hiện lên, Lăng Hi liền xuất hiện trước mặt Dương Thiên Lôi, dùng một loại thanh âm khiến cho Dương Thiên Lôi cảm thấy không khác gì ăn phải dấm chua, nói.
- Khục khục.. Ngươi đây là có ý gì? Ca làm vậy là vì muốn tốt cho sư phụ mà thôi. Ngươi cũng thấy đó, sư phụ lúc hôn mê....
Dương Thiên Lôi nhẹ nhàng nói.
- Ta thấy ngươi động sắc tâm mới là thật đấy.
Lăng Hi nói không chút nể tình.
- Ách, đâu có? Ca có Lăng muội muội nhất tiếu khuynh thành, tái tiếu khuynh quốc bên người đây, loại mỹ nữ gì còn không chống cự được? Đến đây nào Lăng muội muội, để ca ôm một cái.
- Chỉ ba hoa là giỏi!
Lăng Hi trực tiếp trợn mắt liếc Dương Thiên Lôi, vui sướng chạy vào phòng tắm, miệng nói một câu khiến cho Dương Thiên Lôi xuân tâm nhộn nhạo:
- Không được nhìn trộm...
Sau đó"ầm" một tiếng đóng sập cửa lại.
- Kháo, Lăng Hi cũng biết câu dẫn ca? Chẳng lẽ sau khi dung hợp cùng khí linh, Lăng Hi ngược lại xuân tâm nhộn nhạo rồi hả?
Dương Thiên Lôi đầu đầy đen tối, lẩm bẩm:
- Ngươi mới xuân tâm nhộn nhạo! Đưng có rình trộm, nếu không ta sẽ hút khô ngươi ...
- Ách...
Dương Thiên Lôi một hồi im lặng. Đối mặt với một vị mỹ nữ tâm linh tương thông với mình, đúng là khiến cho Dương Thiên Lôi rất xoắn xuýt. Nhìn lén sao? Hiển nhiên là không thể nào. Bất quá Dương Thiên Lôi cũng không nóng lòng, sau khi Lăng Hi thanh tỉnh thêm lần nữa. Thông qua trao đổi cùng Lăng Hi, hắn đã tinh tường, Lăng Hi chính là con cừu trắng nhỏ trên tay hắn, sớm muộn cũng có một ngày hắn làm thịt được nàng.
Hơn nữa Dương Thiên Lôi phát hiện, tính cách Lăng Hi đại biến. Hiện tại nàng không khác gì một con chim non đã bị nhốt mấy ngàn năm, nay thoát khỏi lồng, cái gì cũng cảm thấy thú vị, hoàn toàn trái ngược với vẻ tỉnh táo và trầm ổn lúc trước. Hơn nữa những lúc không có người, nàng sẽ lập tức hiện thân.
Đồng dạng, Dương Thiên Lôi cũng tinh tường, có Lăng Hi trợ giúp, nếu hắn thúc dục "Thanh Tịnh Lưu Ly Bình".. Đối phó với cao thủ Tiên Thiên cấp chín cũng đủ sức đánh một trận, thậm chí cơ hội thắng còn rất cao. Bởi vì Lăng Hi đã có được chân thân, hơn nữa thuận theo việc "Thanh Tịnh Lưu Ly Bình" không ngừng hấp thu lực lượng thiên địa, tuy rằng phi thường chậm chạp, bất quá bản thân nàng lúc này, so với lúc còn tồn tại dưới dạng nguyên thần đã hơn hẳn. Hơn nữa theo tu vi Dương Thiên Lôi tăng lên, nàng cũng sẽ không ngừng mạnh mẽ lên. Nếu Dương Thiên Lôi tấn cấp đến Thần đạo, thì nàng có thể nhanh chóng thông qua việc Dương Thiên Lôi hấp thụ đại lượng lực lượng thiên địa, nàng sẽ nhanh chóng khôi phục thực lực.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Thiên
Chương 321: Chính thức bắt đầu!
Chương 321: Chính thức bắt đầu!