TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Thiên
Chương 327: Diệt sát không thương lượng


Nhưng lưỡng nghi kiếm trận của hai người là do năng lượng Kim Thủy dung hợp mà thành, mà của Dương Thiên Lôi là năng lượng ngũ hành lưu chuyển ngưng tụ mà thành!

Vốn tưởng rằng một kích này sẽ đắc thủ, nhưng khi nhìn thấy Dương Thiên Lôi phát ra năng lượng ngũ hành, hơn nữa phương thức vận chuyển của ngũ hành rất quỷ dị, trong đó ẩn chứa tinh túy của lưỡng nghi kiếm trận.

Điều này sao không làm cho hai lão già khiếp sợ chứ? Hơn nữa phương thức của Dương Thiên Lôi dùng đã siêu việt bọn họ, đây rõ ràng là Ngũ Hành Cổn!

Một cảm giác bất an và khiếp sợ mãnh liệt nhanh chóng xâm chiếm tâm thần của hai người!

Biểu hiện của Dương Thiên Lôi đã vượt qua sức tưởng tượng của hai người bọn họ!

Đó là ý niệm còn sót lại trong đầu của hai người bọn họ, đột nhiên một tiếng nổ kinh thiên bộc phát, năng lượng như trời như biển tràn ngập phương viên ngàn trượng, ngay cả Tiêu Như Mộng và Tiền Đa Đa đang giao chiến cũng bị liên lụy, công kích của hai người bị đỉnh trệ, năng lượng kinh khủng kia, làm cho sóng biển quay cuồng, năng lượng mà nó bộc phát ra, giống như muốn xé rách trời cao, phi thường khủng bố.

- Phốc phốc...

Tiễn Sơn và Tiền Hải bị trúng một kích này, sau đó lại bị Dương Thiên Lôi duổi giết, hai người không hẹn mà cùng phun ra một ngụm máu tươi!

- Liều mạng với hắn!

Tiễn Sơn cố nén đau đớn, đột nhiên hét lớn một tiếng, hai người lại hợp thể với nhau lần nữa.

- Đúng là mạnh đến không ngờ!

Tiền Đa Đa cũng là biến sắc, hắn biết rõ nếu cứ tiếp tục như thế này, thắng hay bại còn khó nói, tuy nữ nhân mà hắn đối phó có thực lực yếu nhất, nhưng so với tính mạng, hiển nhiên tánh mạng quan trọng hơn.

Cho nên, vào lúc này, hắn không dám kinh thường nữa, đồng thời cũng buông tha cho việc bắt sống Tiêu Như Mộng rồi chà đạp nàng. Tuy đáng tiếc thì đáng tiếc, nhưng hắn không cho rằng dục vọng lại lớn hơn cả tính mạng của mình.

- Cô nương, tiện nghi cho ngươi, bổn thiếu gia vốn định chiếm đoạt thân thể của ngươi, nếm thử nhan sắc xinh đẹp của ngươi, nhưng không nghĩ tới... Hừ, cho nên ngươi đi sớm đi!

Tiền Đa Đa lạnh giọng nói ra, vừa nói, hắn đem mấy chục vạn Thuần Dương Đan đánh vào trong Đạo khí quát xếp, cùng lúc đó hắn đem niệm lực tăng lên tới cực hạn, bắt đầu chuẩn bị cho công kích mạnh nhất của quạt xếp, Phong Phệ Thiên Hạ!

Tiền Đa Đa tụ lực, nhưng vẫn chưa ra tay, khí tức kinh khủng phát ra, năng lượng bàng bạc, giống như một đạo vòi rồng tập trung vào Tiêu Như Mộng!

Một loại cảm giác nguy hiểm đến cực độ xuất hiện trong lòng của nàng!

Uy lực của Đạo khí quạt xếp vượt qua dự đoán trước đây của nàng, vào lúc này, trong nội tâm của nàng dâng lên cảm giác tử vong, tuy nàng đang mặc Đạo khí giáp mềm, nhưng nàng chỉ nhỏ máu tế luyện một lần, sau khi nhận chủ chưa từng tế luyện qua, bởi vì nàng không muốn chiếm đồ vật của Dương Thiên Lôi, cho nên lúc này, năng lực phòng ngực của Đạo khí giáp mềm phi thường hữu hạn.

Uy lực của Đạo khí, được quyết định bởi phẩm cấp, công năng tốt xấu, quyết định thứ hai chính là độ dung hợp với tu luyện giả, nhưng trọng yếu nhất vẫn được quyết định bởi khí linh của Đạo khí. Dương Thiên Lôi đưa cho Tiêu Như Mộng cái Đạo khí giáp mềm này, tuy là Đạo khí, nhưng nó là Đạo khí vừa mới luyện chế, vẫn chưa có khí linh tồn tại, chỉ cần không ngừng nhỏ máu và dùng niệm lực rèn luyện, lúc đó mới có thể đào tạo ra khí linh.

Hơn nữa khí linh dần dần cường đại, thì uy lực của nó phát ra càng cường đại. Đây cũng là nguyên nhân vì sao viễn cổ Đạo khí lại cường đại như vậy.

Mà Tiêu Như Mộng chỉ dùng Đạo khí giáp mềm này để phòng ngự cho có mà thôi, nhưng lực phòng ngự này làm sao có thể sánh bằng với quạt xếp đã xuất hiện khí linh từ lâu chứ?

Trong lòng Tiêu Như Mộng khiếp sợ dị thường, cho dù nàng có đem lực lượng tăng lên đến cực điểm, thì nàng cũng không thể nào kháng cự lại được phong bạo hung hãn như vậy, cuốn lấy thân thể nàng, nàng giống như con quay không thể tự chủ xoay tròn trong đó, hoàn toàn bị vây khốn! Nàng lại cảm nhận được uy hiếp tử vong một lần nữa!

Nhưng đúng lúc này, Dương Thiên Lôi đang giao chiến với Tiêu Hải và Tiễn Sơn, bỗng nhiên truyền ra hai tiếng nổ cực lớn.

Đáng tiếc thân ốc của Tiêu Như Mộng còn không mang nổi mình ốc, cho nên không thể nào quan sát tình huống của Dương Thiên Lôi được, tuy trong lòng rất lo lắng, nhưng cũng không có biện pháp nào, giống như hôm nay đã là tử cục của bọn họ! Nhưng khác với Tiêu Như Mộng, đúng lúc này, bỗng nhiên Tiền Đa Đa cảm thấy có một đạo khí tức phi thường khủng bố, nhanh như thiểm điện tiến tới gần hắn!

Tiền Đa Đa chấn động, vội vàng thúc dục quạt xếp, thân hình nhanh chóng tránh sang một bên, cùng lúc đó hắn nhìn thấy một màn cực kỳ đáng sợ, thân ảnh của Tiễn Sơn và Tiền Hải đã biến mất vô ảnh vô tung! Trong nháy mắt hắn đã hiểu ra, Tiễn Sơn và Tiền Hải đã xong rồi, thậm chí ngay cả cả cơ hội kêu một tiếng thảm thiết cũng không có.

Nhưng mà, càng làm cho hắn lạnh run cả người chính là, hắn nhìn thấy vô số đạo kim quang lóng lánh, kim quang xoay tròn điên cuồng bắt đầu ngưng tụ thành Dương Thiên Lôi, đang từ từ tiến lại gần hắn.

Trong nháy mắt này, hắn không cần phán đoán, một cái là chân thân của Dương Thiên Lôi, một cái chính là ảo ảnh!

Không có chút do dự, đột nhiên hắn hét lớn một tiếng, Phong Phệ Thiên Hạ mà hắn ngưng tụ để chém giết Tiêu Như Mộng, trong chốc lát cuồng phong bắn ra một màn sáng, tiến về phía trước.

Cuồng phong tàn sát bừa bãi, tiếng rít như thiên băng địa liệt, giống như muốn xé rách hư không, từng đạo vòi rồng khủng bố xuất hiện, đạo vòi rồng sau khủng bố hơn đạo vòi rồng trước đó rất nhiều, trực tiếp cuồn về phía thân ảnh của Dương Thiên Lôi!Dù kim quang toản của Dương Thiên Lôi có khủng bố cỡ nào, dù pháp lực cuồn cuộn không thể tưởng tượng nổi, nhưng lúc này chẳng khác gì thiêu thân lao vào lửa, trực tiếp bị một đạo vòi rồng cuốn lấy, đạo thân ảnh màu vàng tiêu tán, lộ ra chân thân, nhưng mà, chân thân của hắn giống như đạn pháo, bị đạo vòi rồng khủng bố kia đánh vào người.

- Thiên Lôi!

Trong nháy mắt này, vào lúc này Tiêu Như Mộng phát ra tiếng hô kinh thiên động địa, trong âm thanh của nàng ẩn chưa lo lắng cực độ, thống khổ và phẫn nộ, nhưng nàng không có khả năng thay đổi chuyện phát sinh.

- Ha ha ha...

Đúng lúc này, bỗng nhiên Tiền Đa Đa phát ra một tiếng cười đắc ý hung hăng càn quấy:

- Tự mình đi tìm chết, đúng là thành toàn cho bổn thiếu gia! Yên chi mã, đau lòng sao? Không cần nhìn, hắn chết chắc rồi! Uy lực Phong Phệ Thiên Hạ của bổn thiếu gia, đừng nói là hắn, dù là Tiên Thiên Cửu cấp đỉnh phong cũng phải tan thành mây khói! Nhìn thấy không? Hắn đã bị thiếu gia ta đưa lên bầu trời, bầu trời, hiểu không? Sau một lát, những bộ phận thân thể còn sót lại của hắn, cũng sẽ bị lôi đình trên không trung đánh thành tro bụi!

- Ta liều mạng với ngươi!

Tiêu Như Mộng gầm lên một tiếng, đột nhiên xuất ra một bình ngọc đầy Thuần Dương Đan, trong bình ngọc có mười vạn Thuần Dương Đan, thôn phệ một cách điên cuồng, nàng chưa từng nghĩ tới, gương mặt cười đùa tí tửng, vô cùng hèn mọn bỉ ổi nhưng lại có ân trọng như núi với mình, Dương Thiên Lôi bị đánh chết nàng lại tức giận như thế, vào lúc này nàng đã quên đi thù hận trong lòng của mình, chỉ có một suy nghĩ, đó chính là giết tên đầu sỏ đứng trước mặt của mình, bất kể giá nào cũng phải giết hắn.

- Yên chi mã, ngươi điên sao? Ngươi cho rằng thôn phệ đan dược thì có thể đồng quy vu tận với bổn thiếu gia sao? Ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, bổn thiếu gia sẽ thương yêu ngươi, cam đoan ngươi sẽ được thoải mái hơn so với tên tiểu tử chưa mọc đủ lông kia gấp trăm ngàn lần! Cho ngươi dục tiên dục tử!

Tiền Đa Đa vừa nói xong, trên tay không dám buông lỏng chút nào, hắn từng từng thấy qua vô số liệt nữ, nhưng chưa từng thấy người nào cường liệt như Tiêu Như Mộng, càng có vị, càng làm cho hắn nghĩ đến nữ nhân này. Nhưng nếu nàng bất chấp bất cứ giá nào cũng muốn đồng quy vu tận, Tiền Đa Đa cũng chỉ có thể tiêu diệt nàng mà thôi.

Tiêu Như Mộng không đếm xỉa tới hắn chút nào, há mồm muốn thôn phệ lọ Thuần Dương Đan, nhưng vào lúc này, nàng chợt nghe thấy một âm thanh làm nàng kinh hỉ, thanh âm kia làm cho nàng có cảm giác vui muốn phát khóc.

- Tiểu Mộng mộng, sao ngươi lại ngốc như vậy chứ?

- Ha ha ha... Mỹ nhân, đã nghĩ thông suốt? Nghĩ thông suốt là tốt rồi, đi theo Tiền Đa Đa ta, ta cam đoan cho ngươi vô cùng vô tận chỗ tốt! Ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, để cho bổn thiếu gia phong bế tu vi của ngươi, bằng không bổn thiếu giá không yên tâm chút nào!

Tiền Đa Đa không nghĩ tới mình nói tùy tiện vài câu, Tiêu Như Mộng lại ngừng nuốt đan dược, biểu hiện này làm cho hắn cảm thấy sửng sờ, hắn không ngờ lời nói của mình lại có tác dụng. Hắn thế nào mà không vui mừng chứ? Đáng tiếc yên chi mã này đã là đạo lữ của tên tiểu tử kia, tuy nhiên không còn hoàn bích, nhưng Tiền Đa Đa đã thưởng thức qua vô số nữ nhân sẽ để ý đến chuyện này sao? Chỉ cần là ngựa tốt, hắn đều muốn cưỡi!

Tiêu Như Mộng không nói tiếng nào, thậm chí trên mặt cũng không có bất cứ biến hóa nào, khí tức cuồng bạo quanh thân thể nàng đã thu liễm, giống như một con cừu non nhu thuận đứng trước một con sói vậy.

Thấy một màn này, Tiền Đa Đa càng hưng phấn gào thét lên một tiếng, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng, nhìn chằm chằm vào dáng vẻ mê người của Tiêu Như Mộng, từ từ đi tới gần, nhưng mà, dù vậy, hắn cũng không buông lỏng cành giác, năng lượng trong thể nội vận chuyển một cách điên cuồng, phòng ngừa Tiêu Như Mộng trá hàng, toàn bộ tâm thần của hắn đều tập trung lên Tiêu Như Mộng.

Hắn không hề để ý tới, trên không trung, một đạo thân ảnh đang dung nhập vào trong sương mù giữa thiên địa đang từ từ hạ xuống, dần dần tiến đến gần đỉnh đầu của hắn.

Thời điểm hắn còn cách Tiêu Như Mộng khoảng mười mét, đột nhiên một cổ niệm lực vô cùng tinh thuần bắn về phía Tiêu Như Mộng, trong miệng nói ra:

- Tiểu mỹ nhân, ngàn vạn lần đừng chống cự, bổn thiếu gia chỉ muốn phong ấn kinh mạch của ngươi thôi, chỉ cần bổn thiếu gia hảo hảo hưởng dụng, xác nhận ngươi thật tâm quy hàng, bổn thiếu gia sẽ giải trừ cho ngươi!

Thấy Tiêu Như Mộng vẫn không có bất cứ phản kháng nào, ngay cả pháp lực cũng không thèm vận chuyển, Tiền Đa Đa càng hưng phấn cười lớn lên, tiếng cười kia tràn ngập đắc ý và hung hăng càn quấy, hắn ngẩn đầu lên trời mà cười lớn.

Trong chốc lát tiếng cười của hắn đã im bặt, trong ánh mắt xuất hiện một tia hoảng sợ, giống như đang nhìn thấy một chuyện vô cùng khủng khiếp, hắn không kịp phản ứng, một đạo lực lượng khủng bố tinh thuần xoay tròn, giống như một con bọ cánh cam, trực tiếp đâm vào mi tâm của hắn, trong chốc lát một màu đỏ trắng sền sệt giao nhau, bắn ra tung tóe!

Ánh mắt của hắn rất đặc sắc, thậm chí hắn có thể nhìn thấy máu và óc của mình bắn ra, dù vậy hắn vẫn không thể tin đây là sự thật, hắn muốn kêu gọi, nhưng lại vô lực phát hiện, đạo năng lượng kim sắc kia, đã xuyên thủng đầu của hắn, ngăn khí quản của hắn lại, trong nháy mắt cuối cùng, hắn nhìn thấy một gương mặt mà hắn cho rằng không bao giờ có khả năng xuất hiện trước mặt của hắn, gương mặt của Dương Thiên Lôi, gương mặt đẹp trai đến mức thiên địa bất dung.

Đây là đạo ý thức cuối cùng của hắn, tuy tràn ngập không cam lòng, cừu hận, nhưng hắn đã không kịp tỏ vẻ nữa rồi, liền hồn phi phách tán, biến thành một cỗ thi thể chết không nhắm mắt!

- Loại người này là cặn bã, cặn bã trong cặn bã, chết như vậy cũng quá tiện nghi cho hắn.

...

Dương Thiên Lôi vỗ vỗ tay, một đạo năng lượng trực tiếp hấp lấy Đạo khí quạt xếp và giáp mềm đang tróc ra từ trên thi thể Tiền Đa Đa, hắn cũng tháo Càn khôn giới chỉ cao cấp từ trên tay Tiền Đa Đa xuống. Hắn tiếp tục lục lọi thi thể một lượt, xác định không bỏ sót bảo bối nào, hắn mới phát một đạo năng lượng thuộc tính Hỏa thiêu đốt thi thể của Tiền Đa Đa thành tro bụi.

- Thiên Lôi!

Trong âm thanh của Tiêu Như Mộng tràn ngập hương vị kinh hỉ, thân thể lao vào lồng ngực của Dương Thiên Lôi, đây là lần đầu tiên nàng chủ động lao vào trong ngực và ôm lấy Dương Thiên Lôi.

Trên mặt Dương Thiên Lôi nở một nụ cười đắc chí, cảm thụ thân thể mềm mại kiều diễm của Tiêu Như Mộng, đương nhiên hắn sẽ không chủ động bỏ qua cho sư phụ xinh đẹp này, cũng bất chấp kiểm kê chiến lợi phẩm phong phú vừa rồi, hắn thu tất cả vào trong Thanh Tĩnh Lưu Ly Bình, hai tay đã được rảnh rỗi, không chút do dự ôm lại Tiêu Như Mộng.

- Mộng Mộng, chúng ta đang giả trang, bây giờ chúng ta là đạo lữ, nên gọi ta là Tiêu Thiên.

Hai bàn tay lớn của Dương Thiên Lôi, một cái đang ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Tiêu Như Mộng, một cái khác thì đụng chạm vào bờ mông tròn trịa của nàng, hơi dùng sức một chút, thân thể hai người dính sát vào nhau, thấp giọng nói vào trong tai của Tiêu Như Mộng.

Thân thể mềm mại của Tiêu Như Mộng run lên một cái nhẹ nhàng, sau khi giãy dụa một lát, liền buông tha chống cự, khuôn mặt xuất hiện một ráng mây đỏ, nhắm hai con mắt lại, đem đầu vùi vào trong ngực của Dương Thiên Lôi. Nàng không biết làm như vậy là đúng hay sai, nàng chỉ biết, vào lúc này, trong nội tâm của nàng tràn ngập một cổ tư vị không nói nên lời, làm cho tâm tình cô tịch hơn bốn trăm năm nay, bắt đầu xuất hiện run động nho nhỏ.

- Dung nhập vào nhân vật, đạo lữ, bây giờ ta là đạo lữ của chàng...

Giống như Tiêu Như Mộng đang tự thôi miên bản thân mình, trong nội tâm thì thào nói ra.

Đọc truyện chữ Full