Tiêu Như Mộng mặc dù đã trải qua cuộc sống dài hơn bốn trăm năm, nhưng về mặt tình cảm lại không hề có mấy kinh nghiệm, nàng nào biết được rằng bản thân nàng đang đùa với lửa? Nếu như nàng thật sự muốn Dương Thiên Lôi quên đi đoạn tình cảm này mà nói, giờ phút này đừng nói là giả vờ làm đạo lữ, càng đừng nói chi tới chuyện một quãng thời gian ngắn sau này phải làm đạo lữ chân chân chính chính về mặt tinh thần, việc nàng nên làm nhất lúc này chính là lập tức đá Dương Thiên Lôi bay thẳng ra ngoài, dùng oai nghiêm của sư phụ mà kiên quyết trấn áp, không để cho hắn có bất kỳ cơ hội tiếp cận, trêu ghẹo gì.
Nhưng mà nàng lại không làm như vậy. Thứ nhất là vì trong lòng nàng cũng có tình cảm với Dương Thiên Lôi, thứ hai, nàng quả thực không biết làm như vậy mới chính là cách công hiệu nhất.
Cách một lớp đạo bào mỏng manh, Dương Thiên Lôi ôm Tiêu Như Mộng thật chặt vào trong ngực, lòng đầy đắc ý, vì tài trí của bản thân mình mà đắc ý, dĩ nhiên, cảm thụ được thân thể mềm mại kia, hắn càng cảm thấy yêu thương, xót xa hơn. Mặc dù hắn đoán được Tiêu Như Mộng sau khi bị…. mới bị hủy đạo cơ, cho dù hắn biết Tiêu Như Mộng đã không còn nguyên vẹn nữa, nhưng mà, giờ này phút này, khi hắn cảm nhận được Tiêu Như Mộng chìm vào giấc ngủ say, nàng chính là nữ thần thánh khiết nhất, giống như Tử Hàm muội muội thân ái vậy, không có chút tì vết nào.
Đây, không phải là lỗi của nàng.
Cảm giác thương yêu và xót xa mãnh liệt của Dương Thiên Lôi thông qua sự tiếp xúc giữa thân thể hai người, đã truyền lại rõ ràng vào trong tim Tiêu Như Mộng, nàng một lần nữa ngỡ như mình rơi vào trong một giấc mơ, trái tim mềm yếu đã khép lại rất lâu, một lần nữa được mở ra cho Dương Thiên Lôi dễ dàng bước vào. Nàng nhẹ nhàng khép hờ đôi mắt, cảm nhận cánh tay hữu lực ấy, cảm nhận từng làn hơi thở khiến cho nàng cảm thấy vô cùng yên lòng của nam nhân ấy.
Tâm linh của hai người vào lúc này bỗng nhiên xuất hiện một trạng thái khiến cho cả hai đồng thời thất kinh, tâm linh của bọn họ thế mà lại phảng phất như giao hòa cùng với nhau!
Cả hai cùng một lúc, đều cảm ứng rõ ràng tình cảm của đối phương dành cho mình.
Giống như khi trước, cũng trong thoáng chốc này, thần công song tu vô thượng kỳ dị trong đầu Dương Thiên Lôi thế mà lại tự động vận chuyển, năng lượng tinh thuần trong cơ thể nhất thời từ trong kim đan nhỏ xíu vừa mới thành hình truyền tới, chạy theo một quỹ tích quỷ dị, từ trên thân thể Dương Thiên Lôi chậm rãi tràn tới, thông qua những chỗ tiếp xúc thân thể giữa hai người mà tràn vào trong người Tiêu Như Mộng.
Ầm…
Trong nháy mắt, trong não hải Tiêu Như Mộng bỗng vang lên một tiếng nổ lớn.
Một đạo kinh văn huyền ảo nhất thời hiện ra trong đầu nàng.
"Nam căn thụ, nữ nhị hoa, bính khí âm dương đạo bất toàn. Kim cách mộc, hống cách duyên, dương quả âm cô các nhất biên... Thuận vi phàm, nghịch vi tiên, chích tại trung gian điên đảo điên... Thán mê đồ, thái mô hồ, tĩnh tọa cô tu khí chuyển khô... Hợp âm dương, chuyển niết bàn, thành tựu đại đạo, pháp vô biên..." (Đại ý là cái o||o của nam và cái (i) của nữ nếu xa nhau thì đạo Âm Dương không trọn vẹn. Kim cách mộc, thủy ngân cách chì, âm dương chia cách đôi bên… Thuận thì thành phàm, nghịch thì thành tiên, chỉ ở giữa mới có thể đảo điên xoay chuyển… Con đường mê hoặc sao quá mơ hồ, tĩnh tọa một mình tu khí sẽ hóa khô khan… Chỉ có hợp Âm Dương, chuyển Niết Bàn mới thành đại đạo, pháp thuật vô biên…)
Một loại nghịch tu Âm Dương xen lẫn với công pháp song tu vô thượng tự động hiện ra bên trong não hải của Tiêu Như Mộng.
« Âm Dương Niết Bàn kinh »
Rõ ràng chính là thần công song tu vô thượng mà Dương Thiên Lôi nắm trong tay.
Mà phương thức quán thông Âm Dương của hai người lúc này lại chính là "Âm Dương Niết Bàn kinh", hai người không cần XXX vẫn có thể quán thông hai mặt Âm Dương với nhau, mặc dù hiệu quả không bằng chân chính dùng nhục thể XXX với nhau, nhưng chỉ với tâm linh giao hòa cũng đã tạo nên một con đường tắt, dẫn tới mục tiêu kết hợp Âm Dương, tiến thẳng tới Đại Đạo.
Tiêu Như Mông mặc dù không rõ vì sao trong não hải nàng bỗng nhiên xuất hiện đoạn kinh văn này, dường như cũng giống như « Huyền Tẫn Đại Pháp » mà nàng tu luyện, nhưng lại chia thành một chính một tà, không hề tương đồng với nhau. Nàng mơ hồ còn có cảm giác, thứ thần công song tu vô thượng này căn bản chính là từ « Huyền Tẫn Đại Pháp » mà tẩy tẫn duyên hoa thuế biến ra, nàng không biết là do chính mình lĩnh ngộ được, hay là do kẻ thần bí kia trong lúc truyền thụ cho mình đã ngầm quán nhập vào, chẳng qua mãi cho tới hôm nay nàng mới chính thức lĩnh ngộ được.
Dương Thiên Lôi cũng đồng dạng không hề nghĩ tới hắn và Tiêu Như Mộng lại có thể thông qua sự giao hòa tâm linh mà khiến thứ thần công so tu vô thượng này tự khởi động, càng khiến cho hắn bất ngờ hơn là, Tiêu Như Mộng tựa hồ như cùng chung cảm giác này với mình. Hai người không hề do dự chút nào, liền đồng thời lấy một tư thế quỷ dị mà quấn chặt lấy đối phương.
Tay trái Dương Thiên Lôi cùng tay phải Tiêu Như Mộng, song chưởng đối nhau, hổ khẩu nối liền; mà hai tay còn lại thì chia ra giữ chặt mệnh môn đối phương. Trong phút chốc đã tạo thành một vòng tuần hoàn vi diệu, một loại cảm giác kỳ dị nhất thời tràn ngập trong tâm hai người, bốn mắt nhìn nhau, cả hai chậm rãi khép mắt lại.
Trong lúc cả hai đồng thời nhắm mắt lại, hai đạo hư ảnh bỗng xuất hiện ngay trên đầu hai người, ngay sau đó lại có hành động ẩn ẩn như long hổ giao hối.
Không có một chút ô uế, mà tràn ngập hương vị ôn tình, đố kỵ hòa chung với hứng khởi, thản nhiên, thoát bỏ, tâm cảnh bình hòa khiến cho tâm linh hai người hoàn toàn hợp lại làm một, không màng hết thảy, trong lòng chỉ có nhau.
Theo dòng thời gian trôi qua, năng lượng lưu chuyển xuyên qua thân thể hai người càng ngày càng mượt mà tự nhiên, không ngừng nảy nở…
Rốt cuộc, một lần nữa đã hoàn thành một trăm lẻ tám lượt chu thiên tuần hoàn, hai người ôm nhau, tự động tiến vào trong giấc ngủ sâu.
…
Mấy canh giờ sau, Dương Thiên Lôi từ trong giấc ngủ say tỉnh lại, toàn thân tinh lực tràn trề, trong cơ thể còn phảng phất như ẩn chứa một thứ lực lượng có tính bạo phát, mà Kim Đan trong đan điền mặc dù không tăng trưởng chút nào, nhưng Dương Thiên Lôi rõ ràng cảm ứng được nó càng trở nên tinh thuần cô đọng, độ hòa hợp với mình so với lúc vừa mới ngưng luyện ra trở nên cao hơn rất nhiều.
- Hợp Âm Dương, chuyển Niết Bàn… Thật đúng là thần kỳ.
Cảm nhận được sự mềm mại trong lòng, Dương Thiên Lôi mở mắt ra, thầm nghĩ trong lòng. Lại đưa mắt nhìn Tiêu Như Mộng còn đang ngủ say, trong lòng lại dấy lên ý niệm yêu thương nồng đậm, nàng lúc này đã lại biến thành một cô bé không nhiễm bụi trần, tinh thuần thánh khiết.
Dương Thiên Lôi nhẹ nhàng duỗi cánh tay lót xuống dưới, để cho Tiêu Như Mộng dựa hẳn vào trong mình, ánh mắt chất đầy khát vọng mãnh liệt, nhìn chăm chú vào gương mặt tuyệt mỹ của Tiêu Như Mộng. Sau một giấc ngủ sâu, hắn vừa mới tỉnh lại vốn là huyết khí phương cương, nhất trụ kình thiên, lại còn đang ôm một khối ôn hương noãn ngọc trong lòng, nếu như nói tiểu đệ bên dưới không có động tĩnh chút nào, vậy thì đã không phải là Dương Thiên Lôi rồi.
Hắn khẽ đưa mặt tới gần hơn một chút, hôn lên mi tâm Tiêu Như Mộng, thấy Tiêu Như Mộng vẫn còn trong giấc ngủ say như trước, không hề có bất kỳ phản ứng gì, Dương Thiên Lôi càng thêm mạnh dạn, hướng tới đôi môi vô cùng hấp dẫn đang thở ra từng làn hơi thở yêu kiều kia, nhẹ nhàng hôn lên một cái.
Trong nháy mắt chạm môi vào đôi môi non mềm ấy, Dương Thiên Lôi kích động đến mức cả người run lên một cái, mềm mại, ngọt ngào, còn có một chút thơm mát, cái cảm giác này đúng là vô cùng động lòng người…
- Ca rốt cuộc cũng đã hôn được một phẩy năm nữ nhân …
Dương Thiên Lôi xúc động thầm nói trong lòng. Tử Hàm muội muội thân ái là cùng với hắn hôn một nụ hôn chân chân chính chính, tính là một nụ hôn thực thụ. Còn hiện tại, tên này chẳng qua là lén lén lút lút hôn trộm người ta, hơn nữa cũng chỉ dám chạm nhẹ vào đôi môi kiều diễm, mềm mại kia, chỉ vừa mới chạm được vào bờ răng trắng tinh của nàng, nhiều lắm cũng chỉ có thể xem như một nửa…
Nhưng mặc dù như vậy, cũng khiến cho Dương Thiên Lôi ngàn vạn lần xúc động, thấy Tiêu Như Mộng vẫn không có phản ứng, lá gan Dương Thiên Lôi bắt đầu lớn dần, động tác ôm hôn cũng trở nên mãnh liệt, ôm Tiêu Như Mộng trong tay, khí lực càng lúc càng lớn, thân thể hai người đã hoàn toàn dán chặt vào nhau, chẳng qua cũng vì kiêng kỵ Tiêu Như Mộng, thân dưới Dương Thiên Lôi vô cùng cẩn thận, kiên quyết không để cho món đồ chơi kia quá kích thích mà gây ra đau đớn cho Tiêu Như Mộng.
Chẳng qua, khuôn ngực nẩy nở mê người của Tiêu Như Mộng lúc này cũng đã hoàn toàn dán vào trước ngực Dương Thiên Lôi, cách một lớp đạo bào mỏng manh, Dương Thiên Lôi có thể cảm nhận rõ ràng ẩn hàm ở phía sau đó chính là hàng thật giá thật, dụ hoặc khôn cùng.
Dần dần, động tác của Dương Thiên Lôi càng lúc càng lớn, đầu lưỡi của hắn mạnh mẽ tách miệng Tiêu Như Mộng ra, rốt cuộc cũng đã tìm thấy được lưỡi nhỏ mềm mịn thơm tho của nàng, mà cũng chính lúc này, thân thể Tiêu Như Mộng bỗng run lên một chút, đôi mi dài của nàng chợt khẽ run lên hai cái, gò má đỏ bừng bừng.
Trong lòng nàng nhẹ nhàng thở ra một tiếng, không có bất kỳ động tác phản ứng nào, vẫn cố gắng giả vờ như mình còn chưa tỉnh lại, bởi vì nàng không biết nếu như thật sự tỉnh lại rồi…, làm thế nào đối diện với Dương Thiên Lôi.
Chỉ cần không vượt qua một bước Lôi Trì cuối cùng kia, nàng chỉ có thể mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, đây chính là điều kiện mà nàng đã đồng ý.
Nàng vốn tưởng rằng có thể giấu được Dương Thiên Lôi, đáng tiếc là áng mây đỏ trên mặt cùng với nhịp đập trái tim, hơi thở dồn dập, thân thể mềm mại khẽ nóng lên, nào có thể qua mắt được Dương Thiên Lôi cơ chứ?
Dương Thiên Lôi vốn vì hôn trộm mà kinh hồn táng đởm, lại thấy Tiêu Như Mộng rõ ràng đã tỉnh nhưng vẫn làm bộ ngủ say, không có kháng cự lại hành động của mình, lá gan của tên này đã lớn lại càng thêm lớn, đột nhiên trở mình một cái liền ngồi dậy, ôm Tiêu Như Mộng vào trong ngực, tham lam hôn lấy hôn để miệng lưỡi thơm tho mềm dịu của nàng, mút lấy cam điềm dịu ngọt và kiều diễm, hai tay của hắn đã xuyên qua áo bào, chạm tới tấm lưng trắng mịn như mỡ đông của Tiêu Như Mộng.
Dần dà, Tiêu Như Mộng cũng đã không tài nào giữ vững sự "lặng thinh" của mình được nữa, lưỡi thơm của nàng bắt đầu ngốc nghếch nảy sinh ra một tia đáp lại, khiến cho Dương Thiên Lôi kích động dị thường, trong phút chốc bắt đầu tấn công mãnh liệt.
Mãi đến hơn mười phút đồng hồ sau, Tiêu Như Mộng rốt cuộc gạt bỏ một chút căng thẳng cuối cùng trong lòng, hòa tâm vào bên trong nụ hôn của nàng, hai tay nàng cũng bắt đầu ôm chặt lấy Dương Thiên Lôi, hưởng thụ cảm giác khiến cho nàng phiêu nhiên bồng bềnh như trên mây…
Dương Thiên Lôi rốt cuộc cũng không thõa mãn với động tác tay như trước nữa, bàn tay ở sau lưng Tiêu Như Mộng bắt đầu chậm rãi di chuyển về phía trước, muốn vươn đến ngọn đồi thánh khiết kia, thế nhưng, ngay khi tay hắn đang một đường dọc ra phía trước lại bị Tiêu Như Mộng giữ chặt, không để cho hắn… tiến tới một chút nào, cùng lúc, Tiêu Như Mộng cũng kiên quyết rời khỏi đôi môi Dương Thiên Lôi, thân thể dính sát vào trên người Dương Thiên Lôi, giọng nói mềm mỏng mà kiên định, nhỏ nhẹ nói:
- Thiên Lôi, không nên… chúng ta chỉ có thể như vậy, như vậy là tốt rồi…"
- Sư phụ, không cần phải kiên trì như vậy đâu. Trong lòng ngươi có ta, tâm linh chúng ta giao hòa, hơn nữa…
Dương Thiên Lôi nói tới đây, bỗng nhiên lại nghĩ đến việc hai người tự nhiên lại có thể thuận lợi hoàn thành công pháp song tu vô thượng ấy, không nhịn được mà chăm chú nhìn Tiêu Như Mộng, hỏi:
- Sư phụ, công pháp song tu này, vì sao ngươi lại biết được?
- Ta… Ta không biết. Hình như nó sớm đã có ở trong lòng ta, hơn nữa… cùng với tà công mà sư phụ luyện dường như là … một loại.
Nghe Dương Thiên Lôi nói, Tiêu Như Mộng dường như cũng không thể nào giải thích được giống như trước, rơi vào trong trầm tư, thấp giọng đáp.
- Một loại? sư phụ, người có thể nói cho ta nghe một chút về thứ tà công mà ngươi nói không?
Dương Thiên Lôi tinh thần vừa động, liền ngưng mắt nhìn Tiêu Như Mộng, hỏi.
Tiêu Như Mộng khẽ gật đầu một cái, đem « Huyền Tẫn Đại Pháp » chậm rãi đọc cho Dương Thiên Lôi. Theo giọng nói của Tiêu Như Mộng, chân mày Dương Thiên Lôi khẽ nhíu lại, hiện lên vẻ khiếp sợ, « Huyền Tẫn Đại Pháp » mà Tiêu Như Mộng từng tu luyện, rõ ràng lại chính là một thứ công pháp ác độc trong công pháp song tu vô thượng mà hắn nắm được, cũng giống như Cửu Âm Bạch Cốt trảo trong « Thần Điêu Đại Hiệp » mà Mai Siêu Phong tu luyện, vốn cũng là « Cửu Âm Chân Kinh », nhưng lại không phải « Cửu Âm Chân Kinh » chính tông.
Kẻ thần bí truyền thứ tà công này cho Tiêu Như Mộng rốt cuộc có thể là ai? Tiêu Như Mộng trong lúc đang giao hòa tâm linh với mình mà tự lĩnh ngộ được công pháp song tu vô thượng « Âm Dương Niết Bàn kinh », hiển nhiên là do kẻ thần bí kia trong khi truyền công đã đem công pháp này truyền thụ lại cho Tiêu Như Mộng, chẳng qua là còn thêm vào một cái cấm chế mới có thể mở ra mà thôi. « Âm Dương Niết Bàn kinh » mà mình có được từ tên dâm tán nhân kia, liệu có phải là cũng từ tay kẻ thần bí kia xuất ra hay không?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Thiên
Chương 335: Âm Dương Niết Bàn kinh
Chương 335: Âm Dương Niết Bàn kinh