TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đấu Thần
Chương 111: Cơ duyên đột phá

Đả tự: Sided Lovettt

***

Uỳnh~~

Trời đất như rung chuyển bởi trận nổ, những ai nghe thấy tại cũng muốn điếc luôn.

Giống như một vầng thái dương nổ tung sức mạnh có thể hủy diệt cả đất trời bùng nổ từ bên trong vầng Huyết Nguyệt, trong chốc lát, một luồng khí tức lạnh lẽo đến cực điểm lan tỏa...

Trong hư không bỗng gợn lên từng đợt sóng nhỏ, mặt đất bốn bề hóa thành cát bụi.

Cung Vô Song trực diện đối mặt với chiêu này thì mặt cắt không còn hột máu, chỉ trong vài giây mà cô ta đã hộc máu đến ba lần, mặc kệ cho tinh quang trên thanh trường kiếm một lần nữa bùng phát, nhưng đứng trước Huyết Nguyệt thì chút ánh sáng này thật nhỏ nhoi.

Phụt~~

Cung Vô Song lại hộc máu, trường kiếm trong tay cô ta xuất hiện vài vết nứt, dường như không thể chống đỡ lại được uy lực của chiêu này bất cứ lúc nào.

Keng~~

Trong tiếng vỡ giòn tan, thanh kiếm Cung Vô Song biến thành từng mảnh vụn, ánh sáng trên kiếm cũng theo đó tan biến. Sắc mặt Cung Vô Song tái mét, thân người thối lui ra sau nhưng dường như không thể chạy thoát được sự lạnh lẽo vô bờ này...

- Dù chết ta cũng phải lôi người theo!

Một tiếng hét nhỏ vang lên, nhưng ngay sau đó, một tiếng nổ to hơn vang hơn lấn át tất cả.

Uỳnh!!

Uỳnh~~uỳnh~~uỳnh~~

Khí tức lạnh lẽo cuối cùng cũng phát nổ toàn bộ. Những tia điện màu máu bay tứ tán trong không trung, mọi nơi mà mắt có thể nhìn đến đều bị bao trùm bởi một màu đỏ tươi của máu!

Trên bờ đất cao, tất cả mọi người đều chết sững đứng nhìn, tuy họ không đối mặt trực diện với chiêu này nhưng dù chỉ nhìn thôi họ cũng đã có một cảm giác tuyệt vọng cực điểm.

Đây chính là sự khác biệt!

Trước mặt một cường giả chân chính, mọi sự tự phụ trước đây đều là trò cười!

Nếu mục tiêu của hắn không phải Cung Vô Song mà là đám người ở dưới thì e là lúc này trên mặt đất đến một người còn sống cũng không có...

Cũng may mà mình cách xa chỗ đó!

Tất cả mọi người đều có cảm giác may mắn đó!

Còn đám Nạp Lan Bình đứng gần đó, tuy đều kịp thời dùng Sa y Đấu khí nhưng lúc này trên Say đã xuất hiện vô số vết nứt như mạng nhện, cảm tưởng như có thể tan đi bất cứ lúc nào.

Ba người bọn họ đứng gần nhất, cái cảm giác đại nạn không chết khiến cả ba Đấu Sư cường giả này đều cảm thấy kỳ quái. Nạp Lan Bình còn tốt, chứ Phụng Nương Tử và Thiết Sư thì mặt mày xám ngoét...

Chúng đều biết một điều rằng hình như mình đã đắc tội người tuyệt đối không được đắc tội rồi...

Nghĩ lại tối hôm đó ở Nạp Gia Trấn, nếu lúc đó mà Lý Dật cũng ra chiêu này... Vừa nghĩ đến đây là hai người cùng rùng mình.

Thứ ánh sáng đỏ quạch màu máu kia sau khi lan tỏa mấy trăm mét, cuối cùng cũng dần tan đi, nhưng khí tức lạnh lẽo bao trùm trời đất vẫn khiến người ta run rẩy.

Ban nãy khi Huyết Nguyệt phát nổ, một cái hố hình bán nguyệt đã xuất hiện trên mặt đất.

Cái hố này bề mặt vô cùng trơn nhẵn, bên trong còn có vô số những tia điện màu đỏ phát ra một thứ khí tức nguy hiểm khiến người ta nghẹt thở. Còn trên trời, hai người lúc nãy còn đang giao chiến đã biến mất...

Cảnh tượng này khiến Nạp Lan Bình và những người khác đều ngơ ngác, ba người nhìn nhau, rồi Nạp Lan Bình cười gượng:

- Không phải vì chiêu vừa rồi mà hai người bọn họ... đều... đều xuống âm phủ rồi chứ?!

Nói đến đây Nạp Lan Bình dường như cũng không dám tin, hắn lại cười gượng.

Phụng Nương Tử và Thiết Sư đều vô cùng kinh ngạc, lúc lâu sau mới cười khổ.

Dù thế nào thì cả hai người đó đều biến mất rồi, dường như đây chính là kết cục tốt nhất.

Nếu không Cung Vô Song thắng còn được, chứ nếu Lý Dật thắng thì hai bọn chúng dường như đểu rõ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Thiết Sư nuốt nước bọt nói:

- Nạp Lan Bình Thiếu gia, người xem giờ chúng ta...

Nạp Lan Bình nghĩ ngợi một hồi, sắc mặt bỗng trở nên gian tà, hắn nói nhỏ:

- Chuyện hôm nay tuyệt đối không được truyền ra ngoài! Nếu không ba chúng ta đều sẽ gặp phiền phức lớn... Hộ vệ thương đội của ta và người trong Dong binh đoàn của các ngươi phải quản lý chặt chẽ, còn về những người khác...

Ba người nhìn nhau, chốc lát là đạt được thỏa thuận, dù sao thì ở Sơn mạch Nạp Gia này không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn..

Một lúc sau, lại một loạt âm thanh giết chóc, nhưng không được bao lâu lại trở về tĩnh lặng.

...

Trong vùng núi tĩnh lặng bốn bề đều là cây cối rậm rạp, thỉnh thoảng lại vang lên vài tiếng kêu kỳ quái, khiến cho nơi có thể coi là u tịch bỗng chốc trở nên âm u kỳ bí.

Trên một khoảnh đất trống gần biển có đầy rẫy những cây đại thụ nằm ngổn ngang trên đó có hai thân thể cũng đang quấn lấy nhau. Hai người đều rách nát tả tơi như vừa thoát khỏi một trận nổ lớn vậy.

Sự tĩnh lặng kỳ dị này chỉ kéo dài được một lúc, từ chiếc nhẫn của một trong hai người, một tia sáng đỏ phát thành một bóng người già nua.

- Tiểu tử này vận khí thật là tốt. Không những không chết vì cố sức dùng Đấu kỹ cấp Bạch Hồ, bị bay xa như vậy mà vẫn không sao...

Xà Tôn Giả thở dài nhìn Lý Dật đang hôn mê.

Rồi lão nhìn ra xung quanh, biểu cảm trên gương mặt ngày càng phong phú.

Suy nghĩ một lúc, Xa Tôn Giả dùng một ngón tay điềm lên người Lý Dật, một luồng đấu khí màu đỏ chảy vào người Lý Dật. Chỉ một chút đấu khí vậy nhưng khiến Lý Dật rùng mình một cái rồi từ từ mở mắt ra.

Lý Dật cảm thấy trước mắt là một màn đen, tay chân không còn chút sức lực gì, trong người trống rỗng dường như không còn chút đấu khí nào. Nếu không phải luồng xoáy đấu khí vẫn khẽ chuyển động trong người thì Lý Dật đã tưởng đấu khí của mình đã bị phế rồi.

Cảm giác này khiến hắn vô cùng bức bối, nhưng thấy Xà Tôn Giả thì hắn cũng an tâm phần nào.

Lý Dật gắng gượng ngồi dậy, nhìn ra xung quanh rồi nói nhỏ:

- Lão quỷ... đây là nơi nào? Xà Tôn Giả nhìn Lý Dật:

- Tỉnh rồi à? Tỉnh là tốt rồi... còn về đây là nơi nào thì người đoán thử xem...

Lý Dật trợn mắt:

- Đây là đâu cũng được, ngươi đừng có bảo đây là sâu trong Sơn mạch Nạp Gia...

- Đáp đúng rồi, nhưng không có phần thưởng!

Xà Tôn Giả cười:

- Nói ra thì vận khí của người vừa tốt lại vừa xấu đến cực điểm... ta đã sớm nói cho người biết rồi. Trừ khi ở trạng thái đỉnh phong nếu không đừng có dùng Huyết Nguyệt Cuồng Cương. Tiểu tử ngươi thì hay rồi, dùng Hồi Khí Đan là dùng luôn chiêu này? May mà Hồi Khí Đan là thứ tốt, nếu mà là đồ giả thì không biết chừng hút sạch sức mạnh linh hồn, ngươi cũng chả dùng nổi chiêu này!

Lý Dật nhếch mép:

- Lúc đó ngươi không ra tay được, nếu ta không liều thì không phải tiêu đời rồi không? Thôi được rồi, đây là sâu trong Sơn mạch Nạp Gia thật sao?

- Thật!

- Thật trăm phần trăm chứ?

- Trăm phần trăm!

- Không gạt ta chứ?

- Ta gạt người làm cái gì?

- Khốn nạn!

Lý Dật đấm xuống đất:

- Sao ta lại chạy vào sâu trong Sơn mạch Nạp Gia vậy?

Lý Dật đã sớm biết ở sâu trong Sơn mạch Nạp Gia thường là địa bàn của Ma thú cấp cao. Ví dụ, con đường mà các thương đội thường qua đều là những vùng giao giới giữa các thế lực Ma thú mạnh, như thế thì mới đảm bảo an toàn.

Nhưng một khi vào sâu trong này, nếu không cẩn thận đi vào địa bàn của Ma thú cấp cao, với mức căm thù của Ma thú với con người thì coi như dù có mười cái mạng cũng không chạy nổi.

Đặc biệt là Ma thú cấp cao đã có trí thông minh như con người, với loài sinh vật này, dù là người nào thì cũng không muốn dây vào chúng

- Ta đang tốt lành sao tự nhiên lại mò vào đây vậy?

Lý Dật nghiến răng.

- Hơ, còn không phải vì cô ta sao?

Xà Tôn Giả nửa cười nửa không chỉ sau lưng Lý Dật.

Lý Dật quay lại mới phát hiện một nữ tử nửa lõa thể đang nằm trong tầm mắt của mình.

Tuy không nhìn thấy mặt nhưng chỉ nhìn dáng thôi là Lý Dật đã nhận ra - Cung Vô Song!

- Khốn kiếp! Khốn kiếp! Đồ nữ nhân khốn kiếp sao lại đem ta đến đây?!

Lý Dật nghiến răng nghiến lợi, bộ dạng hắn cứ như muốn xông tới cưỡng đoạt cô ta vậy.

Xà Tôn Giả cười nhạt:

- Ngươi đừng có coi thường nữ nhân này, vào lúc Huyết Nguyệt Cuồng Cương phát nổ, cô ta đã dùng một loại Đấu lỹ kỳ lạ phá vỡ sự hạn chế của không gian kéo ngươi đến bên cạnh cô ta để chắn uy lực... Chỉ có điều dù sao thì Huyết Nguyệt Cuồng Cương cũng là ngươi phát ra, tổn thương đến ngươi không lớn, nhưng xung kích lực mạnh mẽ vẫn khiến người bất tỉnh, bay đến nơi này... Nói ra thì tiểu tử ngươi vẫn phải cảm ơn nữ nhân này. Lúc đó đấu khí trong người người gần cạn kiệt, chưa biết chừng khi rơi xuống đất sẽ phải bó tay chịu trói. Ngươi cho rằng những kẻ đó mà bắt được ngươi thì sẽ có hậu quả gì...

Lý Dật nhếch mép:

- Có nghĩa là ta không những không được hận mà còn phải cảm tạ cô ta tử tế?! Hừ, nếu không phải cô ta nhắm vào Đấu Thần Tàn Ngọc thì ta đâu có rơi vào cảnh này... Giờ thì hay rồi, hai bọn ta cùng rơi vào sâu Sơn mạch Nạp Gia, giờ muốn chạy cũng chẳng có chỗ mà chạy... Khốn kiếp! Khốn kiếp!

Nhìn bộ dạng giận dữ của Lý Dật, Xà Tôn Giả khẽ lắc đầu:

- Tiểu tử, người bình tĩnh đi... Trạng thái hiện nay của ngươi rõ ràng là đã bị ảnh hưởng bởi được lực của Hồi Khí Đan. Nếu không với tính cách của ngươi đâu có dễ tức giận như vậy? Tình hình hiện nay không phải xấu nhất... Ít ra thì các ngươi cũng không bị rơi vào giữa ổ của Ma thú nào đó. Nếu không thì dù là Bản tôn ta đây cũng không cứu nổi người!

Xà Tôn Giả lại quan sát Lý Dật, rồi nói:

- Hơn nữa, giờ ngươi cũng không có thời gian mà tức giận đâu nhỉ? Ở nơi thế này, việc đầu tiên cần làm là hồi phục thực lực chứ nhỉ? Hơn nữa nếu ta tính không làm thì lần đánh giết này đã khiến tiềm lực của ngươi đã phát hết ra rồi. Chưa biết chừng người đã chạm đến bậc cửa của sự đột phá rồi. Tiểu tử... cơ hội đến thì không thể bỏ qua. Giờ là lúc để người tức giận sao?

Ngữ điệu thản nhiên của Xà Tôn Giả giúp Lý Dật bình tĩnh hơn một chút.

Đột phá!

Không ngờ mình lại một lần nữa có thể đột phá!

Chỉ có điều, với tính cách cẩn thận của Lý Dật không thể cứ thế mà ngồi xuống tu luyện. Hắn khẽ chau mày:

- Lão quỷ, gần đây có chỗ nào thích hợp cho ta tu luyện không?

Xà Tôn Giả cười:

- Ngươi hỏi hay lắm, vừa rồi Bản tôn đã dò rồi, cách đây năm trăm mét có một hang động, có lẽ từng là chỗ ở của loài Ma thú nào đó. Nhưng hiện tại trong vòng bán kính vài trăm mét không có Ma thú nào hết, có thể nói là nơi rất thích hợp cho tu luyện.

Lý Dật gục gác, định đứng dậy nhưng lại ngồi xuống, hắn cười méo xẹo:

- Xem ra giờ ta có muốn đi cũng rất khó à...

Xà Tôn Giả nói:

- Lần này để ta giúp ngươi!

Xà Tôn Giả khẽ phẩy tay, một chùm đấu khí màu đỏ bay ra, từ từ nhấc cả người Lý Dật lên.

Đọc truyện chữ Full