Dịch: khongpit
Biên: nila32
Ánh sáng màu đỏ lóe lên, Mã Lung cùng Mã Liệt xuất hiện gần bên cạnh quái nhân rễ cây.
Sau lưng Mã Lung xuất hiện một pháp tướng cự nhân cao chừng bảy tám trượng, dáng người yểu điệu, thình lình mọc ra bốn cánh tay, mỗi cánh tay cầm một loại hư ảnh vũ khí bao gồm đao kiếm chùy côn.
Mã Liệt cũng tế ra pháp tướng, giống như pháp tướng của Mã Lung, có điều nhỏ hơn không ít.
Thạch Mục không ngạc nhiên là mấy. Nếu như hai người bọn họ thừa cơ chạy trốn, quái nhân rễ cây màu lam kia chỉ sợ sẽ không bỏ qua ý đồ, chuyển hướng đuổi theo, nếu như thế hắn lại có cơ hội bỏ trốn.
“Trảm!”
Mã Lung duỗi một ngón tay ngọc thon dài ra, chỉ về hư không phía trước một chút, trong miệng khẽ quát.
Ở giữa không trung, cự đao màu đỏ bỗng nhiên lóe sáng hào quang, huyễn hóa ra ba thanh cự đao giống nhau như đúc, ầm ầm trảm xuống đám hỏa diễm ở phía dưới.
“Đi!” Mã Liệt cũng thúc giục pháp tướng, chém ra một đạo hư ảnh Lưu Tinh Chùy được bao bọc bởi xích hắc diễm lửa cháy mạnh, theo sát ba thanh cự đao màu đỏ.
Oanh!
Vào thời khắc này, một đoàn ánh sáng chói mắt màu lam bộc phát từ trong ngọn lửa, bí mật mang theo vô tận hàn ý, lan ra bốn phương tám hướng, kỳ thế đại giang dậy sóng, dễ dàng dập tắc ngọn lẳ xích hắc hỏa ngọc.
Ba thanh cự đao màu đỏ cùng với hư ảnh Lưu Tinh Chùy chỉ trụ vững được một lát liền bị lam sắc quang mạng trực tiếp đánh bay. Hai thanh cự đao màu đỏ cùng hư ảnh Lưu Tinh Chùy theo đó tán loạn biến mất.
Cự đao màu đỏ sáng bóng điên cuồng run rẩy, sau đó lập tức biến trở về bản thể, bất quả trên mặt được bao phủ một lớp băng màu lam, phát ra trận trận gào thét, tựa hồ bị tổn hao Linh tính không nhỏ. Ngay tiếp đó, sắc mặt Mã Lung trắng bệch, phun ra một ngụm máu tươi, vội vàng thúc giục pháp tướng sau lưng chắn trước người, chống đỡ ánh sáng màu lam.
Pháp tướng sau lưng Mã Liệt đã bị ánh sáng màu lam quét sạch từ sớm, trực tiếp diệt vong. Thân hình như một cái bao tải, bị thổi bay ra ngoài, rơi xuống bên cạnh Mã Lung lăn lộn mấy vòng.
Bên kia, Thạch Mục đánh ra vô số quyền ảnh màu vàng cũng bị cái mảng ánh sáng màu xanh hùng vĩ này nuốt hết. Thân thể hắn bị một cỗ man lực khổng lồ tác động, bị đẩy lùi bay xa hơn mười trượng mới miễn cưỡng đứng vững được thân hình.
Ở trung tâm của màn sáng màu lam, quái nhân rễ cây chậm rãi hiển lộ thân hình. Cả người không những không có vết thương nào, mà còn thay đổi đáng kể hình dáng. Thân thể chẳng biết lúc nào mọc thêm bốn cánh tay nữa, dường như biến thành quái vật khổng lồ ba đầu sáu tay.
Đầu lâu của chúng bỗng nhiên chuyển động quay về phía hai người Mã Lung, thân hình khẽ động, hóa thành một đạo ảo ảnh màu lam, lao nhanh vun vút tới hai người.
“Cẩn thận!”
Thạch Mục hét lớn một tiếng, Hỏa Dực sau lưng được mở ra cũng bay nhanh tới chỗ hai người.
Với hiện trạng của hai người kia chỉ sợ một quyền cũng không thể tiếp nổi.
Sắc mặt Mã Lung trắng bệch, bất quá cũng không lộ vẻ kinh hoảng, hai tay vung vẩy liên hoàn.
Trên đỉnh đầu xuất hiện hai cái vòng bảo hộ bằng ánh sáng màu đỏ, lóe lên rồi lập tức biến mất vô tung.
Sau một khắc, quái nhân rễ cây biến thành độn quang màu lam, bỗng nhiên dừng lại, thân thể kia không biết như nào, lại thình lình bị chính cái vòng tròn của Mã Lung bao lấy.
Cái vòng tròn màu hồng kia tự hồ ẩn chứa lực lượng giam cầm quỷ dị nào đó, lấy thực lực của quái nhân rễ cây nhất thời cũng không thể phá khống thoát ra, bị vây khốn ngay tại chỗ không thể nào di chuyển.
“Rống!”
Quái nhân rễ cây bỗng nhiên gầm lên giận dữ, ánh sáng màu lam chợt hiện trên người, một cỗ bàng bạc hàn khí từ trong cơ thể tràn ngập phóng xuất ra bên ngoài, vòng sáng màu đỏ lập tức bị một tầng băng tinh màu lam bao phủ.
Hào quang trên vòng sáng màu hồng nhanh chóng yếu bớt, chỉ trong chớp mắt gần như hoàn toàn biến mất.
Thạch Mục thấy vậy, Hỏa Dực sau lưng khẽ động, bỗng nhiên hiện ra một tầng bạch quang, trong chớp mắt phồng lớn lên gấp mấy lần.
Thân hình hắn một cái mơ hồ, bỗng nhiên biến mất tại chỗ, sau một khắc lại xuất hiện ở trước người quái nhân rễ cây, ống tay áo trên cánh tay trái đã bị thiêu trụi, toàn thân đen sì như mực, mặt ngoài hiện ra bạch sắc hỏa diễm, đánh xuống đầu quái nhân một quyền!
Thân hình quái nhân chấn động, gầm nhẹ một tiếng, sáu cánh tay đồng thời vũ động, tầng tầng giao nhau chắn trước người.
Oanh!
Tay trái Thạch Mục bị bạch diễm bao phủ, hung hăng đánh vào sáu cánh tay của quái nhân.
Rặc rặc!
Sáu đầu cánh tay màu làm vừa thô vừa to dưới một quyền của Thạch Mục, tất cả đều nhao nhao vỡ vụn, quái nhân rễ cây cùng vòng sáng màu đỏ đều bị đánh bay ra ngoài.
Thân thể ở trên không trung, trong miệng truyền ra một tiếng gầm nhẹ, ánh sáng màu lam đại phóng quanh người, một cỗ hàn khí ngập trời bỗng nhiên từ trong cơ thể nó bộc phát.
Phạm vi hơn mười trượng xung quanh nó chỉ trong nháy mắt bị hóa thành một thế giới băng, độ nóng chợt hạ xuống, hư không tựa hồ cũng bị đông kết rồi.
Rặc rặc!
Vòng sáng màu đỏ bao quanh thân hình nó cuối cùng bị băng tinh màu lam bao trùm, hào quang mất hết, lạch cạch một tiếng vỡ vụ thành vài đoạn, tiêu thất vào hư không.
Xa xa, Mã Lung khó chịu hừ một tiếng, ngọc dung trắng bệch, hai kiện bảo vật liên tiếp bị hao tổn, Nguyên Khí của nàng cũng bị đại thương.
Quái nhân rễ cây được bao bọc bởi ánh sáng màu lam, bắn ra kéo dãn khoảng cách với Thạch Mục.
Thạch Mục hừ lạnh một tiếng, Hỏa Dực cực lớn sau lưng mở ra, thân thể trong nháy mắt biến mất, sau một khác xuất hiện phía sau lưng quái nhân, tay trái hóa thành một đạo màu trắng tia chớp, oanh kích xuống.
Quái nhân rễ cây hú lên quái dị, ánh sáng màu lam trên người lóe lên, dài ra vô số rễ cây màu lam, nhanh như tia chớp quấn quanh thân thể, tạo thành một cái kén tằm bằng rễ cây.
Thạch Mục nhướng mày, cánh tay trái không có chút nào dừng lại, hung hăng đánh vào thân thể của quái nhân rễ cây, bạch sắc hỏa diễm ầm ầm bộc phát.
Oanh!
Hơn mười căn rễ cây bị đánh nát, rễ cây bao bọc xung quan thân thể quái nhân cũng bị một vòng bạch diễm thiêu cháy, cháy đen một mảnh, bất quá bởi vì có những rễ cây kia chịu đòn nên bản thể cũng bị thương không nặng.
Thạch Mục nhíu mày, Hỏa Dực cực lớn sau lưng khẽ động, thân thể lần nữa quỷ dị xuất hiện bên cạnh thân thể quái nhân rễ cây, hung hăng oanh kích một quyền nữa lên thân thể quái nhân.
Quái nhân rễ cây gào thét liên tục, thân thể của nó giờ phút này như một cái bao cát mặc cho Thạc Mục đánh tới đánh lui trên không trung. Rễ cây màu lam trên thân sinh sôi ra bao nhiêu hầu như ngay lập tức bị đánh bong ra một nửa, khắp nơi trên người đều bị cháy đen, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.
Với tốc độ quỷ mị của Thạch Mục, quái nhân không hề có phương pháp ứng phó, đành chấp nhận bị động phòng thủ mặc cho Thạch Mục tấn công.
Thân ảnh Thạch Mục lần nữa xuất hiện bên cạnh thân thể quái nhân, cánh tay trái đánh ra một quyền, lần này trực tiếp đánh vào thân thể của quái nhân rễ cây.
Phốc xuy!
Quái nhân rễ cây vốn đã bị thương không nhẹ, lớp rễ cây màu lam phòng ngự bên ngoài đã bị tàn phá không thể nào tái tạo lại được rốt cuộc tán loạn, cuối cùng cánh tay trái Thạch Mục cũng đánh tới bản thể, làm ra một cái động lớn trên thân quái nhân.
Từ miệng quái nhân rễ cây phun ra một cỗ màu làm chất lỏng, quang mang trong mắt sáng rực, miệng vết thương bỗng nhiên toát ra một cái dây leo màu lam, giống như mãng xà quấn tới cánh tay trái của Thạch Mục.
Vèo!
Quái nhân rễ cây gầm nhẹ một tiếng, dây leo đột nhiên hất lên, đem Thạch Mục ném xa ra ngoài, mà bản thân nó tức thì hóa thành một đạo ánh sáng màu lam, bay nhanh xuống mặt đất.
Chỉ cần nó chui được vào đó là có thể chạy thoát khỏi Thạch Mục, sau khi nhanh chóng củng cố lại thân hình liền có thể trở lại rồi.
Vào thời khắc này, một đạo ánh sáng xanh vừa thô vừa to từ bên cạnh bay vụt đến, đánh trúng thân thể quái nhân.
Bên trong ánh sáng màu lam là một trương Phù Lục màu xanh, phía trên được vẽ chằng chịt rậm rạp phù văn, tản mát ra kinh người Linh Khí, vượt xa phạm trù của Phù Lục đẳng cấp cao.
Màu xanh Phù Lục đụng tới thân hình quái nhân, lập tức bạo liệt, hóa thành vô số dây thừng màu xanh, đem thân thể của quái nhân gắt gao cuốn lấy.
Thân hình quái nhân rễ cây lập tức không thể động đây, thân thể ngừng lại giữa không trung.
Bóng người lóe lên, thân ảnh Thạch Mục xuất hiện lần nữa bên cạnh quái nhân, sắc mặt bình tĩnh, bạch sắc hỏa diễm trên cánh tay trái đại phóng.
“Chết đi!”
Tay trái Thạch Mục hung hăng oanh kích lên đầu của quái nhân.
Đầu của quái nhân rễ cây vỡ vụn, hóa thành vô số mảnh vỡ màu lam, thân hình cực lớn như một hòn đá bình thường rơi xuống đất.
Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, tay trái vung lên, bạch sắc hỏa diễm trên cánh tay trái đại phóng, ngưng tụ thành một thanh hỏa diễm đao cực lớn.
Ánh đao lóe lên, thân hình quái nhân rễ cây bị chém thành vài đoạn, rơi trên mặt đất, rốt cuộc không động đậy nữa.
Bất quá trong thân thể cũng không xuất hiện yêu hạch như Yêu thú bình thường.
Thạch Mục thấy vậy rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, bạch diễm trên cánh tay trái cùng hai cánh Xích Diễm sau lưng đồng thời thu lại, co quắp ngồi trên mặt đất, tay trái nắm lấy một quả trung phẩm Linh Thạch, há mồm thở dốc.
Tình huống của hai tỷ đệ bên kia, cũng không tốt hơn Thạch Mục bao nhiêu.
Mã Lung nguyên khí đại thương, sắc mặt trắng bệch, gân cốt mềm nhũn, ngồi bệt một bên.
Mã Liệt càng thê thảm hơn, quần áo bị xé thành mảnh nhỏ, trên người có nhiều vết thương phạm đến gân cốt, và lại tầng vết thương như trước được bao phủ bởi một tầng hàn khí màu lam. Thân thể không ngừng run rẩy, đang dốc sức liều mạng thúc giục công pháp trấn áp hàn khí kích thể.
Ba người nghỉ tạm gần nửa canh giờ, mới thoáng hồi phục tinh thần.
“Nhị vị hiện tại có thể nói cho tại hạ nghe về Thụ Linh Vương rồi!” Cuối cùng Thạch Mục phá vỡ trầm mặc, mở miệng hỏi.
Tỷ đệ hai người nghe vậy, thần sắc khác nhau liếc nhìn, Mã Lung ho nhẹ một tiếng trả lời:
“Các hạn nếu như với tỷ đệ hai người có ân viện thủ, cái kia thụ linh Vương sự tình cũng không cần phải giấu diếm. Kỳ thật điều này cũng không được coi là bí mật gì. Thụ Linh Vương không giống yêu thú bình thường mà là Yêu thụ đoạt thiên địa tạo hóa, hấp thụ nhật nguyệt tinh hoa, thai nghén mà thành. Trong cơ thể có một loại Thụ Tâm Thánh Dịch, mười vạn năm thai nghén một lần, vô cùng trân quý. Hơn nữa nghe nói là Thiên Địa lực lượng kết tinh, ăn vào có thể trực tiếp đề thăng một khoảng lớn tu vi.” Mã Lung suy nghĩ một chút sau đó trả lời.
“Đoạn đường này, Thạch mỗ đụng phải không ít các đệ tử của đại gia tộc vội vàng chạy đến khu vực trung tâm, chẳng lẽ bọn họ đều đến vì Thụ Linh Vương sao?” Thạch Mục lại hỏi.
“Không sai.” Mã Lung gật đầu thừa nhận.
“Thạch mỗ có một chuyện chưa rõ. Nếu như bí cảnh Thủy Thiên Thanh Sơn mười năm mới mở một lần, mỗi lần đều có vô só đệ tử tiến vào. Thụ linh Vương ở bên trong, sợ là đã sớm bị người phát hiện rồi, như thế nào đảm bảo được cái kia thụ tâm Thánh dịch thể mười vạn năm mới có vẫn còn ở đây?” Thạch Mục lại nói.
“Thạch huynh có chỗ không biết. Thụ Linh Vương vô cùng giảo hoạt. Mỗi lần thí luyện diễn ra, nó chỉ dùng hóa thân xuất hiện bên ngoài, không thể nào tìm được bản thế. Vì vậy mà Thụ Tâm Thánh Dịch này đã có hơn mười vạn năm không người tìm được. Căn cứ vào phỏng đoán của mấy đại gia tộc, bản thể thụ linh Vương giống như có duyên có gì, khả năng rất lớn sẽ xuất hiện trong đợt thí luyện này. Vì vậy mới xuất hiện nhiều các thiên tài đệ tử tụ tập ở đây như vậy.” Mã Lung nói.
“Thì ra là thế!” Thạch Mục như có điều suy nghĩ nhẹ gật đầu.
“Thạch huynh, mục đích chính của tỷ đệ chúng ta vào Bí cảnh chủ yếu là vì cướp lấy vật ấy, Thạch huynh nếu có hứng thú, không bằng cùng hai người chúng ta hợp tác. Lấy thực lực của Thạch huynh, cùng với thực lực của tỷ đệ hai người chúng ta, chắc chắn cơ hội sở hữu vật ấy tăng lên không ít. Đến lúc đó ba người chúng ta sẽ chia đều bảo vật. Tuy rằng số lượng Thụ Tâm Thánh Dịch không nhiều nhưng chỉ cần một giọt, giá trị cũng hết sức kinh người đấy.” Mã Lung vừa dùng đôi mỹ nhãn long lanh mị hoặc nhìn vào mắt Thạch Mục vừa từ tốn đưa ra đề nghị.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Giới Chi Môn
Chương 480: Thụ Tâm Thánh Dịch
Chương 480: Thụ Tâm Thánh Dịch