Bách Linh Bát xoay người lại, hắn không tiếp tục bắt chuyện nữa, tình hình lúc này thật quỷ dị, làm cho đám người Phất Lan Khắc Lâm không hiểu gì cả.
Mãi cho đến khi đối phương sử dụng Xoa Kiếm để rời đi thì mọi người mới phản ứng lại, đỉnh đỉnh đại danh Hoàng Tuyền lão tổ đã biến mất khỏi Tinh Thần Đảo.
Đôi môi của Phất Lan Khắc Lâm có chút run lên, trong cuộc đời hắn đã chứng kiến qua vô số chuyện ngạc nhiên cổ quái, nhưng lại cảm thấy rất tiếc nuối cho cuộc tao ngộ ngày hôm nay.
Tính tình của cường giả Nhân Đạo Đỉnh Phong tương đối cổ quái, vì bọn họ trước nay không cần quan tâm tới ánh mắt của thế nhân.
Ở trong mắt bọn họ ngoại trừ cao thủ cùng cấp bậc ra, thì sinh mạng của tất cả những người khác chỉ là con kiến hôi mà thôi.
Nhưng, khi đối mặt với cao thủ cùng cấp bậc, bọn họ lòng kiêu ngạo của mình thu liễm lại, dùng vị trí ngang hàng để đối xử.
Nhưng biểu hiện của Hoàng Tuyền lão tổ lại làm cho lão không hiểu chút nào, vô luận là hắn có suy nghĩ thế nào đi nữa cũng không có khả năng
Phất Lan Khắc Lâm nhíu mày lại, hắn đang suy nghĩ xem có nên buông tha cho các tôn giả ở nơi đây để đuổi theo Hoàng Tuyền lão tổ hay không?
Dù sao ở trong mắt hắn, tầm quan trọng của Hoàng Tuyền lão tổ cũng hơn xa đám người này. Số lượng đám người ở đây dù có gia tăng hơn nữa cũng không có khả năng so sánh được với Hoàng Tuyền lão tổ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Nhưng mà, thân hình hắn vừa mới động đã cảm nhận được một cỗ khí tức cường đại từ trong vùng lôi điện phóng thích ra.
Mặc dù cỗ khí tức này chỉ tồn tại trong vùng lôi điện, nhưng sau khi Hoàng Tuyền lão tổ rời đi thì nó lại bất đồng so với trước.
Ở trong cỗ khí tức đó còn bao trùm cả một cỗ chiến ý cường đại, hơn nữa nếu lão không tính sai thì luồng chiến ý này chính là nhằm thẳng vào lão.
Giáo hoàng bệ hạ hơi nhăn mày lại, nhưng cũng không thể đoán biết được lai lịch của đầu thánh thú đang muốn giao thủ cùng mình kia. Tuy nhiên, lão tựa hồ như không còn lựa chọn cách nào khác.
Với thân phận của lão, gặp được cường giả bậc này khiêu chiến há có thể chưa chiến đã chạy sao?
Chỉ là, ở trong lòng của lão vẫn luôn tràn ngập nghi hoặc như cũ.
Hoàng Tuyền môn chủ rời đi kia cùng với thánh thú lôi điện ở đây có quan hệ như thế nào a.......
Hạ Nhất Minh vừa vui mừng, vừa sợ hãi khi thấy Bạch Mã Lôi Điện mở hai mắt ra.
Đôi mắt của một người, một ngựa mang theo niềm vui mãnh liệt, mặc dù bọn họ tách nhau chỉ trong thời gian ngắn, nhưng cả hai lại cảm thấy nó dài chưa từng có.
Hạ Nhất Minh cùng với Bạch Mã Lôi Điện cũng không giống như bộ tộc Đồ Đằng tiến hành nghi thức bạn sanh thánh thú, nhưng cả hai đều cảm nhận được tình cảm sâu đậm của nhau, không hề kém một chút so với tổ hợp nhân thú của bộ tộc Đồ Đằng.
Một người, một thú ở cạnh nhau đã trải qua rất nhiều hiểm cảnh, cho nên khi gặp lại nhau đều cảm thấy vui mừng khôn xiết, cả hai bên đều đã tự hình thành ý thức liên lạc không thể chia rẽ nổi.
Cho nên, khi ánh mắt Hạ Nhất Minh cùng với Bạch Mã lôi điện chạm nhau, bọn họ có thể cảm nhận được rõ ràng trong lòng đối phương có sự nhớ mong, thắc mắc và hưng phấn khi gặp lại.
Bạch Mã Lôi Điện đứng yên tại chỗ động đậy vài cái, mặc dù lôi điện ở bên cạnh vẫn như trước, nhưng quanh người Hạ Nhất Minh và Bạch Mã Lôi Điện đã có chút bất đồng.
Ở quanh thân bọn họ giống như có một lớp tường bảo hộ được tạo bởi Lôi Điện chi lực vậy, chúng giúp cho một người một thú không hề bị lôi điện uy hiếp.
Trên mặt Hạ Nhất Minh có nửa điểm vui mừng lẫn sợ hãi, khi thấy được năng lực khống chế lôi điện của Bạch Mã, hắn đã hiểu được Bạch Mã quả thật đã thành công nắm trong tay toàn bộ lực lượng của mình.
Cho nên, lôi điện liên tục phóng ra ở xung quanh mặc dù làm cho người khác không dám tới gần, nhưng ở xung qanh người Bạch Mã lại là địa phương an tĩnh nhất.
Áo giáp được tạo bởi Ngũ Hành chân khí trên người Hạ Nhất Minh bắt đầu thay đổi, nó chậm rãi mờ đi, sau đó hóa thành một đạo ánh sáng dung nhập vào trong thân thể hắn.
Khi Hạ Nhất Minh sử dụng áo giáp Ngũ Hành chân khí đã bảo vệ cả Bảo Trư, nên lúc này khi áo giáp bị hủy bỏ nó lập tức hiện ra chạy tới trước mắt Bạch Mã Lôi Điện. Nó liều mạng quơ quơ hai cái chân trước của mình, như đang vẽ loạn một cái gì đó biểu lộ sự oán giận của mình với Bạch Mã Lôi Điện.
Sắc mặt Hạ Nhất Minh khẽ biến, nhớ tớ khi còn ở Quỷ Khốc Lĩnh cũng đã từng xảy ra một màn tương tự như thế này.
Chỉ bất quá, khi đó là Bảo Trư đang lừa dối con thánh thú đứng đầu trong Quỷ Khốc Lĩnh - Long Xà.
Mà hôm nay đối mặt với nó lại chính là bạn tốt của nó - Bạch Mã Lôi Điện.
Chỉ bất quá, Bạch Mã Lôi Điện bây giờ đã không còn như trước kia, khí tức cường đại mặc dù khiêm tốn hơn thiên niên Long Xà ở Quỷ Khốc Lĩnh rất nhiều, nhưng lại hơn xa so với Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả.
Nhìn Bảo Trư đang vẽ loạn lên, đôi mắt Bạch Mã chớp động quang mang càng ngày càng ác liệt.
Bảo Trư sử dụng ngôn ngữ của thánh thú để diễn tả chuyện phát sinh giữa Hạ Nhất Minh và Phất Lan Khắc Lâm, và dường như nó còn đang cố thêm mắm thêm muối vào trong câu chuyện. Đương nhiên, ở trong lòng Bảo Trư Hạ Nhất Minh chính là người tốt, còn bất luận ai đối nghịch với hắn đều bị nó coi là kẻ xấu, cho nên nó lại càng không lưu tình chút nào với vị thần điện giáo hoàng này mà tỏ vẻ phê phán mãnh liệt.
Chỉ cần cảm nhận chiến ý cường đại của Bạch Mã lúc này, là người ta có thể biết lời nói của Bảo Trư đã có tác dụng tới cực điểm.
Hạ Nhất Minh giơ cánh tay của mình lên, nhẹ nhàng vuốt ve thân thể của Bạch Mã.
Hắn có thể cảm nhận được ý chí kiên định phát ra từ Bạch Mã lôi điện, cùng với quyết tâm sẽ chiến đấu với Phất Lan Khắc Lâm.
Mặc dù Bạch Mã Lôi Điện từng có chiến tích đánh cho Vũ gia lão tổ phải bỏ chạy, nhưng đó là một người bị mất thần trí. Cho nên hắn không thể sử dụng lực lượng của thần binh, gần như chỉ có thể sử dụng thần quang phi hành - Kỹ năng cơ bản nhất của Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả. Chính vì vậy làm sao có thể chứng minh nó có thể cùng với cường giả chính thức chống lại?
Cho nên ngay cả khi Bạch Mã Lôi Điện đã khống chế được lực lượng của bản thân, nhưng Hạ Nhất Minh cũng không muốn nhìn kết quả giữa trận chiến của Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả và nó.
Hơn nữa, Hạ Nhất Minh còn có một lý do không thể chiến nữa.
Ở trên hòn đảo này còn có Kim Chiến Dịch, Lệ gia phụ tử, tôn giả đến từ Tây Bắc Thiên Trì nhất mạch, cho nên Hạ Nhất Minh tuyệt đối không thể không để ý tới bọn họ.
Bạch Mã Lôi Điện là hi vọng cuối cùng của hắn.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh lúc này tuy cũng tràn ngập đấu chí, nhưng hắn cũng không nhảy lên người Bạch Mã, mà dựa theo ý nguyện của nó, để nó dùng chính lực lượng của mình để khiêu chiến Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả.
Đây là ngạo khí của Bạch Mã, nó được chảy xuôi trong huyết mạch thần thú.
Xu thế lôi điện xung quanh theo như ban đầu càng lúc càng mạnh, thế nhưng khi Hạ Nhất Minh cùng Bạch Mã đưa ra quyết định thì lập tức toàn bộ biến mất. Trong khu vực đó lập tức lộ ra thân ảnh Hạ Nhất Minh cùng với một con tuấn mã một sừng.
Mắt đám người Kim Chiến Dịch đều sáng lên, quả nhiên là thánh thú có được thiên địa uy năng trong truyền thuyết, đầu thánh thú này so với trước kia tựa hồ như cường đại hơn trước rất nhiều.
Ánh mắt Phất Lan Khắc Lâm dừng lại trên người Bạch Mã, đôi mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, tựa như thấy được vật vô cùng yêu thích vậy.
Trong lòng Hạ Nhất Minh khẽ động, hỏi:
- Giáo hoàng bệ hạ, ngài biết lai lịch của nó sao?
Bạch Mã Lôi Điện có lai lịch cao thâm khó lường, Hạ Nhất Minh ngoại trừ biết nó và Bảo Trư mang trong người dòng máu của thần thú ra, thì không còn gì khác.
Hôm nay khi nhìn thấy ánh mắt của Phất Lan Khắc Lâm, trong lòng hắn không khỏi ôm hy vọng lão sẽ biết được lai lịch chính xác của nó.
Phất Lan Khắc Lâm trầm ngâm một chút, có lẽ bởi vì nhìn thấy Bạch Mã Lôi Điện nên lão cũng không có ý định giấu diếm gì cả.
- Ở trong Thần Điện có một bức tranh về thời mà thần đạo còn tồn tại, bên trong bức tranh có ghi lại về nó. Loại sinh vật truyền thuyết này ở phương Tây gọi là Độc Giác Thú là sứ giả của Quang Minh lực lượng hành tẩu trên thế gian. Còn ở phương Đông các ngươi gọi nó là Long Mã. - Phất Lan Khắc Lâm than nhẹ một tiếng nói:
- Độc Giác Thú ở phương Tây sớm đã tuyệt tích mấy ngàn năm, nhưng không nghĩ ra hôm nay còn có thể may mắn gặp được nó.
Cặp lông mày của Hạ Nhất Minh có hơi chút giương lên nhìn Bạch Mã bên cạnh, trên người nó chảy dòng máu của Thần Long thì đúng là chuyện khó có thể tưởng tượng được.
Bạch Mã Lôi Điện nhẹ hí lên một tiếng, trong lòng nó đã nhận định người này là kẻ xấu, cho nên không chịu để cho đối phương chút mặt mũi nào.
Phất Lan Khắc Lâm cười dài một tiếng, trong ánh mắt của hắn lúc này cũng xuất hiện tinh quang.
Có thể cùng với cao thủ đánh một trận, cơ hội này bọn họ tuyệt đối cầu mà còn không được.
Chân khí cường đại trong người Phất Lan Khắc Lâm bắt đầu lưu động, lúc này bộ dạng của lão như đang gặp phải đại địch.
- Ngả Đức Văn, các ngươi mau rời khỏi nơi đây. - Phất Lan Khắc Lâm trầm giọng nói.
Là cường giả Nhân Đạo Đỉnh Phong, lão đương nhiên hiểu được, một khi hai bên chính thức giao phong thì sẽ tạo ra ảnh hưởng tới mức nào. Nếu lão vận dụng thần lực như vậy hậu quả thật khó có thể tưởng tượng hết được.
Cho nên, việc làm đầu tiên của lão chính là đem ngôi sao hy vọng của Thần Điện - Ngả Đức Văn đuổi khỏi đây, bởi vì có như thế lão mới không chút kiêng kỵ nào mà phóng tay đánh một trận.
Nhưng lúc này hai mắt Hạ Nhất Minh cũng sáng lên, hắn cười một tiếng, nói:
- Giáo hoàng bệ hạ, nếu Ngả Đức Văn các hạ muốn rời khỏi đây, vậy cũng nên để đám người Kim huynh rời đi thôi.
Mọi người xung quanh nghe thấy vậy đến ngay cả tiếng hít thở cũng trở nên khó khăn.
Sắc mặt Phất Lan Khắc Lâm hơi trầm xuống, bởi vì hắn biết, một khi bỏ lỡ cơ hội này, như vậy muốn một lưới bắt hết cả đám là chuyện không có khả năng. Nhưng lão cũng biết, nếu không đồng ý, như vậy đám người Ngả Đức Văn cũng tuyệt đối không có cơ hội rời khỏi.
Lo lắng trong chốc lát, lão nghĩ tới những người này đại biểu cho thế lực nào, nếu bọn chúng thật sự ở đây gặp phải điều gì ngoài ý muốn thì.....
Phất Lan Khắc Lâm thở dài một tiếng, nói:
- Các ngươi cũng rời đi thôi.
Hạ Nhất Minh cơ hồ không tin được vào tai của mình, bản thân còn chưa kịp phản ứng lại.
Bất quá, chỉ trong nháy mắt, ánh mắt của hắn thoáng nhìn về phía đám người Kim Chiến Dịch.
Đám người này đều đã sống một thời gian dài, sao không hiểu ra được ý tứ trong ánh mắt của hắn?
Hung hăng trừng mắt nhìn Phất Lan Khắc Lâm một cái, Kim Chiến Dịch thấp giọng nói:
- Bảo trọng.
Hắn là người thứ nhất xoay người rời khỏi đảo.
Tiếp theo đó mọi người cùng nối đuôi theo rời đi, cuối cùng ngoại trừ Hạ Nhất Minh ra thì không còn một vị tôn giả nào nữa....
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Thần
Chương 852: Thoát hiểm
Chương 852: Thoát hiểm