Nhất là sau khi nghe Phong Linh Nhi gọi tên Thiên tinh thạch rồi nhiệt tình đi tới bên cạnh Dương Thiên Lôi, Dương Thiên Lôi cũng mơ hồ cảm thấy sắc mặt của hơn mười vị cao thủ Thần đạo đã xuất nhuyễn giáp ra nhất thời trở nên rất xấu, cứ như thể mình đã hết hy vọng rồi không bằng.
Quả nhiên…
- Nhuyễn giáp sao? Sư tỷ không có, bất quá… hi hi, khối Thiên tinh thạch lớn như vậy, sư tỷ có thể giúp ngươi đặc chế ra một bộ nhuyễn giáp hoàn toàn thích ngươi với ngươi! Ân, còn có thể luyện chế ra vũ khí có thể chứa không gian pháp tắc rất cường đại cho ngươi nữa! Phong Linh Nhi mỉm cười rồi nói, trong mắt phát ra vẻ vô cùng tự tin.
Mấy vị thần đạo cao thủ nguyên bản muốn chờ một lúc nữa mới lấy ra mấy bộ nguyễn giáp tốt nhất đưa cho Dương Thiên Lôi coi, lúc này cũng mất hứng, chả buồn lấy ra nữa.
Bởi vì bọn họ đều biết thiên phú truyền thừa của Phong Linh Nhi.
- Lão đệ, để Phong Linh Nhi luyện chế đi, nàng đã từng thu được truyền thừa của đại di tích, thiên phú cường đại nhất chính là luyện khí! Cái chuông mà nàng mang chính là truyền thừa thu được trong di tích, sỡ hữu khí linh cường đại không gì sánh được, ba năm trước, lúc nàng còn là Tiên thiên cấp tám, có khí linh này giúp đỡ, nàng liền sỡ hữu khả năng luyện chế đạo khí! Nàng bây giờ đã tấn chức tới cảnh giới Thần đạo cấp hai… thậm chí còn cao hơn nữa rồi, những thứ nàng luyện chế ra nhất định rất tốt!
- Thiên Lôi, đưa cho Phong Linh Nhi đi! Phong Vô Kỵ và Đan Thanh Dương cũng truyền âm nói cùng một lúc.
- Vậy thì tốt quá! Sư tỷ, vậy thì làm phiền ngươi rồi! Dương Thiên Lôi vội nói.
- Không phiền đâu, khối thiên tinh thạch lớn như vậy, sư tỷ ít nhất cũng còn dư hơn phân nữa… hi hi, bất quá chỗ đó sư tỷ ta lấy! Những tài liệu khác ngươi không cần xuất! Phong Linh Nhi thẳng thắng nói ra. Đừng nói, còn lại một nửa đưa cho nàng, cho dù là không đưa cho nàng, để nàng giúp Dương Thiên Lôi luyện chế miễn phí, thậm chí lỗ vốn đi nữa thì nàng cũng làm, bởi vì truyền thừa mà nàng thu hoạch được, luyện khí cũng giống như việc tu luyện của nàng, hơn nữa pháp bảo luyện chế càng cường đại thì lại càng có lợi cho nàng.
- Không thành vấn đề. Dương Thiên Lôi vừa nói xong liền đưa thiên tinh thạch cho Phong Linh Nhi.
- Ân, được rồi, để sư tỷ kiểm tra thể chất của ngươi xong là có thể giúp ngươi luyện chế rồi, bất quá hơi tốn thời gian một chút. Phong Linh Nhi thu hồi thiên tinh thạch, nói xong liền nhẹ nhàng xoay người, vô cùng cao hứng ngồi xuống một chỗ chưa có ai ngồi.
Ánh mắt của mọi người cũng lướt theo nàng.
- Được rồi, mọi người tiếp tục đi! Chờ giao dịch kết thúc thì chúng ta liền bắt đầu thương thảo chuyện đại chưởng giáo. Phong Vô Kỵ nói.
Cái bánh từ trên trời rớt xuống mất đi như vậy, mọi người tuy là có chút tiếc nuối, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Rất nhanh liền điều chỉnh tâm tình của mình, bắt đầu xuất ra mấy thứ mình không cần rồi tìm kiếm mục tiêu mới.
- Sư phụ, ngươi muốn cái gì? Thích thì cứ nói với ta! Dương Thiên Lôi truyền âm nói với Đan Thanh Dương. Đan Thanh Dương vừa mới tấn cấp Thần đạo, trước mặt đông đảo Thần đạo, ngay cả một thứ để đưa ra cũng không có, cái bàn trống trơn bày ra trước mặt của hắn, ánh mắt của hắn mang theo một chút ao ước không thể phát hiện, nhìn đám người kia lấy ra hết thứ này tới thứ khác, với hắn mà nói thì chúng đều là những vật phẩm vô cùng trân quý.
Đan Thanh Dương vừa mới bước vào thần đạo, đứng trước mặt mọi người đúng là người nghèo nhất. Ngay cả một kiện đạo khí chân chính thuộc về mình cũng không có. Giống như Nhan Uyên đã nói vậy, hắn xuất ra vạn niêm tâm liên tử là vì cho đỡ mất mặt. Nhưng Đan Thanh Dương thì ngay cả một kiện đồ giữ mặt mũi cũng không có.
Nếu như lại cho hắn thêm một khoảng thời gian nữa thì hắn có thể nghiên cứu để chế tạo ra một vài thứ đan dược nào đó đi, nhưng thời gian hắn bước vào Thần đạo thật sự là quá ngắn, căn bản là không kịp. Mà đống đan dược chế tạo trước dây, đối với Tiên thiên cao thủ mà nói thì cũng coi như là đồ tốt. Nhưng ở trước mặt mấy vị cao thủ thấp nhất cũng là Thần đạo cấp hai này thì cũng chẳng là gì cả.
- Sư phụ, ngươi cứ coi đi, vừa ý thứ nào thì nói cho ta biết, đồ đệ của ngươi là đại phú hào đây, ngươi đừng lo gì hết! Hắc hắc! Đợi lát nữa ta nói với Phong Linh Nhi, bảo nàng giúp ngươi luyện chế một bộ đạo khí và vũ khí! Dương Thiên Lôi truyền âm nói với Đan Thanh Dương.
- Ngươi nói thật sao? Đan Thanh Dương kinh ngạc hỏi lại.
- Đương nhiên là thật rồi!
- Vậy sư phụ không cần khách khí à? Đan Thanh Dương cũng sẽ không khách khí với Dương Thiên Lôi, giống như Dương Thiên Lôi cũng sẽ không khách khí với Đan Thanh Dương vậy.
- Lão nhân gia ngài sẽ khách khí với ta sao?
- Hắc hắc, đương nhiên sẽ không! Mấy thứ khác ta không cần, nhưng đổi hết chỗ đan dược này cho ta đi! Sư phụ thực sự đã bước vào Thần đạo, rốt cuộc cũng có thể luyện chế đan dược cao cấp rồi… bất quá, Thiên Lôi, ngươi dùng thứ gì để đổi vậy? Ngươi không thể tiếp tục ném thiên tinh thạch ra được, thứ đó quý lắm, dùng nó đổi còn không bằng tổ chức đại hội bán đấu giá, sau khi bán đi thì lại mua đan dược cao cấp còn hơn! Đan Thanh Dương nói.
- Không đâu, mấy cái hồng sắc tinh thạch đưa cho ngươi lúc trước cũng có tác dụng rất lớn với Thần đạo cường giả, chỉ cần số lượng đủ thì chắc bọn họ sẽ đổi thôi! Dương Thiên Lôi sau khi được Lăng Hi khẳng định thì liền truyền âm trả lời.
- Ừ, như vậy còn được! Bất quá, cái này cứ giao cho ta đi. Sư phụ sẽ từ từ trả giá với bọn họ!
- Được. Dương Thiên Lôi nói xong liền âm thầm xuất ra một cái Càn khôn giới đưa cho Đan Thanh Dương.
Sau đó, lúc mọi người bắt đầu trao đổi thì Đan Thanh Dương mới nãy còn phiền muộn đã bắt đầu hớn hở, tính cách của lão nhân này cũng có điểm tương tự như Dương Thiên Lôi, hơn nữa khả năng phân biệt tiên thảo linh vật có thể coi là cao thủ hàng đầu, cho nên, tuy là chưa từng mua qua linh dược cao cấp cỡ đó, nhưng có thể thông qua thuộc tính và năng lượng ẩn bên trong của linh dược mà đánh giá được giá trị thật sự của nó.
Nhất là sau khi Đan Thanh Dương hoàn thành cuộc giao dịch đầu tiên, rất nhiều vị Thần đạo cao thủ thoạt nhìn có vẻ khá già liền nhất thời cảm thấy có hứng thú với hồng sắc tinh thạch do thiên ma ngưng luyện kia.
Bởi vì, loại hồng sắc tinh thạch này rất hữu dụng để tối luyện nhục thân. Mấy lão giả có nhục thân quá già này sau khi có được chỗ hồng sắc tinh thạch này thì tuyệt đối có thể thu được lợi ích rất lớn. Nếu như số lượng nhiều thì thậm chí có thể tránh cho phải hóa phàm nhập thế một lần nữa để thối luyện nhục thân. Đương nhiên cũng phải có một số lượng lớn thì mới được.
Kết quả là, hai canh giờ sau, lúc tất cả mọi người hoàn tất giao dịch, Đan Thanh Dương cảm thấy vô cùng mỹ mãn vì thu được mấy thứ linh dược hắn muốn.
Rốt cuộc cũng đã tới lúc bàn việc chính. Biểu tình của mọi người cùng đã nghiêm túc hẳn. Mấy tên Thần đạo cao thủ cấp năm vốn giống như không có hứng thú mấy với chuyện trao đổi cùng mọi người, chỉ tham dự một hồi liền bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần cũng đột nhiên mở mắt.
Hiển nhiên là chức đại chưởng giáo mới là chuyện mà bọn họ thật sự quan tâm, cũng là mục đích của họ khi trở về.
Bao gồm cả Phong Linh Nhi đầy sức sống giống như cũng trở nên hưng phấn hẳn lên.
Ánh mắt của Phong Vô Kỵ chậm rãi đảo qua mọi người, sau khi thu hết biểu tình của mọi người vào trong mắt mới nói: - Dựa theo lệ cũ khi xưa, bất luận đệ tử nào bước vào Thần đạo đều có tư cách cạnh tranh chức vị đại chưởng giáo.
Nói cách khác, mỗi một vị ở đây đều có tư cách làm đại chưởng giáo, chỉ cần không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì đều có thể trở thành chưởng giáo. Có thể thu được nhiều chỗ tốt, ta nghĩ mọi người ngồi đây đều đã rõ. Ta sẽ không nói thêm nữa. Tu vi cao hay thấp, tiềm lực tư chất cùng với mức độ công hiến với môn phái là yếu tốt chủ yếu để chọn ra đại chưởng giáo. Bất quá… lần này ta muốn thay đổi một chút!
- Thay đổi một chút? Không biết Phong chưởng giáo muốn thay đổi như thế nào? Một vị Thần đạo cường giả cấp năm trong số đó nói: - Cá nhân ta cho là tu vi cao thấp nên đặt lên hàng đầu. Đương nhiên, ta nói chính là tu vi cá nhân của mình. Nói tới đây, ánh mắt của hắn lướt qua Phong Linh Nhi một chút rồi mới nói tiếp: - Dù sao đi nữa, thân là chưởng giáo của một phái, phải có thực lực đủ mạnh mới có thể phục chúng. Hơn nữa, cũng chỉ có thực lực đủ mạnh mới thể hiện được tôn nghiêm và địa vị của một đại môn phái. Tạo Hóa môn vì sao lại là người đứng đầu trong tu luyện giới của Huyền Thiên đại lục? Đó là bởi vì thực lực mà chưởng giáo mỗi đời của bọn họ sở hữu đều vượt xa chưởng giáo của những môn phái khác! Vị Thần đạo cao thủ này họ Triệu, tên một chữ Sang. Cảnh giới Thần đạo cấp năm đỉnh phong. Thực lực hiển nhiên là vào hàng cao nhất trong số mọi người.
- Không sai. Ta cho rằng Triệu huynh nói đúng. Thực lực của chưởng giáo càng mạnh thì càng có lợi cho sự phát triển của môn phái. Một vị Thần đạo cao thủ cấp năm khác cũng góp lời. trong mắt của hắn lấp lánh vẻ cuồng ngạo, hiển nhiên là hắn cũng vô cùng có lòng tin đối với thực lực của mình.
Vị Thần đạo cao thủ cấp năm này họ Trần, tên Kiếm Phong.
- Triệu huynh, Trần huynh nói vậy cũng không sai. Nhưng ta cho rằng thực lực cao cũng không có nghĩa là tất cả, có thể thật lòng quan tâm tới sự phát triển của môn phái mới là quan trọng. Kỳ thực tất cả mọi người đều biết rõ, trở thành chưởng giáo thật sự rất có lợi. Thế nhưng, nếu như chỉ vì lợi ích khi làm chưởng giáo mà không nghĩ tới môn phái thì cũng không cần nói nữa. Cho nên, ta muốn nói với Phong chưởng giáo là thực lực, tiềm lực và mức độ cống hiến, quan trọng nhất là độ cống hiến! Một vị lão giả Thần đạo cấp bốn, ánh mắt hững hờ liền lên tiếng.
Hắn vừa nói, ánh mắt liền chậm rãi quét về phía mấy vị Thần đạo cao thủ cấp hai, cấp ba, trong ánh mắt mang theo vẻ đắc ý.
- Đúng, mức độ cống hiến là quan trọng nhất! Nhất thời, mấy vị lão giả Thần đạo cao thủ khác cũng cùng lên tiếng ủng hộ.
Rõ ràng là quan hệ họ và vị lão giả ban nãy không hề bình thường.
- Hừ, Lý Tiêu, ai chẳng biết mức độ cống hiến của ngươi cho môn phái là cao nhất trong số chúng ta? Mấy người bọn họ đều là đệ tử của ngươi, mức độ cống hiến khi bồi dưỡng ra một vị đệ tử Thần đạo là rất cao, ngươi bồi dưỡng ra nhiều như vậy, ai có thể so được với ngươi? Chẳng bằng ngươi cứ nói là giao quách chức vị đại chưởng giáo này cho ngươi luôn đi! Triệu Sang nhìn hắn đầy vẻ khinh thường rồi nói.
- Ta kháo, kịch liệt như vậy sao? Tuy là Dương Thiên Lôi biết trở thành chưởng giáo của Trảm Không kiếm phái thì sẽ thu được rất nhiều lợi ích, mọi người nhất định sẽ cạnh tranh, nhưng lại không nghĩ rằng cư nhiên sẽ kịch liệt tới mức này. Phong Vô Kỵ còn chưa nói hết thì mấy tên này đã tự lộ rõ mặt thật, trực tiếp bắt đầu tranh giành rồi, hơn nữa, lúc này, Dương Thiên Lôi cũng đã loáng thoáng hiểu rõ tại sao lúc mình xuất hiện, mấy tên kia lại lộ ra vẻ địch ý rồi. Hiển nhiên là vì thiên phú và tư chất của mình cũng sở hữu tư cách cạnh tranh nhất định. Một vị Thần đạo cường giả mười lăm mười sáu tuổi, chỉ bằng vào điểm ấy thôi, tìm khắp cả Thiên Huyền đại lục hôm nay đều không có ai. Đồng dạng, ánh mắt của Triệu Sang nhìn về phía Phong Linh Nhi cũng để Dương Thiên Lôi hiểu rõ, tuy là cảnh giới bản thân của Phong Linh Nhi cũng chưa bộc lộ rõ, nhưng sức chiến đấu của nàng thì e là ngay cả Thần đạo cao thủ cấp năm như Triệu Sang cũng phải sợ hãi.
Như thế lại khiến Dương Thiên Lôi cảm thấy có chút hiếu kỳ với Phong Linh Nhi.
- Ha hả, nếu như Phong chưởng giáo làm như vậy thì ta đương nhiên không có ý kiến. Tất cả đều dùng thành tính để bàn! Ta bồi dưỡng ra nhiều Thần đạo thì chứng minh ta có năng lực này. Cũng chứng minh, nếu như ta đảm nhiệm chức đại chưởng giáo thì có thể bồi dưỡng ra càng nhiều cao thủ hơn nữa, để Trảm Không kiếm phái của chúng ta trở nên cường đại hơn! Thần sắc của Lý Tiêu vẫn thản nhiên như trước, nhưng lời nói ra lại lộ vẻ sắc bén. Hiển nhiên là chẳng hề sợ sự khiêu khích của Triệu Sang chút nào.
Mắt thấy Triệu Sang lại muốn nói gì đó, Phong Vô Kỵ đột nhiên ho nhẹ một tiếng, nói: - Để ta nói hết lời cái đã rồi hẵng tranh cãi cũng không muộn!
- Phong chưởng giáo, người cứ nói! Triệu Sang cố nén tâm tình của mình lại, trầm giọng nói.
- Thay đổi mà ta nói có ba điểm. Thứ nhất chính là đại chưởng giáo lần này không phải chỉ có một vị như lúc trước mà là hai vị, thứ hai là tiềm lực cá nhân, tu vi và mức độ cống hiến vẫn căn cứ theo yêu cầu chọn đại chưởng giáo như lúc trước, thứ ba chính là chuyện quan trọng nhất, đó là đại hội giao lưu của bát đại môn phái một tháng sau! Đôi mắt nguyên bản không có thần quang của Phong Vô Kỵ lúc này đây lại lấp lánh một cỗ quang mang khiến người e ngại, thanh âm già nua kia cũng ẩn chứa một cỗ lực lượng khiến cho người khác chấn động.
Hiển nhiên, ba điều mà hắn nói ra, không muốn bất kỳ kẻ nào có cơ hội phản bác.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Thiên
Chương 423: Kịch liệt
Chương 423: Kịch liệt