Cước bộ của Hạ Nhất Minh lập tức đình chỉ lại, hắn nhìn chằm chằm vào dải khói đen, chân khí toàn thân nhanh chóng lưu chuyển, nhưng trong lòng lại phi thường trấn định.
Tuổi của hắn mặc dù không phải lớn, nhưng những sự việc quỷ dị gặp qua tuyệt đối không phải là ít.
Mặc dù chuyện xảy ra trước mắt vô cùng quỷ dị, nhưng Hạ Nhất Minh lại không có cảm giác kinh hoảng hay thất thố. Đặc biệt là sau khi hắn chứng kiến uy lực của thần đạo cường giả thì biểu hiện lại càng bình tĩnh.
Cẩn thận quan sát một chút, ánh mắt Hạ Nhất Minh mơ hồ hiện lên vẻ kinh ngạc. Hắn đương nhiên không nhận thức ra được đây là chuyện gì, nhưng khi thần niệm đảo qua lại nói cho hắn biết, đạo khói màu đen này tựa hồ cũng là thần niệm, cùng với thần niệm của hắn trong Ngưng Huyết Nhất có chút tương tự.
Đoàn khói màu đen chậm rãi ngưng tụ lại, tựa hồ như đang muốn nói gì đó, Hạ Nhất Minh do dự một chút, cuối cùng hắn quyết định buông bỏ thần niệm của mình, để cho bản thân có thể tiếp xúc được với thần niệm quả dị đó.
Khi hai cỗ thần niệm tiếp xúc với nhau, đoàn khói màu đen đột ngột dừng lại, không tiếp tục động nữa. Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi, sau đó giống như được loại lực lượng nào đấy ủng hộ, nó lập tức xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Sau một khắc, đoàn khói màu đen đã ngưng tụ thành một cái đầu, hơn nữa cái đầu này có dung mạo giống hệt như Gia Phỉ Nhĩ Đức. Không những khuôn mặt khô gầy, mà ngay cả đôi mắt thâm thúy khó lường cũng không khác biệt là mấy.
Đồng thời từ trong đó truyền ra thanh âm của Gia Phỉ Nhĩ Đức:
- Các hạ, đa tạ đã tương trợ.
Hạ Nhất Minh hừ nhẹ một tiếng, trong lòng hắn hồ nghi vạn phần, đây quả nhiên là thần niệm của Gia Phỉ Nhĩ Đức. Sau khi được thần niệm của hắn ủng hộ, thần niệm của Gia Phỉ Nhĩ Đức đã nhanh chóng ngưng tụ ra dung mạo của hắn.
Bất quá, thần niệm của một người làm được những chuyện này đã làm cho Hạ Nhất Minh cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Hơn nữa ở trong trí nhớ của hắn, từ trước tới nay hắn chưa từng thấy trong quyển sách nào có ghi lại chuyện này, tựa hồ trong cổ thư cũng không hề ghi chép lại.
- Gia Phỉ Nhĩ Đức, ngươi vẫn còn chưa chết?
- Không. Ta đã chết. - Chiếc đầu Gia Phỉ Nhĩ Đức đưa ánh mắt nhìn về thi thể của mình, trong thanh âm của hắn tràn ngập cảm khái:
- Bất quá, ta chết không nắm mắt, cho nên tạm thời có thể coi như là còn sống.
Hạ Nhất Minh nhăn mặt lại, nói:
- Thần niệm của ngươi có thể tồn tại độc lập sao?
Lúc hắn hỏi những lời này, trong lòng đã hơi có chút giật mình, nếu là người bình thường, hay là một tiên thiên cường giả gặp phải chuyện này chỉ sợ cũng cảm thấy mình đang gặp quỷ a.
Nhưng mà, bản thân của Hạ Nhất Minh cũng có được thần niệm, cho nên hắn hiểu rõ thần niệm vô cùng cường đại.
Cũng chỉ có khi có được thần niệm, thì mới chính thức được coi là Ngũ Khí đại tôn giả, mới có thể bằng vào thần binh ánh sáng để phi hành trên không.
Đương nhiên, quan trọng nhất là trên Thiên Trì chủ phong, Hạ Nhất Minh từng nhìn thấy Thánh Long đại nhân đã chết mấy trăm năm truyền thừa lại cho Bảo Trư. Từ thời khắc đó, hắn có một chút suy nghĩ mơ hồ, mà giờ phút này sau khi Gia Phỉ Nhĩ Đức đã bỏ mạng mà thần niệm vẫn còn lưu trữ lại, trong lòng hắn không khỏi cảm có chút dao động.
Trên gương mặt Gia Phỉ Nhĩ Đức hư ảo lộ ra một tia cười khổ, nói:
- Thần niệm của một người có thể độc lập tồn tại hay không thì ta không biết, nhưng ta biết thần niệm của ta sẽ rất nhanh tiêu tán đi.
Hạ Nhất Minh hơi giật mình, cẩn thận quan sát lại thần niệm của Gia Phỉ Nhĩ Đức, hắn nhanh chóng phát hiện ra nó đang từ từ biến mất. Cho dù là được thần niệm của mình bổ sung lực lượng, nhưng cũng không thể cứu vãn được, chỉ có thể làm cho quá trình này chậm rãi đi mà thôi.
Hắn khẽ thở dài một tiếng, đem ý niệm kia ở trong đầu nhanh chóng bỏ đi.
- Ngươi không cam lòng chết sao? - Hạ Nhất Minh từ từ nói:
- Có tâm nguyện gì chưa hoàn thành thì nhanh nói đi.
Mặc dù song phương là địch nhân, nhưng Gia Phỉ Nhĩ Đức là Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả đầu tiên gục ở trước mặt hắn, hơn nữa với thân phận Cửu Cửu Trọng Thiên cường giả hắn đáng được tôn trọng.
Nếu như tâm nguyện của đối phương là chuyện nhỏ, như vậy Hạ Nhất Minh cũng không ngại mà giúp hắn hoàn thành.
Sắc mặt Gia Phỉ Nhĩ Đức hơi đọng lại, hắn trầm giọng nói:
- Đa tạ.
Hạ Nhất Minh nhíu mày, bất quá cũng không nói gì.
Ánh mắt Gia Phỉ Nhĩ Đức nhìn về phía biển cả mênh mông, nói:
- Sau trận chiến này, Hắc Ám thế giới chúng ta sẽ không dám cùng ngươi đối địch, cho nên ta hy vọng ngươi có thể buông tha cho Cách Lâm Đốn.
Hạ Nhất Minh bật cười nói:
- Ta không có thời gian để đuổi theo giết bọn họ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Sau khi Bảo Trư hỏa thiêu hòn đảo, mặc dù đại bộ phận người phương Tây bị chết, nhưng khi đạt tới cấp bậc tôn giả bọn họ có thể thi triển thần thông, hoặc chui xuống dưới lòng đất, hoặc là chìm xuống đáy biển. Đương nhiên, khi Cửu Long Quy Nhất của Bảo Trư bị bạo liệt ra thì cũng không phải chuyện đùa, mấy vị tôn giả có ý định khinh thường đều bị thiêu chết.
Sau đó, Vũ gia lão tổ xuất ra một kích kinh thiên động địa đem hòn đảo cắt ra làm hai, hơn nữa ở trên biển cũng tạo thành những ngọn sóng lớn, thiên địa chi lực khổng lồ lúc ấy đã đem uy lực của thần đạo thi triển ra một cách triệt để.
Hễ là cao thủ còn ở dưới lòng đất, mặc dù không bị đạo ánh sáng đó xẹt qua, nhưng bị dư lực của nó đánh sâu vào cũng bị chết ngay tại chỗ.
Một kích của cường giả thần đạo đánh xuống, toàn bộ hòn đảo đồng thời bị chấn động, lực lượng cường đại của nó truyền tới từng tấc đất của hòn đảo cho nên dễ dàng đoán được kết quả của những tôn giả tự cho là mình thông minh.
So sánh với những người đó, thì những tôn giả chạy vào lòng biển, mặc dù bị nước biển làm cho đầu choáng, mắt hoa nhưng vẫn có thể bảo trụ được tính mệnh của bọn hộ. Sau đó bọn họ lập tức bỏ chạy ra xa hơn, không ai còn dám ở lại gần chỗ này.
Đương nhiên, chuyện Phất Lan Khắc Lâm đẩy Gia Phỉ Nhĩ Đức lên ngăn cản một kích cũng bị bọn họ nhìn thấy. Chỉ là sau khi nhìn thấy một màn vừa rồi, bọn họ ngoại trừ nhanh chóng chạy ra xa thì không ai dám quay trở lại.
Trong cảm ứng của Hạ Nhất Minh, lúc này chạy thoát có bốn người, trong đó có một người chính là tôn giả kiệt xuất nhất của Hắc Ám hội nghị - Cách Lâm Đốn.
Gia Phỉ Nhĩ Đức cụp mắt xuống, nói:
- Đa tạ các hạ a.
Hạ Nhất Minh mỉm cười, những người này một khi trở về tuyệt đối sẽ đem nguyên nhân tử vong của Gia Phỉ Nhĩ Đức truyền ra ngoài. Cả Quang Minh và Hắc Ám lực lượng của phương Tây lúc ấy sẽ trở nên hỗn loạn a.
Hắc Ám hội trưởng ngẩng đầu lên nói:
- Các hạ, vì muốn báo đáp ân huệ của ngươi, ta có vài món lễ vật tặng cho ngươi.
Hạ Nhất Minh lạnh lùng cười nói:
- Gia Phỉ Nhĩ Đức các hạ, những lễ vật đó ở trên người ngài, như vậy ngài cho rằng ta còn cần ngài tặng sao?
Gia Phỉ Nhĩ Đức không chút để ý, mà mỉm cười nói:
- Các hạ, trên người ta quả thật có một bộ phận lễ vật, bất quá ngoại trừ những thứ đó ra ta còn cung tấp một ít tin tức mà ngài cảm thấy hứng thú.
Hai mắt Hạ Nhất Minh sáng lên, với thân phận của hắn, hơn nữa thần niệm sắp bị tiêu tan thì khẳng định sẽ không nói những lời hư ngôn a.
- Ngươi nói.
Gia Phỉ Nhĩ Đức đưa ánh mắt nhìn về phía Bạch Mã Lôi Điện, nói:
- Vị thánh thú đại nhân này hẳn là một đầu thánh thú đỉnh phong điều khiển lôi điện hiếm thấy.
Hạ Nhất Minh lặng lẽ gật đầu, chỉ cần là người tinh mắt là có thể nhìn ra được điểm này. Bất quá Gia Phỉ Nhĩ Đức nói ra những lời này, như vậy những lời sắp nói khẳng định có liên quan tới Bạch Mã Lôi Điện.
Quả nhiên, Gia Phỉ Nhĩ Đức nói tiếp:
- Các hạ, lôi điện thánh thú có được năng lực quang hóa thần binh hiếm thấy, nhưng ngài lại không để cho nó quang hóa thần binh, không biết có phải là vì không tìm được cho nó thần binh xứng đáng không?
Hai mắt Hạ Nhất Minh sáng ngời, hắn kinh ngạc nói:
- Bạch Mã Lôi Điện có thể quang hóa thần binh sao?
Ánh mắt Gia Phỉ Nhĩ Đức hơi run lên, thế mới biết Hạ Nhất Minh đối với chuyện này không biết chút nào, hắn khẳng định nói:
- Bổn tọa tuyệt đối không nhìn lầm, ngài nếu không tin thì sau này có thể thử một chút.
Hạ Nhất Minh quay đầu nhìn Bạch Mã, chỉ thấy trong đôi mắt của nó cũng lóe lên quang mang vui mừng lẫn sợ hãi.
Đối với Bạch Mã mà nói, nuối tiếc lớn nhất của nó chính là không thể tự mình phi hành. Cho nên khi đối mặt với Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả thường bị rơi vào cảnh bất lợi.
Nếu nó có thể giống Bảo Trư, tự mình quang hóa được thần binh, như vậy chỉ cần sử dụng thần binh ánh sáng để phi hành, nó đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn rồi.
Hạ Nhất Minh trầm ngâm một chút, cuối cùng tỉnh ngộ.
Bạch Mã Lôi Điện trước kia hiển nhiên là không có khả năng quang hóa thần binh, nhưng sau khi nó hấp thu nội đan của Ngân Man Vương thì đã xảy ra biến dị. Chỉ là do lịch duyệt c Hạ Nhất Minh còn thiếu, hơn nữa vẫn cùng với Bạch Mã ở cùng nhau cho nên mới không nhìn ra mà thôi.
Ngược lại, địch nhân của mình có thể từ đó mà nhìn ra được, thật sự là làm cho hắn phải xấu hổ a.
Chiếc đầu Gia Phỉ Nhĩ Đức tựa hồ ảm đạm đi ít nhiều, hắn vội vàng nói:
- Các hạ, ở trên thi thể ta có một chiếc nhẫn không gian, bên trong có một ít vật hiếm thấy, trong đó có một vật rất thích hợp với bạn sinh thánh thú của các hạ.
Hạ Nhất Minh trầm giọng nói:
- Vật gì vậy?
- Lôi Chấn Tử.
Hạ Nhất Minh hít sâu một hơi, trong lòng hắn thầm mắng, bản thân mình sao lại không hề nghĩ tới Lôi Chấn Tử, đây quả thật là chuyện cực kỳ ngu xuẩn. Bất quá sắc mặt hắn hơi trầm xuống nói:
- Gia Phỉ Nhĩ Đức các hạ, Lôi Điện chỉ là thánh thú đỉnh phong mà thôi, còn Lôi Chấn Tử lại là thần khí, ngươi cho rằng nó có thể quang hóa sao?
Gia Phỉ Nhĩ Đức mỉm cười nói:
- Loài người có thể chất khác với thánh thú, trogn cơ thể con thánh thú này hẳn là có huyết mạch của thần thú. Chỉ cần không đem toàn bộ hai mươib ốn viên Lôi Chấn Tử quang hóa, như vậy nó nhất định có thừa điều kiện để thừa nhận.
Hạ Nhất Minh do dự một chút, bất quá hắn không thể không thừa nhận, Gia Phỉ Nhĩ Đức nói phi thường hợp đạo lý. Lấy thể chất của Bạch Mã Lôi Điện chỉ cần không phải là nguyên bộ thần khí hẳn là sẽ không tạo thành gánh nặng quá lớn đối với nó.
Chiếc đầu của Gia Phỉ Nhĩ Đức càng ngày càng ảm đạm, thanh âm của hắn cũng càng nhanh hơn:
- C hạ, trên người ta có hai viên Lôi Chấn Tử, nhưng trên người Phất Lan Khắc Lâm lại có tới sáu viên. Nếu ngài có thể đem toàn bộ Lôi Chấn Tử tập hợp lại, như vậy Lôi Chấn Tử sẽ có thể phóng thích ra uy lực cường đại nhất của nó.
Trong lòng Hạ Nhất Minh hơi động, mắt nhìn thấy chiếc đầu dần tiêu tán, hắn vội vàng hỏi:
- Phất Lan Khắc Lâm phóng thích ra không gian lực lượng là do cái gì?
- Đó là đệ nhất thần khí Quang Minh Vương Miện, với năng lực của Phất Lan Khắc Lâm thì một ngày chỉ có thể phóng thích một lần mà thôi.
Chiếc đầu của Gia Phỉ Nhĩ Đức càng lúc càng mơ hồ, cuối cùng cũng tiêu tán đi, mà âm thanh của hắn vẫn còn truyền đi, giống như hắn vẫn không cam lòng, thật lâu sau mới bắt đầu tiêu tán.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Thần
Chương 893: Ý niệm của người chết
Chương 893: Ý niệm của người chết