TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đấu Thần
Chương 240: Ba bên

Đả tự: Sided Lovettt

***

- Tiếp theo người làm gì? Ở lại hầu hạ ta? Hay có gì muốn nói không?

Ngồi trong phòng Lý Dật mân mê chén trà nói.

Thần Thần ngồi đối diện khẽ hừ một tiếng, nói:

- Trước đó không phải người đã nói là sẽ bảo vệ ta đến dưới chân núi Tam Thanh Sơn sao? Thế nào, bây giờ lại trở mặt à?

Lý Dật thản nhiên nói:

- Trước khác, giờ khác. Lúc đó Tông Gia chắc chắn không tha cho ngươi, nếu ngươi ở cạnh ta thì ta còn có thể bảo vệ cho người, nhưng bây giờ do ta đã mua hai thứ kia, e là ba ngày sau ta vừa ra khỏi cửa Lang Các thì sẽ gặp phải không biết bao nhiêu kẻ địch. Còn ngươi, ta nghĩ Tông Gia và Tề Gia không có thời gian mà để ý đến ngươi đầu... Lúc đó ngươi tự bỏ đi mới là an toàn nhất, ở lại bên ta thì ta không có đủ tự tin là có thể bảo vệ cho ngươi!

Nghe vậy, sắc mặt Thần Thần hơi tái đi. Cô ta biết Lý Dật nói thật, tuy cảm thấy Lý Dật rất lợi hại nhưng giờ hắn không biết bị vào tầm ngắm của bao nhiêu thế lực, dù lợi hại thế nào thì cũng có hạn...

Lý Dật nhìn vẻ mặt Thần Thần thì khẽ cười:

- Ngươi cũng không cần suy nghĩ chuyện khác. Ta biết lần này người vào Tam Thánh Sơn chắc chắn có mục đích gì đó, đi cùng ta mà thất bại trước khi vào thì không phải đáng tiếc lắm sao... Vì thế ta kiến nghị là, ba ngày nữa, đợi khi ta đi rồi, thu hút phần lớn người đi theo, sau đó người mới đi. Ta nghĩ lúc đó không có ai để ý đến ngươi đâu!

Thần Thần cúi đầu, một lúc sau cắn môi ngước lên, hơi khom người trước Lý Dật nói nhỏ:

- Nếu ta có thể sống trở về, đại ân đại đức của ngươi ta sẽ không bao giờ quên!

Nói rồi Thần Thần cắn môi quay người bỏ đi.

Lý Dật khẽ nhướn mày, nhìn theo bóng dáng của Thần Thần, hắn gõ gõ xuống bàn lầm bầm:

- Biết tiến biết lùi, quyết đoán... Một nữ nhân thông minh, cũng được đấy...

...

Trong tiểu viện hoa lệ thỉnh thoảng lại vang lên tiếng ném đồ đạc. Trong sân, vô số đồ đạc đang bay tứ tung thị nữ đứng một bên không một ai dám hé răng nói gì.

- Khốn nạn! Khốn nạn! Khốn nạn!!

Một loạt tiếng chửi rủa vang lên, rồi "rầm", lần này là cái cánh cửa bị đá bay ra. Trong phòng Tông Kiệt Khánh đang đi đi lại lại với đầy vẻ giận dữ.

- Khốn nạn! Khốn kiếp! Mẹ nó!

Tông Kiệt Khánh nghiến răng hung hăng:

- Đi điều tra! Các ngươi lập tức đi điều tra cho ta! Rốt cuộc là tên khốn nạn đó ở đâu mò ra, dám phá hoại việc của Bản Thiếu gia! Mẹ nó chứ, ngay cả Lý Hạo cũng không dám vượt mặt Bản Thiếu gia, hắn là cái thá gì chứ?

- Thiếu gia bớt giận, bớt giận!

Lão giả cao gây bên cạnh khom người nói nhỏ.

- Bớt giận? Hồ trưởng lão, người bảo Bản Thiếu gia làm thế nào mà bớt giận được đây?

Tông Kiệt Khánh nghiến răng:

- Lần này không lấy mạng của tên tiểu tử đó, Tống Kiệt Khánh ta có còn chỗ đứng nữa hay không?

Lão gia được gọi là Hồ trưởng lão thở dài:

- Thiếu gia, dù sao lần này Thiếu gia tham gia Tế Thần Điển, Tiểu thư đã sắp xếp nhiều đường như vậy, nếu Thiếu gia trở về được thì không phải công pháp Đấu kỹ trong Đấu Thần Điện sẽ tùy Thiếu gia chọn sao? Việc gì phải vì một quyển Đấu kỹ mà...

- Một quyển Đấu kỹ?

Tông Kiệt Khánh xông tới túm lấy cổ áo của Hồ trưởng lão, nghiến răng:

- Người nghe cho rõ đây! Đây không phải vấn đề của một quyền Đấu kỹ mà là Bản Thiếu gia ta bị mất mặt!

- Vâng vâng!

Hồ trưởng lão quệt mồ hôi, lão cũng biết vị Thiếu gia này bình thường thì vô cùng phong độ, nhưng khi đã nổi giận thì gần như lên cơn điên. Nghĩ đến đây, lão chỉ cười khổ:

- Thiếu gia, vừa rồi ta đã sai người đi điều tra... Hắn là Lý Dật, tạm thời chưa biết bối cảnh, có điều sau khi đến đây hắn đã phế Hộ pháp của Bang Thổ Lang, rồi phế Tề Phóng... Tất cả đã cho thấy, hắn căn bản là không coi những thế lực như chúng ta ra gì. Nếu chúng ta tùy tiện đắc tội hắn thì...

- Phế Hộ pháp của Bang Thổ Lang?

Tông Kiệt Khánh dường như tỉnh táo hơn:

- Ngươi nói là Tề Phóng là bị hắn phế?

- Không chỉ có vậy, dường như kẻ phế Lan Vũ cũng là hắn!

- Lan Vũ?

Tông Kiệt Khánh thả lỏng tay, đây Hồ trưởng lão ra nói:

- Lan Vũ không phải biều đệ của Cố Vân đó sao? Chuyện này mà Cố Vân cũng không tính toán sao, hắn trở nên rộng rãi từ lúc nào vậy?

- Cái này thuộc hạ không biết, nhưng...

Hồ trưởng lão do dự một lát, thấy Thiếu gia đã bình tĩnh hơn mới nói tiếp:

- Lý Dật hắn ngông ngênh như vậy, Bốc Lang lại có thái độ như thế, ta nghĩ chắc hắn có bối cảnh gì ghê gớm lắm... Vì thế...

- Ghê gớm? Có thề ghế đến mức nào? Tứ Đại Gia Tộc của Đế Đô? Đấu Thần Điện? Bắc Đấu Tông?

Tông Kiệt Khánh cười lạnh lùng:

- Nếu ghê gớm thật thì đâu có cần tham gia Tế Thần Huyết Điển... Ta thấy dù có ghê gớm đến thế nào thì cũng chỉ có hạn! Ngươi không cần khuyên ta nữa, ta đã quyết định rồi!

- Thiếu gia...

Hồ trưởng lão toát mồ hôi.

Tông Kiệt Khánh làm như không biết, chỉ cười nhạt:

- Sai người theo dõi sát hắn, khi nào hắn ra ngoài là phải bám theo ngay. Nhưng không cần động thủ vội, ta không tin kẻ khác không động thủ... Sau khi có kẻ thử rồi, ta sẽ xem tình hình mà hành động! Bất luận thế nào, cái mạng hắn, Tống Kiệt Khánh ta sẽ lấy! Đấu kỹ Bạch Hồ, cũng sẽ là của ta!Ha ha...

- Ha ha...

...

Cách nơi thọ của Tổng Gia không xa, trong một căn phòng tao nhã, Diệp Khinh Vũ đang khẽ nhíu mày, nói nhỏ:

- Miêu trưởng lão, Lý Dật hắn đã gây rắc rối lớn rồi... Hắn còn mua thứ đó, bây giờ trong Lang Các e là những kẻ có chút thế lực đều đã nhằm vào hắn rồi... Đấu kỹ Bạch Hổ, cộng với việc hắn có thể xuất ra cái thứ đó, không biết trên người hắn có tổng cộng bao nhiêu thứ tốt. Chỉ hai điều đó thôi đã khiến không biết bao nhiêu kẻ phát điên lên rồi! Huống hồ thực lực của hắn xem ra lại không mạnh lắm...

- Không mạnh?

Miêu Khả cười khổ:

- Tiểu thư không phải là quên rồi đó chứ? Ngay Nạp Lan Hạ cũng thảm bại trong tay hắn! Người như vậy lẽ nào chỉ có chút thực lực như vậy sao? Tuy nhìn hắn có vẻ chỉ là Đấu Giả, nhưng ta nghĩ khi động thủ thì ta e rằng ngay cả Cường giả Đấu Sư Đỉnh phong cũng không phải là đối thủ của hắn... Hơn nữa ta thấy khí tức của hắn rõ ràng là đã mạnh hơn hôm đó ở Vân Thủy Thành rất nhiều. Sợ là những kẻ nhằm vào hắn lần này đều sẽ gặp thảm kịch...

Diệp Khinh Vũ nghĩ ngợi một lúc rồi nói:

- Với tính cách của Tông Kiệt Khánh, lần này bị mất mặt như vậy, hắn chắc chắn sẽ ra tay. Còn lá gan của tên Lý Hạo thì nhỏ như thỏ đế, có lẽ sẽ không làm bừa... Về phần các thế lực khác thì có lẽ chúng đều có tính toán riêng... Miêu trưởng lão, người thấy lần này ta nên làm thế nào?

- Nên làm thế nào? Đấu kỹ Bạch Hổ đúng là thứ tốt đó... Nói thật, ngay cả ta cũng muốn động lòng rồi! Chỉ có điều, Đại trưởng lão đã có lệnh không được đắc tội với hắn, hơn nữa có cơ hội nên tỏ ra thiện chí một chút... Lần này xem ra là một cơ hội không tồi!

- Ý của Miêu trưởng lão là...

Miêu Khả xoa trán, một lúc sau mới thở ra:

- Nếu hắn có giá trị để chúng ta tỏ ra thiện chí thì chúng ta giúp hắn cũng không phải không thể... Nhưng nếu hắn chỉ là đồ vô dụng thì Đấu kỹ Bạch Hồ chúng ta không thể bỏ qua! Tất cả cũng chỉ có thể tùy cơ ứng biến!

Diệp Khinh Vũ khẽ nhíu mày, thở dài nhìn ra cửa sổ, cũng không biết đang nghĩ gì...

...

Khoanh chân ngồi trên giường, Lý Dật nhíu mày, quyển Thượng cổ Quyển trục kia đang nằm trên tay hắn.

Trên quyền Thượng cổ Quyển trục lúc này đang bị bao trùm bởi một thứ mùi tanh như máu.

Dưới ánh trăng chiếu vào phòng thứ ánh sáng màu máu kỳ dị đó khiến cuộn Quyển trục trở nên huyền diệu vô cùng...

Bàn tay Lý Dật thỉnh thoảng lại có một chút đấu khí tỏa ra, nhưng khi chạm vào cuộn Quyên trục thì đều bị vỡ tan biến thành nguyên khí thiên địa...

Cảm giác dị thường này khiến mép Lý Dật càng giật liên hồi. Một lúc sau hắn thu đấu khí Lôi thuộc tính về, sắc mặt nghiêm trọng.

- Vụ làm ăn này là lời hay lỗ, chỉ còn xem lần này nữa thôi!

Dứt lời, hai tay hắn nhanh chóng kết ấn ký, theo sau sự biến hóa của ấn ký, một sợi đấu khí màu đỏ máu chợt thoát ra từ lòng bàn tay rồi mềm như sợi bông quấn lấy cuộn Quyền tục.

Xoẹt~~

Cùng với sự tiếp cận của sợi đấu khí, tốc độ xoay chuyển của Quyển trục bỗng tăng nhanh lên, gần như muốn nhảy ra khỏi bàn tay của Lý Dật.

Nhưng Lý Dật làm sao có thể để chuyện đó xảy ra, tay phải hắn nhanh chóng tỏa ra đấu khí màu tím bao trùm lên phía trên. Sau một tiếng nổ thì đấu khí tan đi nhưng cuộn Quyển trục đã cố định ở không trung

- Có thành công hay không, chỉ dựa vào lần này thôi!

Khẽ hét lên, sợi đấu khí màu đỏ máu đó nhanh chóng quấn lấy cuộn Quyển trục. Quyển trục rung mạnh, đang lơ lửng trong không khí bỗng như mất đi linh tính, rơi vào tay của Lý Dật.

- Xem ra, quả nhiên có kịch hay để xem rồi!

Lý Dật mừng thầm, đấu khí màu đỏ lan tỏa ra bao phủ lấy cuộn Quyển trục, sau một trận rung mạnh, Quyên trục đường như trở lại yên lặng.

Sự việc quá đơn giản thế này khiến Lý Dật khưng người lại, hắn có cảm giác không thể tin nổi.

Sau khi do dự một lát hắn đưa tay ra định mở cuộn Quyển trục ra.

Có điều, rồi hắn lại nhíu mày thu tay lại, vì cuộn Quyển trục có vẻ yên lặng kia gần như không thể mở ra được.

- Thế này là sao?

Lý Dật chau mày, rồi nhắm mắt lại, dùng thần niệm đi vào trong Quyển trục.

- Grào...

Bỗng một tiếng hồ gầm vang lên gần sát hạt khiến tâm thần Lý Dật bị đau, đầu đau như có có kim châm, thần niệm thu lại.

- Rốt cuộc...

Lý Dật cười méo xẹo:

- Ta biết là mở phong ấn không dễ dàng, nhưng dường như ta muốn mở phong ấn của thứ này cũng không phải quá khó...

Nghĩ một lúc, Lý Dật vốn định dùng sức mạnh của Đấu Sư thử xem, nhưng suy nghĩ mãi rồi lại thôi. Vì hiện tại chỉ thử thăm dò một chút thôi đã có động tĩnh lớn như vậy, nếu thật sự mở phong ấn ra, có động tĩnh gì lớn thì e là sẽ có rất nhiều kẻ liều mạng xông vào!

- Cứ đợi đến khi thăng cấp lên Đấu Sư rồi thử lại vậy... Động thủ lúc này không thích hợp lắm... Giờ thì... hờ hờ...

Lý Dật cười nhạt, lấy ra một cái hộp ngọc cất Quyển trục vào, sau đó dùng đấu khí phong tỏa lại rồi cất vào trong Dung Giới. Sau đó hắn khẽ hít một hơi, rồi bắt đầu rơi vào trạng thái tu luyện...

Đọc truyện chữ Full