Dịch: Tịnh Du
Biên: Tịnh Du
Thạch Mục đứng ở cửa vào rừng trúc của Lăng Phong sư huynh. Hắn khẽ thở dài một tiếng sau đó xoay người biến thành một đạo lưu quang màu đỏ bay đi xa.
Không bao lâu sau, hắn đã bay về đến phủ của mình và hạ xuống giữa đình viện. Vài người hầu trong phủ đi ngang qua thấy Thạch Mục liền vội vàng cung kính hành lễ: “tham kiến phủ chủ”.
Trong lòng Thạch Mục còn mải mê suy nghĩ những lời nói của Lăng Phong nên hắn chỉ khoát tay áo rồi cất bước đi vào bên trong. Vừa mới đi được hai bước, hắn dường như nhớ ra cái gì nên quay lại hỏi: “ các ngươi có ai thấy Thải Nhi đâu không?”
Một người hầu vội vàng trả lời: “ Hình như Thải gia dẫn người đi linh tuyền rồi”.
“Ta đã biết” Thạch Mục gật nhẹ đầu vừa nói vừa quay người đi vào trong phủ. Sau khi xuyên qua nhà chính hắn trực tiếp đi thẳng đến mật thất phía sau núi.
Nhưng khi vừa đẩy ra cửa đá của mật thất, hắn giật mình sững sờ. Bởi vì trong mật thất lại có một cô gái xinh đẹp ngồi trên ghế đá quay lưng về phía Thạch Mục.
Ngay lúc đó Thạch Mục cảm thấy thật kinh hoàng, hắn nhíu thật chặt lông mày suy nghĩ. Lẽ ra lấy cường độ thần thức của hắn. Mặc dù ở bên ngoài mật thất, hắn cũng có thể phát hiện được trong mật thất có người. Nhưng mà hắn lại không thể phát hiện.
Dù rằng hiện tại nàng kia đang ngồi trước mặt hắn nhưng hắn cũng không thể cảm nhận được khí tức phát ra trên người nàng. Thậm chí, ngay cả linh lực chấn động hắn cũng không thể cảm nhận được tý tẹo nào.
Nói cách khác, nếu như cô gái này đánh lén phía sau lưng hắn. Chỉ sợ rằng hắn khó có khả năng tránh được.
Vừa nghĩ đến đây, sau lưng Thạch Mục liền toát ra mồ hôi hột. Trong lòng của hắn lền nảy sinh cảm giác đề phòng. Hắn bắt đầu tập trung tinh thần đánh giá đối phương.
Cô gái này mặc một bộ váy dài. Trên vai khác một dải lụa màu trắng. Quanh eo buộc một dải lụa bày ra dáng người nhanh nhẹn hấp dẫn. Bộ váy dài màu trắng như tuyết phủ trên người cô gái như là ánh trăng long lanh. Cô gái có một bộ tóc dài đen nhánh như là thác nước phủ từ bờ vai đến tận eo.
Nàng cứ lẳng lặng ngồi trên ghế không hề nhúc nhích. Toàn thân nàng được bao phủ bởi một tầng vầng sáng nhạt như ẩn như hiện. Nhìn nàng như là cửu thiên tiên tử hạ phàm. Trên người nàng có một cỗ khí chất xuất trần mà không có từ ngữ nào có thể miêu tả được.
Trong lòng Thạch Mục khẽ động có cảm giác như không chắc chắn lắm, hắn kêu lên một tiếng. "Yên La. . . Là ngươi sao?"
Cô gái ngồi thẳng vai lên chầm chậm xoay mặt lại nhìn về phía Thạch Mục. Gương mặt nàng như là một khối ngọc được mài dũa tỉ mỉ. Cái mũi sọc dừa, đôi môi anh đào hé mở nhìn đẹp tự nhiên đến nỗi không thể tìm ra một khuyết điểm nhỏ nhặt. Có thể nói là đẹp không tỳ vết.
Mà ngay tại phí trên mi tâm của nàng có một cái linh văn tiêu ký màu đen hình một bông hoa sen. Tuy màu đen nhưng lại rất tương xứng với da thịt trong suốt như ngọc của nàng. Chẳng những không có làm cho khí chất của nàng giảm đi mà còn làm cho nàng càng thêm phần lộng lẫy, huyền bí. Một dung nhan tuyệt mỹ khuynh quốc khuynh thành như thế ngoại trừ Yên La thì còn ai vào đây nữa?
Chỉ có điều hôm nay, so với lúc nàng mặc bộ chiến y màu bạc thì thiếu đi vài phần sát phạt quyết đoán, oai hùng chi khí. Mà thêm vào đó là vài phần không nhiễm nhân gian khói lửa tiên tử chi khí.
Thạch Mục vừa nhìn thấy thân ảnh kia toàn thân như ngây dại. Trong đầu hắn chỉ còn mỗi bóng dáng ấy và hai từ “kinh diễm”.
Trong lúc đó, Yên La khẽ mở môi son động lòng người, thanh âm của nàng vẫn lạnh như băng như ngày xưa "Ngươi nhìn đủ rồi chưa?"
Thạch Mục đang ngây ngư phỗng liền phục hồi lại tinh thần hỏi: "A, thật có lỗi, chỉ là có chút kinh ngạc. Đúng rồi, sao ngươi lại tới đây?"
Thực ra từ khi hết ba năm ước định, Thạch Mục đã nhiều lần triệu hoán Yên La. Nhưng chưa lần nào được nàng đáp lại. Chứ nói gì đến là nàng xuất hiện trước mặt của hắn, vì vậy hắn mới thất thần hỏi như thế.
Khế ước giữa Thạch Mục và Yên La cũng không có mất đi. Sợi thần thức liên hệ giữa hai người vẫn tồn tại như cũ. Nhưng Thạch Mục cũng biết rõ, hôm nay đối với Yên La mà nói khế ước cũng chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi.
Đối với câu hỏi của Thạch Mục. Yên La cũng không có trả lời mà nhìn hắn rồi nhẹ nhàng nói:
"Tự nhiên là có việc."
Thạch Mục lại hỏi: "Chuyện gì?"
Yên La nói: "Theo ta đi."
Vừa dứt lời, cũng không cần đợi Thạch Mục đáp ứng. Yên La liền lấy ra Truỵ Tiên Đài yên lặng ngâm tụng lên chú ngữ.
Xoẹt một tiếng!
Chỉ thấy ám văn màu vàng trên mặt ngoài của Trụy Tiên Đài sáng ngời. Liền có một đạo vòng xoáy màu đen hiện lên liền đem Thạch Mục và Yên La nuốt vào trong nháy mắt sau đó biến mất không thấy gì nữa.
Thạch Mục chỉ cảm thấy một hồi trời đất quay cuồng, sau một khắc, liền phát hiện mình đã xuất hiện ở trong Tử Linh Giới Diện.
Hắn đưa mắt liếc nhìn xung quanh liền phát hiện Minh Thủy Hồ. Giờ phút này, hắn đang đứng trước toàn tế đàn mà mười mấy năm trước Yên La vì hắn tạo nên bên cạnh bờ Minh Thủy Hồ.
Điều làm Thạch Mục cảm thấy rất kinh ngạc là, diện tích của Minh Thủy Hồ trước mặt hắn đã lớn gấp mấy lần so với trong trí nhớ của hắn. Đưa mắt nhìn xa Minh Thủy Hồ rộng lớn bao la bát ngát như là một mảnh hải vực nhỏ.
Tại xung quanh bờ của Minh Thủy Hồ. Hắn nhìn thấy hơn mười cái cung điện xây bằng hắc thạch, phong cách tạo hình thật thô kệch và cổ xưa.
Mà chung quanh những cung điện đó thì tu tập một mảnh rậm rạp chằng chịt binh sĩ bằng khô lâu màu trắng. Theo Thạch Mục ước tính khoảng chừng hơn mười vạn người.
Từ đó nói lên một điều hiển nhiên. Những năm gần đây Yên La cũng không có nhàn rỗi. Mà nàng cũng đang cố gắng khuếch trương thực lực của mình. Đoán chừng hiện nay thực lực của nàng đã gấp hơn mười lần ngày xưa.
Ánh mắt Thạch Mục nhanh chóng quét qua hết các khu vực sau đó mở miệng hỏi: "Yên La, ngươi dẫn ta tới đây, cuối cùng có chuyện gì?"
Yên La không trả lời mà hỏi lại hắn:"Ngươi muốn giết sạch vạn tiên?".
"Ngươi. . ." Thạch Mục giật mình kinh ngạc. Hắn định hỏi “ngươi tại sao biết” nhưng vừa mới mở miệng ra hỏi nội tâm hắn liền hiểu được.
Hơn phân nửa nguyên nhân là do sự tồn tại của khế ước giữa hắn và Yên La. Hơn nữa, đối tượng nắm chủ đạo của phần khế ước này đang bị lệch về phía Yên La. Vì thế mới dẫn đến việc Yên La biết về lời thề của hắn.
Thạch Mục đã hiểu ra nên liền nói "Thực không dám giấu giếm, việc này tự chính mình cũng có chút như lọt vào trong sương mù.".
"Ngươi không nói sao biết." Yên La nói ra.
"Được rồi, chuyện là như vầy. . ."
Thạch Mục hơi suy nghĩ một chút, hắn phát hiện mình cũng không cần phải giấu giếm Yên La. Huống hồ hắn trong đầu hắn cũng là một mảnh sương mù đều muốn biết được đáp án. Dù sao nghe giọng điệu của Yên La dường như nàng còn biết thêm những sự tình khác.
Kết quả là, Thạch Mục liền đem tình hình thực tế có quan hệ đến huyền công, Phiên Thiên Côn, Bạch Viên lão tổ cùng với huyết khế sự tình, đối với Yên La nói một lần.
Sau đó Thạch Mục lắc đầu, nói ra "Tình huống lúc đó chính là như vậy, vì vậy ta đến bây giờ, còn có chút không lần mò được dấu vết gì.".
Yên La nghe xong nói:"Lấy ngươi hôm nay thực lực, nói bừa giết hết vạn tiên, quả thực là si tâm vọng tưởng, chính là tùy tiện ra đến một vị tiên nhân, liền chỉ một cái ngươi liền thành tro bụi."
Thạch Mục nghe xong câu nói đó, lập tức trong lòng cảm thấy rung động thật sâu.
Trong đầu của hắn không khỏi hiện hiện lên hình ảnh của mảnh tiên cảnh bên trong cấm chế của Phiên Thiên Côn. Cùng với cảm giác vô lực phản kháng khi nhìn thấy cự chưởng màu vàng.
Nghĩ đến đấy, Thạch Mục nhíu mày hỏi:"Đúng rồi, cái gọi là Thiên Đình cuối cùng là địa phương nào? Cái gọi là Tiên Nhân thật sự tồn tại?".
Hắn vừa hỏi xong những lời này liền chứng kiến gương mặt của Yên La đột nhiên phát lạnh. Một cỗ sát ý lạnh thấu xương hầu như hóa thành thực chất quét sạch ra bốn phương tám hướng.
Mấy vạn Khô Lâu đại quân tụ tập tại bên bờ Minh Thủy Hồ cảm nhận được cỗ sát ý này lập tức nhao nhao lên. Thân hình điên cuồng run rẩy, bốn phương tám hướng đều vang lên âm thanh xương cốt cọ sát vào nhau ken két.
Cỗ sát ý này tản ra mấy hơi thở mới chậm rãi tiêu tan. Nửa ngày sau Yên La mới khôi phục lại bình tĩnh nói:"Thiên Đình cuối cùng ở địa phương nào, ta cũng không biết. Ta chỉ biết là, mục đích của ngươi cùng với ta giống nhau đấy, chúng ta có cùng chung địch nhân. Nhưng ngươi bây giờ quá mức nhỏ yếu, cần tại chiến đấu chém giết trong hảo hảo ma luyện một phen mới được, nếu không liền là chịu chết."
"Ngươi là chỉ. . ." Thạch Mục trong lòng khẽ động.
Đừng nói là tiến vào Thiên Đình, tru diệt vạn tiên, bày ở trước mặt mình đấy, đầu tiên chính là đạt được Huyễn Ma Đạo tư cách.Thanh lan bảng tầng thứ nhất ba người bài danh ba thứ hạng đầu, không có một cái nào là dễ đối phó đấy. Không chỉ có tu vi đã đạt đến Thiên Vị, vả lại chiếm giữ tầng thứ nhất nhiều năm, kinh nghiệm thực chiến sao mà phong phú.
"Ngươi chỉ cần nhớ kỹ ngươi hứa hẹn! Còn lại sự tình, ta từ từ sẽ giúp ngươi an bài" Yên La nói ra.
Hai tháng sau.
Trong một sơn cốc hoang vu, Thạch Mục mặc một bộ thanh sam. Hắn đứng thẳng trên mặt một khối đá màu nâu đỏ, lưng thẳng tắp như một cán cây lao. Như Ý Tấn Thiết Côn thì được hắn nắm chặt trong tay chặn ngang trước người.
"Linh Xà Xuất Động!"
Trong mắt hắn lóe lên tinh quang, hắn bước ra lao nhanh về phía trước. Trường côn trong tay hắn nhanh chóng vũ động, một đạo Linh xà giống như bạch sắc vòi rồng bay múa mà ra, hướng phía phía trước trùng kích mà đi.
"Quyện Điểu Tri Phản!"
Ngay sau đó, Thạch Mục lại lần nữa xông về trước một bước, trong tay như ý trường côn xoay chuyển ra bên ngoài, ở giữa không trung vẽ ra một đạo vòng qua vòng lại côn ảnh, càng đem bạch sắc vòi rồng vừa trùng kích ra dẫn dắt quay về.
"Tiềm Long Đằng Uyên!"
"Viên Nhu Phàn Viên!"
"Thương ưng cái đính!"
. . .
"Hổ Hủy Xuất Hiệp!"
Thân hình Thạch Mục nhảy chuyển dịch chuyển, trường côn màu đen trong tay cao thấp bay múa, giống như nước chảy mây trôi đem thông thiên côn pháp tám thức đầu tiên liền một mạch diễn luyện đi ra. Trong sơn cốc lúc này, cát bay đá chạy, mây đen che trời, như là bão tố đang đến.
Quanh thân Thạch Mục đều bị một đoàn hỗn hợp thật lớn bao gồm khí lưu màu trắng và cát đá màu nâu bao quanh. Dường như hắn được bao quanh bởi một đạo tường vây kiên cố ngăn cách hắn cùng với ngoại giới.
"NGAO. . ."
Ở bên ngoài chỉ nghe bên trong không ngừng truyền ra các loại mãnh thú gào rú âm thanh, trên tường vây có tất cả hình ảnh mãnh thú hiện lên vùng vẫy lao ra giống như là muốn tránh thoát tường vây trói buộc.
Sắc mặt Thạch Mục càng thêm nghiêm nghị. Trường côn màu đen trong tay trái hắn đang múa liên hồi bỗng nhiên thu lại để ngang trước người. Tiếp theo hắn bước mạnh về phía trước một bước, cùng lúc đó hai tay nắm chặt trường côn đâm thẳng về trước chấn động không khí.
"Rống!"
Một tiếng giống như mãnh liệt Cự thú tiếng gầm rú truyền ra, vẫn còn như hổ gầm thâm sơn, tràn ngập vô tận uy nghiêm.
Đoàn hỗn hợp cát đá và bạch sắc khí lưu ầm ầm toán loạn. Một đạo khí lưu cấu thành cực lớn mãnh thú bị đè nén hồi lâu, rốt cuộc phấn đấu quên mình thoát ra tường vây trói buộc, đột nhiên từ trong nhảy lên ra.
"Đạp đạp đạp. . ."
Lộn xộn mà trầm trọng tiếng bước chân vang lên. Trong sơn cốc đạo mãnh thú nước lũ kia tùy ý trào lên. Lấy vô số Mãnh Hổ Cự Tê Giao Long Cự Tượng, phía sau tiếp trước mà hướng phía miệng sơn cốc dũng mãnh lao tới với cực lớn thanh thế trực chấn động sơn cốc hai bên nham thạch nhao nhao lăn xuống, toàn bộ cái sơn cốc đều bị bụi mù tràn ngập.
Cái âm thanh rung trời này giằng co ước chừng hai ba hơi thời gian, đoàn mãnh thú rốt cuộc trùng ra khỏi sơn cốc, lao ra khoảng cách gần trăm trượng thanh thế mới tiêu giảm xuống.
Thạch Mục vẫn còn đứng trong sơn cốc. Hắn nhìn mấy trăm khe rãnh sâu hơn một trượng do đoàn mãnh thú nước lũ trùng kích hình thành trong lòng cũng vô cùng khiếp sợ.
Lúc trước tại bên trong thi đấu, hắn đối với sự kết hợp mấy chiêu thông thiên côn pháp đã có một ít dẫn dắt. Hôm nay, cộng với kiến thức từ việc tìm hiểu diệt tiên côn pháp, hắn đã vạn pháp quy nhất, phản phác quy chân võ đạo chí lý.
Tuy rằng vẫn chưa hoàn toàn hiểu thấu đáo, nhưng mà hôm nay hắn đối với côn pháp lĩnh ngộ, dĩ nhiên cao hơn một tầng cao lâu.
Lần này dốc lòng tu tập, rốt cuộc lại để cho hắn hợp nhất thông thiên côn pháp tám thức đầu thành một, lĩnh ngộ ra một thức này Bách Thú Chấn Hoàng, sáng chế ra thức thứ mười chín của thông thiên côn pháp .