Dương Thiên Lôi đắc chí nói.
- Nha… Vậy ngươi nhanh tu luyện đi…
Phong Linh Nhi đáp một tiếng.
Dương Thiên Lôi nói xong liền chậm rãi nhắm mắt lại, trong trận chiến đấu này hắn cũng tiêu hao thật lớn. Tuy rằng chiến đấu kế tiếp nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng cũng không thể phớt lờ, nếu không lật thuyền trong mương, vậy thì bi ai rồi.
Nhìn Dương Thiên Lôi rất nhanh tiến nhập trạng thái tu luyện, vẻ thẹn thùng trên mắt Phong Linh Nhi mới dần rút đi, cũng ngồi xuống bên cạnh Dương Thiên Lôi không biết suy nghĩ cái gì, chỉ là thỉnh thoảng lại vừa ý liếc Dương Thiên Lôi.
- Nhanh vậy đã tốt rồi?
Sau hơn 10' đồng hồ, Dương Thiên Lôi liền nhẹ nhàng thở hắt ra, chậm rãi mở mắt, khiến cho Phong Linh Nhi có chút kinh ngạc hỏi thăm.
- Tốt rồi.
Phong Linh Nhi nghe vậy liền đứng người dậy, muốn đi về phía cửa.
- Sư tỷ, ngươi làm gì thế?
- Đi ra ngoài a! Không phải ngươi xong rồi sao?
- Cô gái ngốc a…
Càng tiếp xúc với Phong Linh Nhi, Dương Thiên Lôi càng bi ai phát hiện, cô nàng này thật sự rất đáng yêu, hoàn toàn không giống với hình tượng Phong Linh Nhi trong suy nghĩ của mình trước kia, hoàn toàn không giống. Nhiều khi lại rất trì độn
- Sư tỷ, hiện giờ không thể ra ngoài được, ta là đang bị thương năng, ít nhất cũng phải đợi lâu một chút, hơn nữa lúc ra ngoài, còn phải bày ra bộ dáng trọng thương mới khôi phục được một chút, còn không thì hiệu quả sẽ giảm đi rất nhiều. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
- Nha, vậy còn ở chỗ này làm gì?
- Ta truyền cho ngươi một chiêu tuyệt học!
Dương Thiên Lôi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không có nửa điểm bi thương của Phong Linh Nhi, trong nội tâm bồn chồn, chỉ một người đùa giỡn, cuối cùng vẫn hơi khó diễn một chút, phải có người phối hợp thì xuất diễn này của hắn mới hoàn mỹ được. Nhưng Phong Linh Nhi lúc này hiển nhiên không được.
- Truyền ta tuyệt học? Tốt!
Phong Linh Nhi lập tức cao hứng nói.
- Đã đến giờ!
Thẳng đến khi thanh âm của trọng tài vang lên, Dương Thiên Lôi mới dưới sự dìu dắt của Phong Linh Nhi, chậm rãi đi ra từ trong phòng.
Lúc mọi người trông thấy bộ dáng của hai người thì một số ít cường giả muốn giao thủ với Dương Thiên Lôi để lĩnh ngộ chút gì đó, lập tức nhăn lông mày lại, nhưng chỉ trong nháy mắt, ánh mắt của nguyên một đám đề lộ ra một tia hưng phấn.
Dương Thiên Lôi giờ khắc này, sắc mặt tái nhợt khí tức suy yếu, hiển nhiên trọng thương trong cơ thể còn chưa khôi phục lại. Mà trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Phong Linh Nhi dìu lấy một cánh tay hắn thì đầm đìa nước mắt, ngay cả con mắt cũng sưng lên một vòng, thân sắc kia rõ ràng cho thấy nàng đang vô cùng thương tâm…
Hết thảy dấu hiệu đều cho thấy Dương Thiên Lôi bị trọng thương! Hơn nữa còn là trọng thương rất nghiêm trọng!
Lúc Kim Chính Thái thấy một màn như vậy, cũng lập tức nhíu mày tràn đầy lo lắng. Hắn không nghĩ đến sau khi Dương Thiên Lôi chữa thương trong thời không pháp tắt, vậy mà lúc đi ra vẫn ỉu xìu như vậy, thế này làm sao mà đánh? Ngân Hỏa và Ngân Thủy cũng lo lắng nhìn Dương Thiên Lôi.
- Tốt rồi, sư tỷ, ngươi đi xuống đi!
Dương Thiên Lôi nhẹ nhàng nói, chậm rãi đứng thẳng người lên, nhưng một tia thống khổ nhàn nhạt giữa cặp lông mày, lại nói cho tất cả mọi người biết hắn đang gượng chống!
- Sư đệ… Chúng ta nhận thua đi? Cùng lắm thì cả đời không đến Hỗn Loạn tinh vực là được chứ gì… "
- Không! Sư tỷ, ngươi đừng nói nữa. Ý ta đã quyết! Trong tự điển của Dương Thiên Lôi ta, không có nhận thua! Cho dù là chết!
Dương Thiên Lôi dùng thanh âm kiên định nói. Nói xong, bước từng bước một về phía trung ương lôi đài!
Tất cả mọi người dõi theo thân ảnh của Dương Thiên Lôi, thân ảnh của hắn, phối hợp với lời nói ban nãy, vậy mà lại khiến mọi người cảm nhận được một cổ khí tức không chịu thua, không nhận mệnh, một loại khí tức thuộc về nam nhân! Khí tức khiến người khác kính nể!
Phong Linh Nhi phảng phất há mồm muốn nói, nhưng thân thể mềm mại lại run rẩy nhìn bóng lưng có chút bi tráng tiu đìu của Dương Thiên Lôi, cuối cùng không nói gì nữa, nhảy xuống lôi đài!
- Hảo huynh đệ!
Kim Chính Thái dùng ánh mắt cực nóng dừng lại trên người Dương Thiên Lôi, trầm giọng nói, nắm đấm nắm thật chặt.
- Đinh.
Một thanh âm thanh thúy của thân phận tạp vang lên giữa vô số cái đang tranh nhau, một người trổ hết tài năng, nhảy lên lôi đài.
- Yên tâm, ta sẽ không lấy mạng ngươi, ngươi là một nam nhân!
Lúc trọng tài tuyên bố trận đấu của hai người bắt đầu, đa số mọi người vây xem đều có chút lo lắng nhìn Dương Thiên Lôi. Nhưng là, cũng không có nghĩa là người nào lúc khiêu chiến cũng sẽ nhường nhịn Dương Thiên Lôi. Tu luyện giới, là một thế giới so với thế tục còn tàn khốc hơn. Hết thảy dùng lợi ích làm trung tâm. Mặc dù bọn hắn kính trọng Dương Thiên Lôi là nam nhân chân chính, nhưng Dương Thiên Lôi đã danh chấn toàn bộ khu lôi đài, ai cũng biết hôm qua hắn đã kiếm được một khoản lợi lớn. Hắn có thể muốn 80% tài sản của người khác, người khác cũng có thể làm vậy với hắn.
Cái này đối với các tu luyện giả bình thường thì tuyệt đối là một khoản tài phú xa xỉ!
- Nhưng, ta hi vọng lúc ngươi thau cuộc, cũng sẽ làm giống hôm qua, cho ta 80% tài sản, sao hả?
- Không có vấn đề. Ai thua, thì sẽ đưa cho người kia 80%!
Dương Thiên Lôi trầm giọng nói.
- Tốt, một lời đã định!
Hai người nói xong, lập tức bắt đầu chiến đấu!
Đối thủ không chút do dự, trực tiếp ngưng xuất ra đạo đạo thân thông, đánh về phía Dương Thiên Lôi!
Mà Dương Thiên Lôi nhìn như vô cùng suy yếu, cũng lập tức sáp nhập vào trong "Thái Cực" khí tức của bản thân, phi thường yếu, phảng phất như chỉ cần một cơn gió cũng có thể thôi bay hắn lên, mà sự thật tựa hồ cũng đúng như thế, đối mặt với công kích cường hãn của tên Thần Đạo thất cấp đỉnh phong kia, Dương Thiên Lôi giống như cành liễu đung đưa trong gió, phiêu hốt khắp nơi, tựa hồ tùy thời đều có thể ngã xuống, nhưng khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc chính là, hắn giờ khắc này tựa hồ đã thể hiện ra tâm cảnh rất phù hợp với chí nhu của "Thái Cực", không ngờ không chút tổn thương dưới công kích cuồng mãnh của đối phương!
Hơn nữa, thỉnh thoảng, còn có thể liên tục phát ra công kích như như vô lực, nhưng lại trùng trùng điệp điệp điệp gia, ngược lại trở thanh công kích cực kì lợi hại!
Rốt cục, lúc đối thủ lại lần nữa bưu hãn vọt đến bên cạnh Dương Thiên Lôi, Dương Thiên Lôi đột nhiên phát ra một tiếng quát nhẹ, hai tay quỷ dị khoanh tròn, trong chốc lát, tu luyện giả này không kịp phản ứng, trở thành viên thịt bị vo tròn trong tay Dương Thiên Lôi.
Mà Dương Thiên Lôi lại cau mày, không ngừng đẩy nhanh tốc độ lên, công kích của đối phương càng cường hãn thì, thì tốc độ xoay tròn của tay cảng trở nên nhanh hơn!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Thiên
Chương 497: Tỏ rõ thái độ
Chương 497: Tỏ rõ thái độ