TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Giới Chi Môn
Chương 568: Dò xét thác nước buổi tối

Dịch giả: ngocdungvnhpka1986
Biên: nila32

“Hặc hặc, nào có thiên tài địa bảo gì, những người kia lật tung toàn bộ khu vực đó lên, thậm chí sục sạo hồ nước bên dưới linh thác mấy ngày, chỉ thiếu điều vác từng hòn đá lên bờ. Kết quả cũng không thể tìm được bảo vật gì, về sau liền không giải quyết được gì rồi." Đoan Mộc Quang xòe tay nói ra.

“Thì ra là thế.” Thạch Mục trong lòng thoáng yên tâm.

“Sao nào? Chẳng nhẽ Thạch sư đệ lại có hứng thú với linh thác kia sao? Ta cũng nhắc lại, chỗ đó ở vị trí vắng vẻ, linh khí tài nguyên lại thưa thớt, cũng không phải là địa phương tốt để lập động phủ. Những thứ khác không nói, chỉ riêng yêu thú kia cũng khiến cho sư đệ bận rộn một phen rồi.” Đoan Mộc Quang nói.

“Sư đệ mới đến, tự nghĩ mình không có khả năng cùng với các sư huynh khác tranh đoạt, đành phải hỏi những linh thác vắng người hỏi thăm để khai mở.” Thạch Mục mỉm cười, giải thích nói.

“Ha ha, đây cũng chưa hẳn không phải là lựa chọn tốt.” Đoan mộc Quang nói ra

Hai người lại tùy ý hàn huyên vài câu, Đoan Mộc Quang liền thanh toán một trăm khối Cực Phẩm Linh Thạch sau đó mang gốc Ô Nguyên Tham rời đi.

“Vừa rồi đa tạ chưởng quỹ.” Thạch Mục nhìn bóng lưng Đoan Mộc Quang xa dần, đối với chưởng quầy béo cười nói.

“Không có gì, gốc Ô Nguyên Tham này vốn của đạo hữu, tiểu điểm cũng chỉ bán thay mà thôi.” Chưởng quầy béo vội vàng xua tay nói ra.

“Chẳng qua chỉ bán có một trăm khối cực phẩm linh thạch thì hơi lỗ.” Chưởng quầy béo nói ra.

“Không sao, lần đặt cược này vốn là chủ ý của ta, chưởng quầy không cần để ý làm gì.” Thạch Mục vừa cười vừa nói.

Nói đến việc này, tất cả cũng phải nhờ tới Thải Nhi cả, gốc Ô Nguyên Tham này có chút đặc thù, dùng thần thức cản bản không cách nào xem xét, nhưng dựa vào Thải Nhi và Linh Mục Thần Thông nhìn thấu cấu tạo bên trong không bỏ xót một chỗ nào, biến khéo thành vụng nên mới có chuyện hôm nay vô tình gặp được.

Đã nhận được tin tức mà bản thân cần, Thạch Mục cũng không muốn ở lại lâu, cùng chưởng quỹ nói chuyện phiếm vài câu cùng gửi bán một ít dược liệu liền cáo từ rời đi.

Sau khi trở lại phủ đệ, Thạch Mục cũng không có lập tức khởi hành tới chỗ Linh Thác có cất giấu bảo tàng của Bạch Viên lão tổ, mà lập tức trở lại mật thất trong động phủ tĩnh tọa điều tức.

Cho đến khi sắc tời hoàn toàn tối hẳn, sau khi vầng trăng treo cao trên ngọn cây, hắn mới mở mắt bước ra khỏi động phủ. Ánh lửa trên người hiện ra, hóa thành một đạo độn quang màu đỏ bay đến địa phương vắng vẻ kia.

Chừng nửa canh giờ sau đó, ánh lửa trên người của Thạch Mục thu lại, từ giữa không trung dần hạ xuống một mảnh rừng rậm nguyên thủy.

Thạch Mục đi sâu vào trong rừng rậm khoảng hơn mười dặm đột nhiên cảm thất mặt đất có chấn động nhẹ, bên tai vang lên những tiếng nổ “ù ù”.

Tiếp tục đi về phía trước hơn mười dặm nữa, hắn liền cảm thấy trước mắt bỗng trở nên sáng ngời, đã ra khỏi cánh rừng và trước mắt là vách đá.

Trước mặt hắn là một cái sơn cốc nhỏ, phía trên sơn cốc là một cái thác nước cao hơn trăm trượng.

Chỉ thấy thác nước chảy mãnh liệt, tựa như một dải ngân hà ở trên bầu trời, lại như một dải lụa màu trắng từ trên mỏm đá cao trăm trượng chảy xuống.

Chỗ mỏm đá mà thác nước chảy vào, ở dưới ánh trăng chiếu rọi những bọt nước bắn tung tóe giống như những viên ngọc. Toàn cảnh giống như có hàng nghìn con cá chép màu bạc đuổi theo những hạt minh trâu từ trên trời lao xuống.

Thạch Mục nhìn cảnh sắc mĩ lệ này không khỏi thầm khen một câu.

Sau một lúc dừng lại, hắn tiếp tục tiến bước đi về phía trước, rồi sau đó thân thể như một viên đá rơi thẳng xuống phía dưới vách núi đá.

Hướng xuống phía dưới rơi cách chừng khoảng mười trượng, Thạch Mục liền dừng thân hình trở lại vững vàng đáp xuống một phiến đá bằng phẳng nhô ra.

Phiến đá chỗ này hết sức kỳ lạ, chính là một khối đá nhô ra nằm ở một chỗ phía bên phải sườn núi, một vị trí hết sức đặc thù.

Bởi vì màu sắc của nó giống với nham thạch xung quanh, vì vậy đứng ở dưới thác nước hay là ở trên sơn cốc nhìn tới, đều chỉ là một vách núi đá bình thường.

Nếu không phải Thạch Mục được sự nhắc nhở ở bên trong Phiên Thiên Côn, chỉ sợ rất khó tìm được nơi này.

Hắn từ trên bệ đá nhìn xống phía dưới thác nước, chỉ thấy thác nước như có vạn dòng nước chảy xiết lao thẳng xuống hố sâu, phát ra thanh âm như tiếng trống.

Thạch Mục cúi đầu nhìn trong chốc lát, rồi lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm.

Chỉ thấy phía trên là màn trời đen kịt, những ngôi sao lấp lánh đầy tời, cùng đó là một vầng trăng sáng chiếu ra những tia sáng bàng bạc.

Thạch Mục lặng yên tính toán một chốc, khóe miệng khẽ vểnh lên lộ ra dáng tươi cười.

Hắn đem tay kết thành ấn quyết, trong miệng khẽ niệm một đoạn chú ngữ huyền diệu.

Theo thanh âm từ trong miệng ngân vang, ở dưới đáy hồ màu lục đằng kia, xen lẫn trong đống đá cuội hết sức bình thường, ở dưới ánh trăng chiếu rọi, lại đột nhiên sáng lên một đoàn hào quang trắng muốt.

Chỉ thấy đạo quang mang kia xuyên qua màn nước mà ra giống như một cột sáng chiếu vào bên trong thác nước.

Ánh mắt Thạch Mục nhìn chiếu theo đạo quang mang kia, liền thấy ở vị trí trung tâm thác nước, một đoàn bạch quang chiếu rọi vào màn nước, vậy mà tự động tách ra lộ ra cái động lớn màu đen cao khoảng trượng.

Từ bên trong động mơ hồ thấy có ánh sáng từ trong đó chiếu ra.

Thạch Mục trong lòng khẽ động, nhún chân cái thân hình từ phiến đá bay vào trong cái động màu đen.

Vừa mới bước vào bên trong động, chợt nghe sau lưng truyền ra những tiếng “Ù ù”.

Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy một cánh cửa đá màu đên đang chậm rãi hạ xuống, lần nữa phong kín cửa động.

Đối với chuyện này Thạch Mục cũng không có để trong lòng, mắt nhìn thẳng về phía trước liền phát hiện giờ mình đang ở trong một cái huyệt động cực lớn.

Bên trong huyệt động có treo hơn mười cái chậu đồng cực lớn bên trong ngọn lửa cháy rừng rực, đem cả huyệt động cháy sáng như ban ngày.

Thạch Mục nhanh chân bước vào bên trong huyệt động.

Đúng lúc này, lỗ tai hắn khẽ động, tựa hồ nghe được sau lưng truyền tới thanh âm rất nhỏ và lạ lùng, thân hình vô thức nấp vào một bên, nhìn lại phía sau.

Chỉ thấy một Yêu thú với thân hình giống như hổ, từ lúc cửa đá đóng lại bỗng nhiên chui ra, nhào tới tấn công.

Thạch Mục sớm có phòng bị trước, thân thể tránh thoát sang bên khiến cho yêu thú thoáng cái chụp vào khoảng không bên vai của hắn.

Yêu thú kia nửa phục trên mặt đất, thân thể nằm sấp xuống hướng về phía Thạch Mục gầm rú.

Lúc này Thạch Mục mới nhìn rõ diện mạo của nó, đúng là một con yêu thú đầu giống như lân, thân như tuần lộc, bốn chân như hổ, đuôi dài như trâu, quanh thân lân phiến như vảy cá màu đỏ thẫm.

Đặc biệt là đôi mắt của nó có màu kim hồng, bên trong chứa đầy thần quang, quanh thân lượn quanh mấy đoàn mây khí thoạt nhìn có chút bất phàm.

Yêu thú kia gầm nhẹ một hồi, hai chân đạp một cái, lần nữa nhào tới.

Đôi mắt của Thạch Mục lóe lên kim quang, nắm tay vung mạnh lên, một đạo quyền ảnh khổng lồ màu vàng đập tới trước mặt yêu thú.

Yêu thú đỏ thẫm thấy thế cũng không né tránh, trong đôi mắt hiện đầy thần quang, hai đạo điện quang màu kim hồng liền xuất hiện bắn tới hướng nắm đấm kia.

Một tiếng “oanh” nổ vang thật lớn!

Hai đạo điện quang màu kim hồng kia cùng quyền ảnh màu vàng đồng thời tán loạn, trong huyệt động không ngừng vang lên những thanh âm nổ đùng, Thạch Mục nghe được hai tai ông ông.

Xẹt!

Đúng lúc này, sau lưng Thạch Mục xuất hiện một hồi thanh âm lạ, phía sau lưng hắn xuất hiện thêm một con yêu thú nữa, nó há mồm phun một cái, một đạo điện quang màu kim hồng hướng hắn bắn tới.

Dưới chân Thạch Mục khẽ động, hướng sang bên cạnh bước hai bước, há miệng phun ra Như Ý Côn bay ra lằm ở trong lòng bàn tay của hắn.

Thân hình của hắn còn chưa đứng vững, bên tai liền có tiếng gió nổ lớn, đầu yêu thú lằm sấp trên mặt đất lần nữa nhào tới.

Thạch Mục nắm chặt nắm đấm mãnh liệt hướng một bên vung đi, trong lòng bàn tay ô quang mãnh liệt, Như Ý côn nguyên bản giống như cây trâm lập tức hóa dài hơn một trượng, quay một cái quật lên thân con yêu thú kia.

Bành!

Chỉ nghe vang trầm trọng, đầu yêu thú đỏ thẫm kia liền bị Thạch Mục một gậy đánh cho bay ngược ra ngoài, đâm vào trên vách tường của huyệt động.

Thạch Mục tiến lên một bước về phía trước định truy kích, liền có hai đạo điện quang màu kim hồng từ hai bên tập kích hắn.

Hắn lập tức dừng lại, hướng về phía sau lui lại, hai đạo điện quang kia đồng thời đập vào nhau ở trước người hắn.

Thạch Mục hướng hai bên nhìn lại, chỉ thấy hai con yêu thú phân biệt đứng ở một bên trái và bên phải của hắn, cộng thêm con lúc trước bị một côn kích thương, như vậy lúc này trong sơn động thậm chí có ba đầu yêu thú, hơn nữa khí tức cũng không yếu.

Đúng lúc này, Thạch Mục cũng thấy được con yêu thú mới vừa rồi bị đánh trọng thương giờ này đã đứng lên, trừ bỏ mấy chỗ lân phiến bị đánh tróc ra, thoạt nhìn cũng không có thụ thương quá nặng.

“Ngao!”

Yêu thú đỏ thẫm kia phát ra tiếng gầm giận dữ, mở miệng lớn như chậu máu, bỗng nhiên phun ra một cỗ sương mù màu đỏ nhạt.

Thạch Mục thấy vậy, thân thể bỗng nhiên nổi lên ánh lửa sáng ngời, làn da cũng hiện lên từng miếng lân phiến màu vàng.

Bên này lân giáp vừa mới phủ toàn thân thể, bên kia sương mù màu đỏ nhạt cũng tràn tới, bao vây hắn vào giữa.

Thạch Mục lập tức liền cảm thấy độ nóng quanh thân thoáng giảm xuống, hỏa diễm màu đỏ thắm ở trên thân có chút bắt đầu không ổn định, ở lúc đụng vào làn khói loãng này cũng không có hiện tượng thiêu đốt như dĩ vãng.

Cùng lúc đó, tại chung quang hắn, ba đầu yêu thú màu đỏ thẫm xông tới, trong đôi mắt thần quang đại thịnh, điện quang màu kim hồng mắt thấy lần nữa sẽ phóng ra.

Thạch Mục thầm nghĩ không tốt, dưới chân bộ pháp khẽ động, ý định thối lui về sau.

Đúng lúc này, phía sau hắn vang lên một tiếng “Xoẹt”, một đạo điện quang bỗng nhiên bắn về phía hậu tâm của hắn, cứng rắn đưa hắn trở lại trong sương mù.

Ba con yêu thú trong mắt đỏ thẫm cũng theo điện quang kia mà theo gót phóng tới.

Xẹt!

Chỉ thấy bốn đạo điện quang hầu như đồng thời bắn vào trong sương mù màu đỏ, nguyên bản sương mù vẫn còn yên tĩnh bỗng nhiên sôi trào, theo đó vô số đạo điện quang tùy ý du tẩu trong đó, nó không ngừng đập tại trên thân Thạch Mục.

“A!”

Thạch Mục chỉ thấy quanh thân truyền tới hội hồi mãnh liệt cảm giác chết lặng, thân thể lập tức trở nên cứng ngắc, trường côn màu đen ở trong tay không có cách nào cầm chặt, “Ầm” một tiếng rơi luôn xuống phía dưới mặt đất.

Làm hắn kinh ngạc là, lúc những đạo điện quang màu kim hồng kia nổ, trên người của hắn cũng không có cảm giác lửa đốt đau đớn bình thường, ngoại trừ cảm giác chết lặng ra, còn lại là một cỗ hàn khí giá rét thấu xương.

Đọc truyện chữ Full