Dịch giả: Độc Đoán Vạn Cổ
Biên: nila32
"Với tình huống trước mắt hẳn là do kẻ thù quá mạnh mẽ, tất cả mọi người bị giết chết trong chớp mắt hoặc vây khốn nên không kịp gửi tin tức đi." Thạch Mục nói.
Những người khác trong tiểu đội nghe vậy, sắc mặt đều cứng đờ.
Mỗi tiểu đội do Cứ điểm của Phù Không Thành phái ra thì đội trưởng đều là Võ Giả cảnh giới Thiên Vị hoặc Thuật Sĩ Nhật Giai, mỗi một tên đội viên cũng là Võ Giả cấp Địa Giai hoặc là Thuật Sĩ Nguyệt Giai, phân bố thực lực như vậy nếu đặt ở một số tinh cầu bình thường đều đủ để xưng bá một phương. Nếu như gặp phải tồn tại Thánh Giai thì mặc dù không địch lại cũng sẽ không có khả năng toàn quân bị diệt.
Thạch Mục thấy những người khác giữ im lặng bèn nói: "Cho nên lúc chúng ta qua dò xét phải đề cao tinh thần cảnh giác, cẩn thận một tí là được."
Đám người Quách Tham vội vàng gật đầu.
"Việc này không nên chậm trễ, đi thôi."
Thạch Mục nói xong rồi mang theo đám người đi về phía khu vực thứ năm.
Sau nửa canh giờ đám người Thạch Mục đã đi tới biên giới của khu vực thứ năm.
Lúc này đây những người của hai đội khác cũng đã đặt chân đến đây.
Một đội trong đó chính là tiểu đội mà họ gặp qua một lần trước kia, đội trưởng là môn hạ của Ly Trần Tông, thoạt nhìn giống đại hán trung niên ba mươi mấy tuổi.
Đội trưởng của một tiểu đội khác là một nữ tử mặc quần áo đệ tử nghìn năm và trang sức của Thanh Lan Thánh Địa, đồng tử hai mắt ánh lên màu tím, rất có tư sắc, thế nhưng Thạch Mục không hề quen với nàng ta.
"Thật có lỗi, để cho hai vị đợi lâu." Thạch Mục chắp tay nói.
"Không sao, chúng ta cũng vừa đến nơi này không lâu." Nữ tử mắt tím mỉm cười, dường như bởi vì Thạch Mục cũng là đệ tử của Thanh Lan Thánh Địa nên có chút ý nghĩ thân cận.
"Tiểu đội tuần tra khu vực thứ năm đột nhiên mất tích, Ôn đầu lĩnh bảo ta qua đây dò xét tình huống, hai vị cảm thấy nguyên nhân là gì?" Đại hán trung niên của Ly Trần Tông mở miệng hỏi.
"Tuy rằng không biết nguyên nhân cụ thể nhưng chắc hẳn không liên quan tới tộc Hắc Ma, cụ thể thì còn phải điều tra một phen mới được." Nữ tử mắt tím nói.
"Thạch đạo hữu thấy thế nào?" Đại hán trung niên nhìn về phía Thạch Mục rồi hỏi.
"Ta cũng cho rằng trước tiên vẫn là tiến vào dò xét một phen rồi hẵng nói, tin tức do Cứ điểm truyền đến trước đây không khỏi quá mức mơ hồ." Thạch Mục trầm mặc một chút rồi nói.
"Cũng đúng, dù như thế nào đi nữa chúng ta đều phải đi vào tìm tòi tới cùng. Như vậy đi, ba đội chúng ta phân ra ba hướng tìm tòi, giữa đôi bên không nên cách quá xa, một khi phát hiện bất kỳ dị trạng gì thì lập tức thông báo." Đại hán trung niên đề nghị.
Thạch Mục và nữ tử mắt tím đương nhiên không phản đối, đồng loạt gật đầu.
Trong khu vực thứ năm trước mắt khắp nơi đều là than đá, mơ hồ có một tầng bóng tối quỷ dị đang nhìn trộm mọi người.
"Đi thôi!"
Thạch Mục trước tiên lựa chọn một phương hướng rồi bay vào trong khu vực thứ năm, đội viên khác vội vàng đuổi theo không dám cách Thạch Mục quá xa.
Nữ tử mắt tím cùng đại hán trung niên cũng tự mình chọn một cái phương hướng rồi bay vào.
Nhóm người Thạch Mục tuy rằng thả chậm tốc độ nhưng trên đường cũng không phát hiện dị thường gì, rất nhanh xâm nhập đã xâm nhập được trăm dặm.
Lúc này khu vực hiện ra trước mặt đám người Thạch Mục do vùng núi làm chủ, thực vật khá ít, liếc một cái liền có thể nhìn rõ.
Thế nhưng đã có vết xe đổ, tất cả mọi người không chỉ có không có chút nào buông lỏng, ngược lại sắc mặt càng thêm nghiêm nghị, trên thân mỗi người đã sớm phóng ra màn hào quang và Linh khí phòng ngự.
Hai mắt Thạch Mục lấp lánh kim quang, nhìn khắp xung quanh rồi thu hết tình cảnh phương viên vài dặm xung quanh vào mắt.
Nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa phát hiện bất cứ điều gì không ổn.
"Ồ?" Thần sắc Thạch Mục khẽ động rồi nhìn về phía trước, trong miệng khẽ ồ một tiếng.
Phía trước đám người họ xuất hiện một cái hạp cốc cực lớn, thoạt nhìn cực sâu, bên trong tràn ngập vô số sương mù, do chúng đang ở dưới mặt đất nên sương mù ở chỗ sâu xem ra là một mảnh đen kịt, lộ ra có chút quỷ dị.
"Ma khí!" Một gã đệ tử Ly Trần Tông hét lớn.
Những người còn lại đều cả kinh, nhao nhao quay đầu nhìn lại.
"Không phải Ma khí, chẳng qua là sơn vụ bình thường mà thôi." Thạch Mục lắc đầu nói.
Những người còn lại nghe vậy mới nhẹ nhàng thở ra.
Trong lúc đó, ánh mắt Thạch Mục lóe lên, thân hình lập tức chớp động rồi rơi vào hạp cốc bên cạnh, ánh mắt nhìn xuống phía dưới.
"Thạch đội trưởng, hạp cốc này có vấn đề gì không?" Quách Tham cũng bay tới hỏi.
Thạch Mục không trả lời, con mắt nhìn về chỗ sâu trong sương mù của hạp cốc.
Vừa rồi hắn mơ hồ nhìn thấy bên trong có một cái bóng hiện lên, thế nhưng chỉ là thoáng lóe lên rồi biến mất, hắn cũng không dám xác định có phải mình đã nhìn lầm hay không.
Hơn nữa trong hạp cốc cũng không tồn tại Ma khí, chẳng lẽ là Yêu thú gì sinh sống ở đây...
Vào lúc này, mặt đất sau lưng đám người Thạch Mục đột nhiên vỡ ra, một đạo Bạch Ảnh phóng ra từ bên trong rồi lao thẳng tới tên đệ tử Thanh Lan Thánh Địa gần nhất.
Một tiếng "Bành" vang lên!
Thân hình tên đệ tử Thanh Lan này chấn động mạnh rồi bị đánh bay ra ngoài.
May mắn trên người hắn sớm đã phóng ra một kiện Linh khí màu trắng vòng tròn để bảo vệ toàn thân, lúc này sắc mặt gã tái nhợt, khóe môi nhếch lên tơ máu, hiển nhiên cũng bị nội thương không nhẹ.
Mà lúc này mọi người cũng thấy rõ thực thể của cái Bạch Ảnh kia, đó là một bộ Khô Lâu toàn thân bao trùm bởi áo giáp màu trắng, trong tay cầm cốt chùy, cốt cách có chút trong suốt như Bạch Ngọc, trong mắt lóe lên ngọn lửa màu tím đậm.
"Sinh vật Tử Linh!" Nội tâm Thạch Mục cả kinh.
Khô Lâu màu trắng một kích không trúng, thân thể lóe lên liền muốn trốn vào trong lòng đất.
Vào lúc này một luồng ánh sáng trắng bắn ra đánh trúng mặt đất trước một bước, trên mặt đất lóe lên ánh sáng trắng rồi nổi lên một tầng băng cứng màu trắng.
Lại một tiếng "bành" vang lên, Khô Lâu màu trắng đụng vào mặt đất liền bị tầng băng ngăn cản.
Chưa kịp kia làm ra cử động gì khác, bóng người Thạch Mục hoa mắt một cái thân ảnh hắn liền quỷ dị xuất hiện trước người Khô Lâu màu trắng, ánh sáng đen lóe lên, một đạo côn ảnh đen kịt với thế nhanh như chớp quét về phía bên hông Khô Lâu màu trắng.
Một tiếng "Răng rắc" giòn vang!
Khô Lâu màu trắng và cả cây cốt chùy ngăn cản trước hông cũng bị chém đứt thành hai đoạn.
Côn ảnh màu đen cuốn ngược lại vô cùng linh hoạt từ trên xuống dưới đập xuống đầu Khô Lâu, đầu của nó trực tiếp vỡ vụn ra, ngọn lửa Linh Hồn dưới Linh áp cực lớn bị nghiền nát bấy.
Thạch Mục giơ tay nhấc chân đã có thể đơn giản giải quyết con Tử Linh Khô Lâu này những người khác cũng nhẹ nhàng thở ra.
"Nơi đây tại sao lại xuất hiện sinh vật Tử Linh?" Quách Tham mở miệng nói.
"Chẳng lẽ là sinh vật Tử Linh giết hết được tiểu đội hay sao?" Một tên đệ tử Thanh Lan Thánh Địa nói.
Gã vừa dứt lời thì sương mù trong hạp cốc đột nhiên cuồn cuộn, vô số con Tử Linh Khô Lâu bay ra từ bên trong, các loại vũ khí đao, côn, thương, kích trong tay múa ra từng luồng linh quang bén nhọn rồi lao thẳng tới đám người Thạch Mục.
Những Khô Lâu này khoảng chừng gần hai trăm con, trong đó có non nửa là trong hốc mắt chớp động Tử sắc Hồn Hỏa, không ngờ đều là Tử Linh Khô Lâu cảnh giới Địa Giai.
Đám người Quách Tham thấy vậy, thần sắc khẽ biến. Nhưng bởi vì đã sớm có chuẩn bị nên cũng không có bao nhiêu bối rối, nhao nhao thúc giục Linh khí trong tay nghênh đón những Tử Linh Khô Lâu này.
"Tình huống của hạp cốc này khá quỷ dị, không thể ham chiến, trước tiên rời khỏi nơi này rồi nói." Trong lúc thân hình Thạch Mục lắc lư, Như Ý Tấn Thiết Côn trong tay hóa thành những mảng lớn côn ảnh, trong khoảnh khắc giết hơn mười con Khô Lâu, đồng thời trong miệng quát to.
Lời vừa nói ra, đám người Quách Tham vội vàng điều chỉnh tư thế chiến đấu, sau khi đánh lui thế công liền vội vàng rút lui khỏi hạp cốc.
Những Tử Linh Khô Lâu kia đuổi sát không rời, tốc độ cũng cực nhanh, đám người Thạch Mục thấy không còn Tử Linh sinh vật xuất hiện từ hạp cốc liền dứt khoát ở một chỗ cách hạp cốc hơi xa chính diện chém giết với bọn chúng.
Thế nhưng lúc này đám người Quách Tham sớm đã chia nhau kết thành trận pháp nghênh đón địch, cộng thêm có Thạch Mục lược trận, tuy rằng những Tử Linh Khô Lâu này số lượng vượt xa mọi người nhưng lại không chiếm được bất cứ ưu thế nào.
Cánh tay Thạch Mục vung lên, Như Ý Tấn Thiết Côn hóa thành ba đạo côn ảnh tối om gào thét phóng tới đánh nát bấy bảy tám con Khô Lâu đang vồ tới.
Ánh mắt hắn lóe lên, phất tay lấy ra lệnh bài kim sắc để thông báo tình hình cho hài đội ngũ còn lại.
Vào lúc này sắc mặt hắn bỗng nhiên biến đổi, hai mắt lưu chuyển kim quang nhìn về một hướng cạnh người hắn, chỗ đó truyền đến một luồng khí tức thâm trầm kỳ lạ.
"Ma khí!"
Quách Tham, Nguyên Ngọc Kinh và những người có tu vi uyên thâm cũng lập tức cảm thấy ở phía xa tỏa ra khí tức dị thường.
"Nơi đó là khu vực tìm tòi của tiểu đội Lục đạo hữu thuộc Ly Trần Tông, xem ra bọn hắn phát hiện ra tộc Hắc Ma, nghĩ cách thoát khỏi những Tử Linh Khô Lâu này nhanh chóng qua đó trợ giúp." Thạch Mục nói ra.
Hắn cảm thấy sự xuất hiện những Tử Linh Khô Lâu này có chút kỳ quái.
Đám người Quách Tham mặc dù có lòng nhưng bốn phía đều bị gần trăm con Tử Linh Khô Lâu gắt gao cuốn lấy, nhất thời cũng có chút khó khăn chạy thoát.
"Tất cả lui lại!" Thạch Mục quay đầu nhìn thấy tình huống mọi người, nhướng mày quát lên.
Cánh tay hắn vung lên, Như Ý Tấn Thiết Côn trong tay nổi lên mảng lớn bạch khí, dao động chân khí đáng sợ từ trong bạch khí cuốn tới.
Đám người Quách Tham cảm nhận được khí tức đáng sợ của cây trường côn trên tay Thạch Mục, vội vàng điên cuồng tấn công vài cái ép lui đám Tử Linh Khô Lâu lại mấy bước rồi thừa cơ bay người lui ra.
Thạch Mục khẽ quát một tiếng, trường côn đột nhiên vung lên, khí kình màu trắng tuôn trào như thủy triều biến ảo thành vô số mãnh thú cao lớn tạo thành một dòng nước lũ Thú triều hùng vĩ đánh về phía Tử Linh Khô Lâu.
"Bách Thú Chấn Hoang!"
Bây giờ đã Thạch Mục tiến giai lên cảnh giới Thiên Vị thi triển chiêu "Bách Thú Chấn Hoảng" này uy thế so với trước kia lớn hơn đâu chỉ gấp đôi.
Bạch quang tuôn trào như thủy triều, nổ ra một tiếng lớn “đôm đốp”, tám chín mươi con Tử Linh Khô Lâu còn lại chỉ giữ vững được một hai cái hô hấp liền bị vô số mãnh thú bao phủ.
Thạch Mục phất tay thu hồi Như Ý Tấn Thiết Côn, vô số mãnh thú màu trắng cũng tiêu tán ra, chỉ để lại một chút xương vỡ của Khô Lâu màu trắng.
Đám người Quách Tham thấy thế hoảng hốt, tuy nói những Tử Linh này sinh vật cũng không phải là quá mức mạnh mẽ nhưng dù sao cũng có non nửa con cảnh giới Địa Giai trộn lẫn trong đó, mặc dù là Võ Giả cảnh giới Thiên Vị nhưng cũng phải tốn không ít sức lực nhưng Thạch Mục chỉ cần uy áp của một côn đã có thể quét sạch toàn bộ.
Một màn này làm cho nội tâm mọi người lần nữa phải đánh giá lại thực lực của Thạch Mục.
"Đi thôi!"
Thạch Mục phất ống tay áo, phát ra một mảng lớn ánh sáng xanh lam bao phủ những người khác, hóa thành một đạo độn quang màu lam bay về phía xa.
Sau một lát, Thạch Mục liền chạy tới chỗ phát ra Ma khí.
Nơi này là một chỗ gần một ngọn núi màu đen, lúc này đây có mảng lớn hắc khí tuôn ra từ dưới ngọn núi, trong hắc khí thình lình có ba con Ma thú dữ tợn không ngờ đều đạt đến Cảnh giới Thiên Vị, lợi hại vô cùng, đang đánh nhau sống chết với đại hán trung niên của Ly Trần Tông.
Đội viên của đại hán bây giờ đây không ngờ chỉ còn hai ba người, những người khác đã không thấy bóng dáng.
Đám người Thạch Mục thấy cảnh này liền biến sắc.
"Thạch đạo hữu!" Đại hán trung niên nhìn thấy đám người Thạch Mục liền vui mừng.
Mấy con Ma thú kia cũng phát hiện đám người Thạch Mục, một con Ma thú có vài phần giống với Hùng Sư phát ra một tiếng gào thét đánh về phía đám người Thạch Mục.
Ma thú Hùng Sư há miệng lớn bắn ra cột sáng tối đen như mực về phía đám người Thạch Mục.
"Thạch đạo hữu cẩn thận, đám ma khí kia có thể khiến Pháp bảo Linh khí bị ô uế!" Âm thanh đại hán trung niên truyền đến từ phía dưới.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Giới Chi Môn
Chương 610: Sinh vật Tử Linh phục kích
Chương 610: Sinh vật Tử Linh phục kích