Dịch giả: khongpit
Biên: nila32
Phanh!
Một tiếng nổ lớn vang lên. Màn sáng bị điện quang màu tím đánh trúng đột nhiên nổ tung thành vô số mảnh vụn.
Cùng lúc đó, kiến trúc ở bên trong mảnh hắc khí bắt đầu khởi động, vô số thân ảnh cao lớn lao ra từ bên trong, đi đầu là hơn bốn mươi thân ảnh cao lớn, lại tán mát ra một luồng khí tức mạnh mẽ của cao thủ Thiên Vị.
“Giết!”
Một loạt âm thanh rung trời chuyển đất, thân thể Thạch Mục cùng hơn ba mươi tiểu đội trưởng sáng lên hào quang đủ mọi màu sắc, thoạt nhìn giống như từng khỏa lưu tinh, bay tới mảnh hắc khí ở phía trước.
Sau lưng bọn họ, hơn ba trăm tên đệ tử của liên minh đang theo sát phía sau. Từng vòng hào quang cũng sáng lên, các loại Linh Khí Pháp bảo đều được điều động, mang theo điện quang Kiếm Khí đánh tới phía Hắc Ma tộc.
Thạch Mục vừa mới hạ xuống đất, hơn mười thân ảnh đen nhánh nhanh chóng bao vây hắn lại, là một ít Hắc Ma tộc nhân tay cầm Cự Phủ cùng loan đao đen kịt vung vẩy, Ma khí lượn lờ, khí thế hung hăng.
Người cầm đầu là một tráng hán khôi ngô toàn thân phủ đầy ma văn chớp động. Một cái đầu cùng hai cánh tay nhanh chóng mọc lên trên thân thể của gã. Hai cái đầu há to miệng, phun ra hai cột sáng màu đen đánh tới Thạch Mục.
Hắc quang lóe lên trong tay Thạch Mục, Như Ý Tấn Thiết Côn lóe lên mà hiện, ánh lửa xuất hiện quanh thân, chạy dọc theo cánh tay bao bọc trường côn.
Hô!
Một tiếng xé gió sắc nhọn truyền đến, một đường côn ảnh cùng liệt diễm quét ngang mà ra, những nơi đi qua trực tiếp đán tan hai cột sáng màu đen.
Tiếp theo “Phanh” một tiếng, cái kia Hắc Ma tộc hai đầu bốn tay muốn dùng Ma khí chống cự nhưng bị một cỗ cự lực trực tiếp đánh bay ra ngoài.
Thạch Mục không ngừng thân hình, vác côn đi về trước, đằng đằng liệt diễm trên thân côn trong chớp mắt bị lam vụ nồng đậm thay thế.
Nhưng trường côn trong tay đột nhiên lại cắm xuống đất.
“Oanh” một tiếng vang thật lớn, Như Ý Tấn Thiết Côn đập lên mặt đất!
Ánh sáng màu lam đại phóng, từng vòng ánh sáng màu lam như gợn sóng trên mặt hồ lan ra xung quanh, trực tiếp bao phủ hơn mười tên Hắc Ma tộc nhân.
Những tên Hắc Ma tộc nhân cảm thấy như lún vào đầm lầy, thân thể trở nên trì trệ, liền ma khí dưới tác dụng của gợn sóng màu lam cũng khó có thể tiến thêm.
Nhưng vào lúc này, hắc quang trên tay phải củaThạch Mục lóe lên, lập tức lại biến mất không thấy gì nữa.
“Xoẹt” một thanh âm truyền đến!
Hơn mười tên Hắc Ma tộc đang bị sương mù màu lam bao bọc, thân hình triệt để đình trệ, bắt đầu bị đông kết.
“Vèo” “Vèo” vài tiếng vang lên, ánh sáng màu đỏ chớp động!
Hơn mười đạo phù lục đỏ thẫm, từng cái dán vào hơn mười cỗ băng điêu, ánh sáng màu đỏ lóe lên, ầm ầm nổ tung.
Trong nháy mắt, hơn mười tên Hắc Ma nhân đã biến thành bột mịn.
Mọi chuyện kể rõ thì dài nhưng đều diễn ra không quá hai ba hơi thở.
Thân hình Thạch Mục bỗng nhiên hơi động một cái, phóng tới một đội Hắc Ma tộc cách đó không xa.
Bên kia, sáu bảy tên Thanh Lan Thánh Địa cùng Trục Vân kiếm phái đang cầm Linh Khí trong tay, tạo thành một phòng tuyến dày đặc, đem hơn hai mươi tên Hắc Ma tộc ngăn cản bên ngoài.
Ở sau lưng những người này, Quách Sâm cùng ba tên đồng môn đang liên hợp bố trí bốn phương chân lôi đại trận, thao túng từng đạo lôi điện to lớn màu tím, không ngừng tiêu diệt từng tên Hắc Ma tộc nhân.
Những người này đúng là tiểu đội số bốn sáu của Thạch Mục!
Phía trước được mấy người bảo vệ, Quách Sâm đám người tạo thành lôi trận có thể phát huy đến tận cùng uy thế của nó.
Cùng lúc đó, còn lại hơn ba mươi tiểu độ cùng hơn ba trăm võ giả Địa Giai và thuật sĩ Nguyệt Giai, dưới sự dẫn dắt của đội trường, bắt đầu chém giết với Hắc Ma tộc nhân.
Nhất thời, tiếng chém giết, tiếng nổ vang liên tiếp không dứt.
Tựa hồ cố ý phân cao thấp với Thạch Mục, Hùng Đồ ra sức giết địch.
Gã được bao bọc bởi một màn sáng màu vàng, uy áp cường đại của Thiên Vị Hậu Kỳ được hắn phóng xuất ra ngoài. Thanh pháp bảo cự đao phong cách cổ xưa cao thấp di chuyển, giống như một con giao long mạnh mẽ tung hoành trong đại quân Hắc Ma tộc như chỗ không người.
Bởi vì đám người Thạch Mục đột nhiên tấn công cứ điểm phía sau, vô luận khí thế hay trận hình đều chiếm thượng phong. Tuy rằng nhân số so với đối phương, chỉ bằng phân nữa nhưng trong khoảng thời gian ngắn, hai bên chiến đầu ngang nhau.
Đám người Thạch Mục không nóng nảy, dù sao căn cứ nhiệm vụ, mục đích của bọn hắn chỉ là đánh cho đối phương không kịp trở tay, chỉ cần viện quân vừa đến, bọn họ sẽ lập tức rút lui.
Có điều chém giết trọn vẹn một khắc đồng hồ, viện quân lại không thấy xuất hiện như kế hoạch.
Trong lúc này, bọn người Thạch Mục đã bị thương hơn năm mươi thành viên, thậm chí có người không may vẫn lạc, tru sát gần ba trăm tên Hắc Ma tộc nhân, trong đó bao gồm bảy tám tên Thiên Vị Ma tộc.
Cả phiến đại lục, máu chảy thành sống, thây chất khắp đồng.
Nhưng trải qua thời gian ban đầu hỗn loạn, vài tên Thiên Vị Hậu Kỳ Ma Tộc đã có thể ổn định thế trận, bắt đầu tổ chức phản công.
Bởi vì thực lực song phương chênh lệch quá nhiều.
Dù sao đối mặt gần nghìn tên thực lực không tầm thường, lại hung hãn không sợ chết, Thạch Mục cùng hơn ba trăm người phải liều mạng dốc sức mới ứng phó được.
Xung quanh tiểu đội của Thạch Mục đã có chừng hơn bốn mươi bộ thi thể của Hắc Ma tộc nhân, nhưng vẫn còn cò hơn ba mươi tên vây xung quanh.
Phía sau tiểu đội, nhóm Quách Sâm vẫn như trước không ngừng thúc giục đại trận Tứ Phương Chân Lôi nhưng sắc mặt bốn người đều trắng bệch, hiển hiên Pháp lực đã hao tổn quá nhiều, những thành viên tiểu đội cũng tổn thương không ít.
Bọn họ thi triển chiến thuật này, là do kinh nghiệm mười năm giao phong với Hắc Ma tộc nghiên cứu ra, nguyên bản đối phó với số lượng Hắc Ma tộc gấp ba bốn lần cũng không thành vấn đề.
Nhưng hôm này, đội viên bị thay thế hơn phân nửa, những thành viên mới này còn chưa thành thạo chiến thuật, đối phó với nhiều địch nhân hơn lại càng khó khăn.
Thạch Mục cách đó không xa, phát hiện được tình hình hiện tại của tiểu đội, muốn tiếp viện nhưng không cách nào thoát thân được, hắn bị ba tên Hắc Ma tộc nhân Thiên Vị Cảnh bao vây xung quanh.
“A!”
Một tiếng kêu thảm vang lên, một gã đệ tử Trục Vân kiếm phái đang yểm hộ bọn Quách Sâm vô ý bị cột sáng Ma khí đánh trúng, Linh Khí cùng màn sáng hộ thể bị ăn mòn, tiếp theo bị hai gã Hắc Ma tộc xuyên thủng bụng cùng lồng ngực, vẫn lạc tại chỗ.
Tiểu đội Thạch Mục có công có thủ một cách bài bản còn không chịu được, những tiểu đội khác lại càng thảm hơn.
Trong nhất thời, tiếng gào thét thê lương vang lên không ngớt, số lượng thương vong trong liên minh tăng lên nhanh chóng.
“Nhân số chúng ta thua đối phương quá nửa, sắp không chống cự được nữa rồi!”
“Chiến đấu ở đây đã nửa canh giờ rồi, đây chính là căn cứ của Hắc Ma tộc, một khi viện quân của đối phương tới, chúng ta nhất định phải chết!”
“Nghe nói, cứ điểm số tám và số mười đã bị kiềm chế, trong thời gian ngắn viện quân của đối phương có lẽ không cách nào tới đây được.”
“Nhưng tiếp viện bên quân ta đâu, như thế nào còn chưa tới?”
“Đúng vậy a, viện quân của ta đâu?”
Bởi vì liên minh bị vây công bởi Hắc Ma nhất tộc, âm thanh chất vấn không ngừng vang lên lan tràn ra.
Đúng lúc này, dị biến phát sinh.
Một cứ điểm ở sâu bên trong Tinh Vực, đột nhiên xuất hiện một mảng lớn khói đen vọt tới, bóng người lây động bên trong. Khói đen càng gần càng làm cho người ta kinh hãi bởi khí tức cường đại của nó.
Thạch Mục khẽ giật mình, lộ vẻ khó có thể tin được.
Đây là... Tiếp viện của Hắc Ma tộc từ căn cứ số mười?
Trong thời gian ngắn như vậy mà tiếp viện của Hắc Ma tộc đã tới, ngoại trừ quân ở căn cứ số mười, không còn căn cứ nào khác.
“Là viện quân của Hắc Ma nhất tộc!”
“Không phải hai căn cứ gần nhất bị quân ta phong tỏa rồi sao, vì sao lại có viện quân xuất hiện?”
“Thạch đội trưởng, có gì không ổn rồi!” Quách Sâm vội vàng truyền âm cho Thạch Mục hỏi.
“Đừng vội hoảng hốt, phòng thủ cho tốt. Có thể bên kia liên mình xảy ra chuyện bát ngờ, để ta liên hệ với chiến hạm Ẩn Thứ tới đối phó.” Thạch Mục nhíu mày, mở miệng nói ra.
“Hắc hắc, viện binh của chúng ta đã tới, là thời điểm phản kích tốt nhất! Giết hết tất cả cho ta, không để tên nào chạy thoát!” Một gã Thiên Vị Hậu Kỳ Ma tộc cười lớn một tiếng.
Lời vừa nói ra, toàn quân Hắc Ma tộc gào thét xung phong, ma khí đại thịnh, thế công càng trở nên mãnh liệt.
Cùng lúc đó Thạch Mục một bên vũ động trường côn giao tranh cùng hai gã Thiên Vị ma tộc, đồng thời cố gắng liên hệ với chiến hạm Ẩn Thứ.
Nhưng một lát sau, sắc mặt hắn có chút khó coi.
Chẳng biết tại sao, hắn cố gắng liên hệ với Hàn Nghi lại không thành công, nếu không phải đối phương cố tình ẩn núp, như vậy chính gã đã rời khỏi nơi này, ra khỏi phạm vi bao trùm của thần thức.
Cùng lúc đó, bốn phía cũng bắt đầu truyền đến những âm thanh của đám đội trưởng.
“Chuyện gì xảy ra, Hàn Nghi tiểu tử sao không có phản ứng gì!”
“Đừng nói gã phát hiện viện quân của địch đến, đã sớm chạy đi?”
“Vậy làm sao bây giờ, không có chiến hạm, chúng ta không thể lặn lội đường xa trong Tinh Vực được!”
Thạch Mục cau mày, mơ hồ có dự cảm xấu ở trong lòng.
Đúng lúc này, trên lệnh bài màu vàng đột nhiên sáng lên hào quang, hiện lên một nhóm chữ nhỏ:
“Các đội trưởng nghe lệnh: Kế hoạch có biến, cần phải giữ vững cứ điểm số chín, đội ngũ vây công cứ điểm số tám và số mười hoàn thành nhiệm vụ sẽ tụ hợp cùng bọn ngươi tiêu diệt Ma tộc. Chưa có lệnh, tự động rút lui, xử theo quân pháp!”
Xem hết những chữ này, trán Thạch Mục hiện gân xanh, lửa giận tràn ngập trong lòng.
Kế hoạch có biến ở đâu?
Chỉ sợ vị Mạc Trưởng Lão kia ngay từ đầu đã có ý định sử dụng bọn hắn làm mồi để hấp dẫn cường giả Thánh giai ở hai cứ điểm số tám và số mười, tạo điều kiện cho lão đánh chiếm hai cứ điểm số tám và số mười một cách thuận lợi.
“Tên hồ ly Mạc Lân Vũ, chúng ta bị hắn bán đứng rồi!” Cách đó không xa, Hùng Đồ nổi giận gầm lên một tiếng.
“Cuối cùng chúng ta chờ đợi chính là viện quân của địch nhân!”
“Liên minh đã coi chúng ta là tốt thí, lệnh cho chúng ta cố thủ nơi này đợi viện quân, nhưng thực tế lấy chúng ta làm mồi nhử thu hút viện quân từ căn cứ số tám và số mười của Hắc Ma tộc!”
Các đội trưởng còn lại cũng chửi ầm lên, hiển nhiên đã nhận ra ý đồ của liên minh khi đọc được mệnh lệnh trên lệnh bài.
Còn lại hơn hai trăm tên đội viên, giờ phút này cũng bắt đầu hiểu được tình hình, mặt vàng như đất.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Giới Chi Môn
Chương 616: Vứt bỏ
Chương 616: Vứt bỏ