Nghe giọng điệu của chưởng môn thì trưởng lão Đinh Hạo tạm thời không rời khỏi Vấn Kiếm tông làm trái tim nhiều người rớt lại xuống bụng. Trải qua rất nhiều kiếp nạn, sâu trong lòng mọi người đương nhiên cho rằng chỉ cần Đinh Hạo còn ở Vấn Kiếm tông thì sơn môn này vĩnh viễn sừng sững không ngã.
Trong đám người, Tây Môn Thiên Tuyết mặc váy dài màu tím lặng im, nàng cảm giác được Đinh Hạo đi đâu.
Liên kết tâm hồn khiến đại sư đan thuật Tây Môn Thiên Tuyết cảm giác bị thiếu một mảnh trái tim.
Lý Y Nhược đứng cạnh Tây Môn Thiên Tuyết siết chặt tay nàng, khớp xương trắng bệch.
- Chỉ mong ngươi... An toàn trở về.
Mấy tài nữ nhất Vấn Kiếm tông lúc này đều lo lắng cho một nam nhân.
Lý Lan chợt nghĩ đến điều gì, hỏi:
- Sương nhi và Ngã Hành đâu?
Tình huống náo nhiệt như vậy mà không thấy hai đứa trẻ Đinh Thiên Sương, Nhậm Ngã Hành đi ra góp vui tuyệt đối không bình thường. Lý Lan cảm thấy không may.
- Mới rồi hai tiểu tổ tông còn đây...
Vương Tuyệt Phong nhìn sau lưng, hai đứa trẻ Đinh Thiên Sương, Nhậm Ngã Hành lúc trước núp trong đám đông không biết lén lút giở trò gì bây giờ đã biến mất. Thần thức của Vương Tuyệt Phong lan tràn ra ngoài nhưng không thấy hai đứa trẻ Đinh Thiên Sương, Nhậm Ngã Hành đâu.
- Khởi bẩm chưởng môn nhân, khởi bẩm Vương sư thúc, đệ tử vừa thấy... Thấy Thiên Sướng và Ngã Hành đi hướng địa huyệt thâm uyên...
Một đệ tử chân truyền nội môn nhớ lại hình ảnh mơ hồ thấy, nhưng vì quá giật mình chiến đấu trên bầu trời nên gã không thấy rõ ràng.
- Cái gì?
Lý Lan, Vương Tuyệt Phong, Nhậm Tiêu Dao, Mộc Anh giật mình.
Bốn luồng sáng cùng lao hướng địa huyệt thâm uyên.
Một lát sau.
Hang động bí ẩn.
Lý Lan, Vương Tuyệt Phong, Nhậm Tiêu Dao, Mộc Anh biểu tình khó xem nhìn bàn đá trơn bóng không dấu vết, không biết nên làm sao. Bởi vì bên cạnh bàn đá có miếng vải váy áo của nữ hài tử Đinh Thiên Sương, nửa cái bình sữa thủy tinh bể, đó là bảo bối của Nhậm Ngã Hành mập mạp.
trận pháp truyền tống trên bàn cờ đá đã hoàn toàn biến mất.
Trong hang động bí ẩn còn sót lại hơi thở của hai đứa trẻ Đinh Thiên Sương, Nhậm Ngã Hành.
Cho đến nay được rót vào căn cơ võ đạo khiến tu vi của hai đứa trẻ Đinh Thiên Sương, Nhậm Ngã Hành đã là Võ Sĩ cảnh, không khó khăn gì từ mặt đất lao xuống hang động bí ẩn. Nhìn các loại dấu vết thì hai đứa trẻ Đinh Thiên Sương, Nhậm Ngã Hành từng đến đây. Lúc trước Lý Lan, Vương Tuyệt Phong, Nhậm Tiêu Dao, Mộc Anh tìm khắp địa huyệt thâm uyên nhưng không thấy bóng dáng hai đứa trẻ Đinh Thiên Sương, Nhậm Ngã Hành đâu, giải thích duy nhất là...
Nhậm Tiêu Dao há hốc mồm:
- Hai đứa... Đã vào cánh cửa truyền tống đến tiên giới trên bàn cờ?
Giọng Nhậm Tiêu Dao đau khổ. Mộc Anh mắt ngấn lệ siết chặt vai Nhậm Tiêu Dao.
Lý Lan nhắm mắt lại, cẩn thận suy nghĩ hình ảnh lúc hừng đông.
* * *
- Mẫu thân, phụ thân lại sắp đi sao?
- Sắp đi nơi xa sao? Xa tới đâu?
- Sương nhi nhớ phụ thân, Sương nhi muốn đi cùng phụ thân. Đương nhiên Sương nhi cũng muốn cùng mẫu thân nhưng...
* * *
Giọng Đinh Thiên Sương trong trẻo như chuông còn quanh quẩn bên tai. Lý Lan hiểu biết tiểu tổ tông này, nữ hài tử là kẻ điên một khi khùng lên là bất chấp hậu quả. Nếu nói nữ hài tử Đinh Thiên Sương qua cách nào đó biết Đinh Hạo sắp đi đâu thì rất có thể lén đi theo hắn.
Không lẽ hai tiểu tổ tông dùng cách gì đi vào cánh cửa truyền tống đến tiên giới?
Xưa nay Lý Lan bình tĩnh, thông minh, bình thường trời sập cũng mặt không đổi sắc nhưng lúc này lòng rối loạn, đầu óc trống rỗng không biết nên làm sao.
Vương Tuyệt Phong trợn mắt há hốc mồm lên tiếng:
- Có lẽ đây là cơ duyên của hai đứa.
* * *
Bốn phía đều là hỗn độn không thấy ánh mặt trời.
Đinh Hạo ngạc nhiên nhìn phong cảnh xung quanh, cảm thấy hơi quen thuộc và là lạ. Đinh Hạo nhìn xuống, mặt đất đen u ám mênh mông bát ngát, trong thiên địa không có gió thổi, tĩnh lặng như bị đóng băng.
Một con sông đen như khe nứt to lớn dâng trào trong mặt đất mênh mang, dấy lên sóng dữ. Bọt nước trắng bốc lên, to lớn tựa đại dương làm người kinh thán, nhưng không có tiếng nước.
Phía chân trời xa xôi vô tận.
Một thần đài khổng lồ khoảng mười thước đứng sừng sững trong sông đen, trên thần đài có một thần kính lượn lờ tia chớp bạc phát ra ánh sáng rực rỡ bắn vào sông đen như thể phán xét, tuần tra cái gì.
- Đây là... Địa ngục đạo?
Đinh Hạo lấy lại tinh thần.
Đây rõ ràng là cảnh tượng giấc mộng nam kha hồi trước, khi ấy Đinh Hạo đi tới không gian kỳ dị, gặp thi hồn vạn năm trong Thông Thiên Phù Đồ Thần Tháp đều ở đây. Đinh Hạo đánh bậy đánh bạ với truyền thuyết thần thoại trên địa cầu kiếp trước sáng tạo ra Nghiệt Kính Đài, với một thi hồn vạn năm lên ban cho thần thông, đặt tên là Tần quảng Vương
Khi ấy Đinh Hạo nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy giấc mộng thật là lạ.
Sau này không xảy ra dị tuợng này nên Đinh Hạo không mấy để ý tới nó, ai ngờ hôm nay hắn lại vào không gian này.
Chẳng lẽ là...
Đinh Hạo đang nghi ngờ thì bầu trời trước mặt bỗng có tia chớp trắng giống như thần long cuồng múa rạch phá hư không, cực kỳ xinh đẹp, uốn lượn xoay quanh. Nháy mắt thần long đã đến trước mặt Đinh Hạo.
Tia chớp trắng thu lại biến thành một thân hình vạm vỡ mặc áo giáp, da nâu cho cảm giác chắc khỏe đáng tin.
Nam nhân quỳ một gối trong không trung, cung kính nói:
- Tần quảng Vương Tưởng, tham kiến chủ nhân.
Quả nhiên là Tần quảng Vương!
Tất cả hoàn toàn phù hợp với giấc mộng lúc trước của Đinh Hạo, tức là... Đây không đơn giản là mơ. Có lẽ mấy thứ này liên quan đến thần khí Luân Hồi Thiên Bàn trong cơ thể Đinh Hạo.
Đinh Hạo gật đầu, nói:
- Đứng dậy đi.
Tần quảng Vương Tưởng đứng lên, cung kính nói:
- Thuộc hạ không biết chủ nhân tiến đến tuần tra nên không có từ xa tiếp đón, xin chủ nhân trách phạt.
- Người không biết vô tội.
Đinh Hạo quan sát kỹ phát hiện so với lần trước thì cơ thể Tần quảng Vương Tưởng ngưng kết nhiều, gần như hữu hình. Lực lượng ẩn chứa trong người Tần quảng Vương Tưởng mạnh mẽ gấp vô số lần, đặc biệt là lực lượng thiểm điện chi tiên có thể uy hiếp cường giả cảnh giới Võ Đế cảnh.
Chắc mấy ngày nay Tần quảng Vương Tưởng không bỏ bê tu luyện.
Lòng Đinh Hạo máy động, hắn và Tần quảng Vương Tưởng đến dưới Nghiệt Kính Đài.
Ánh sáng thần kính từ bên trên chiếu xuống bao phủ Tần quảng Vương Tưởng. Thần quang chiếu rọi cơ thể Tần quảng Vương Tưởng vẫn trong sáng như ngọc, có thêm hỗn độn chi khí vàng nhạt yếu ớt, lúc trước có chút nghiệp lực tội nghiệt màu xám ít ỏi đã tan biến.
Đinh Hạo vừa lòng gật gù.
Điều này chứng minh trong khoảng thời gian này Tần quảng Vương Tưởng không ỷ vào thân phận chủ điện thứ nhất thập điện địa ngục đạo làm xằng làm bậy mà nghiêm khắc tuân thủ trách nhiệm. Hỗn độn chi khí vàng nhạt như có như không trong cơ thể Tần quảng Vương Tưởng là lực lượng công đức trong truyền thuyết.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đao Kiếm Thần Hoàng
Chương 1042: Quỷ sứ (hạ)
Chương 1042: Quỷ sứ (hạ)