- Không, ta không có...
Mặt Nạp Lan Sơ trắng bệch, kinh hoàn giải thích rằng:
- Ta chỉ muốn đi tìm phụ thân...
Đức Bưu rống to:
- Hừ! Viện cớ. Lúc trước mẫu thân của ngươi không nghe bộ lạc khuyên can tư thông với người vực ngoại sinh ra các ngươi đã là tội lớn. Nếu không phải bộ lạc nghĩ tình tuổi ngươi còn nhỏ, mấy năm nay thu nhận chăm sóc thì ngươi đã chết sớm. Không ngờ ngươi chẳng những không biết cảm ơn còn giống như mẫu thân của ngươi, trời sinh phản nghịch, lại cùng người vực ngoại gian díu với nhau. Thật là không biết liêm sỉ!
Giọng Đức Bưu như sấm không cho giải thích.
Thiếu niên áo trắng ngốc nghếch bỗng nổi khùng:
- Không cho phép ngươi nói mẫu thân của ta như vậy!
Nạp Lan Du Hiệp bỗng nhặt một cục đá ném vào Đức Bưu.
- Không biết sống chết!
Đức Bưu búng hướng cục đá.
Cục đá nhỏ khựng lại sau đó nhanh chóng bắn ngược về, rạch phá hư không, thanh âm như cường cung ngạnh nổ bay hướng Nạp Lan Du Hiệp ngốc.
Mắt Đinh Hạo lóe tia sáng.
Bùm!
Cục đá cách Đinh Hạo ba thước như đụng phải tường khí vô hình nổ tung thành bột phấn tan biến trong không trung.
Đinh Hạo mỉm cười nói:
- Với thân phận của các hạ cần gì xuống tay ăn hiếp con nít?
Đức Bưu lạnh lùng cười:
- Ngươi là người ngoài có tư cách gì xen vào chuyện của Thiên Hoang bộ lạc ta?
Đinh Hạo không nói chuyện với Đức Bưu, dời mắt nhìn một người khác.
Đinh Hạo hỏi:
- Các hạ dẫn đám người đến đây là muốn bắt chúng ta trở về sao?
Người này khoảng hơn bốn mươi tuổi, khoác giáp thú có hơi thở lực lượng gió, tóc ngắn như cây kim chĩa lên, cơ bắp như nước thép bê - tông.
Nam nhân trung niên mắt sắc bén như chim ưng nhìn Đinh Hạo, nói:
- Người vực ngoại, ngươi vươn tay quá dài, tự mình đi thì thôi còn muốn bắt cóc người của Thiên Hoang bộ lạc ta là có ý gì?
Đinh Hạo mỉm cười nói:
- A Sơ, Du Hiệp muốn đi tìm phụ thân của họ, ta không có lý do gì không dẫn đi.
- Nàng sống là người của Thiên Hoang bộ lạc, chết là quỷ của Thiên Hoang bộ lạc. Không được thủ lĩnh bộ lạc tuyệt đối không được phép rời khỏi bộ lạc.
Nam nhân trung niên hơn bốn mươi tuổi lạnh lùng cười:
- Sống là nữ nhân của Thiên Hoang bộ lạc, nên hiến dâng chính mình vì kéo dài bộ lạc. A Sơ chưa sinh con dưỡng cái cho bộ lạc, không thể đi.
Nam nhân trung niên thốt lời làm mặt Nạp Lan Sơ trắng bệch, người run rẩy.
- À.
Đinh Hạo gật gù, vẻ mặt cười nói:
- Nếu vậy thì làm phiền ngươi trở về nói cho thủ lĩnh bộ lạc là ta mang A Sơ đi, kêu hắn cho phép là được.
- Càn rỡ!
Nam nhân trung niên tức giận quát:
- Ngươi nghĩ mình là ai? Dám ăn nói kiểu đó với ta?
Đức Bưu cười âm trầm, bước ra một bước nói:
- Người vực ngoại không biết sống chết, nếu vậy thì hôm nay lão tử làm thịt ngươi cũng là ngươi tự tìm!
Cơ thể Nạp Lan Sơ run rẩy, bỗng bước ra run giọng nói:
- Không, là ta muốn đi theo Đinh đại ca, không thể trách hắn. Các ngươi đừng xử Đinh đại ca, ta nguyện ý các ngươi trở về, tất cả xin nghe theo bộ lạc sắp đặt.
Nạp Lan Sơ sợ liên lụy Đinh Hạo.
Chiến sĩ trong Thiên Hoang bộ lạc cường đại, đặc biệt là Đức Bưu, nam nhân trung niên, Nạp Lan Sơ biết thực lực của bọn họ đáng sợ cỡ nào. Nạp Lan Sơ cảm thấy Đức Bưu, nam nhân trung niên như thần linh, không ai chiến thắng được. Nạp Lan Sơ muốn ra khỏi Hãn Hải sâm lâm tìm phụ thân của mình, nhưng nàng không muốn vì điều đó liên lụy Đinh Hạo.
Đinh Hạo thở dài, nhẹ vỗ vai thiếu nữ Nạp Lan Sơ.
Giọng điệu Đinh Hạo bình tĩnh mà kiên quyết nói:
- A Sơ yên tâm, hôm nay có ta ở đây không ai có thể cưỡng ép nàng.
Nam nhân trung niên lạnh lùng cười:
- Buồn cười, lớn lối quá.
Mắt nam nhân trung niên ẩn chứa sát khí.
Đinh Hạo đứng trước mặt Nạp Lan Sơ, che nàng sau lưng, nụ cười dần tắt.
Khóe môi Đinh Hạo cong lên, nói:
- Chỉ là một Võ Thánh cảnh, vài tiểu Võ Đế cảnh. Sự kiên nhẫn của ta có hạn, khuyên các ngươi đừng tự rước lấy nhục, đừng chọc ta giận mang đến tai họa ngập đầu cho Thiên Hoang bộ lạc.
Nam nhân trung niên ngây ra.
Biểu tình trên cao nhìn xuống của nam nhân trung niên chậm rãi biến mất, nhìn kỹ Đinh Hạo như thể lần đầu tiên gặp hắn. Ánh mắt nam nhân trung niên trầm trọng.
Có thể nói chính xác cảnh giới thực lực của gã làm nam nhân trung niên nổi lòng cảnh giác, nhìn vẻ mặt hờ hững của Đinh Hạo không giống như làm bộ. Nam nhân trung niên không còn khinh thường như trước.
Nhưng Đức Bưu không nhận ra điều đó.
Đức Bưu rống to:
- Thật là không biết chết sống, chết đi!
Đức Bưu giẫm mặt đất bùm một tiếng, đất đai sụp xuống như bị thiên thạch đập xuống. Đức Bưu như đạn pháo vọt lên cao một đấm đánh vào Đinh Hạo.
Lực lượng cơ thể cảnh giới Võ Đế cảnh thể hiện rõ trong cú đấm này.
Nắm đấm mới tung ra tiếng khí bạo giống như sấm.
Quyền ấn trong suốt mắt thường thấy rõ bay ra, quyền tốc đáng sợ ma sát ra lửa trong không khí.
Sức chiến đấu của thể tu trong thế giới này đúng là khủng bố.
Đinh Hạo đứng im tại chỗ như đã bị hù ngu.
Khi quyền ấn sắp đập vào người Đinh Hạo thì hắn giơ tay lên, tay dựng đứng như đao. Quyền ấn đốt cháy lửa đỏ rực bị xẻ đôi, Đinh Hạo xòe tay ra bắt lấy nắm tay Đức Bưu đánh tới gần.
Trong khoảnh khắc, từng kình khí vô hình như sóng gợn lan tràn hai bên cơ thể Đinh Hạo.
Đức Bưu biến sắc mặt nói:
- Ngươi...!
Đức Bưu phát hiện quyền lực có thể đấm vỡ một ngọn núi khi đụng vào bàn tay Đinh Hạo như giống như trâu đất xuống biển không còn chút gì. Mặc cho Đức Bưu thúc giục lực lượng cỡ nào, nắm đấm bình thường đấm ántgiao long, cự thú bây giờ như mọc trong tay Đinh Hạo, khó thể nhúc nhích một li.
Đinh Hạo nhìn Đức Bưu, nhấn mạnh từng chữ:
- Ngươi động sát tâm với ta, vốn theo thói quen trước giờ ta sẽ giết ngươi. Nhưng nghĩ tình A Sơ đã cứu ta, Thiên Hoang bộ lạc có ơn với ta nên tha cho ngươi một mạng. Ta chỉ hơi trừng phạt để ngươi nhớ kỹ bài học, lần sau sẽ không tha. Cút đi!
Đinh Hạo dứt lời.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Không thấy Đinh Hạo làm gì, Đức Bưu cảm giác có lực lượng hùng hồn như biển cả từ nắm đấm truyền đến. Đức Bưu kêu lên, bị hất ngược về với tốc độ nhanh hơn, đập mạnh vào vách đá ngọn núi phía xa thủng một lỗ to.
- Phụt.
Đức Bưu mềm nhũn trượt xuống vách đá sụp đổ, há mồm phun búng máu. Tuy Đức Bưu có thể miễn cưỡng đứng nhưng vẻ mặt ủ rũ, gã bi gì thương khá nặng.
- Đức Bưu đại nhân...
Có chiến sĩ Thiên Hoang bộ lạc vội chạy qua dìu Đức Bưu.
- Giết hắn!
- Dám bị thương người của Thiên Hoang bộ lạc ta?
Mấy chiến sĩ Thiên Hoang bộ lạc khác vừa kinh vừa giận xông hướng Đinh Hạo.
Nam nhân trung niên luôn im lặng chợt quát to:
- Dừng tay, tất cả trở lại cho ta.
Nam nhân trung niên kêu đám chiến sĩ Thiên Hoang bộ lạc rút về.
Biểu tình Đinh Hạo bình tĩnh.
- Xem ra bản trưởng lão đã đánh giá thấp ngươi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đao Kiếm Thần Hoàng
Chương 1051: Không để vào mắt
Chương 1051: Không để vào mắt