TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Thiên
Chương 737: Con mắt (Hạ)


Mà đến bây giờ, cuộc chiến bài danh Ngũ cường, Tiếu Kiến Nhân chỉ mới chiến hai trận, trong đó có một trận là Tiếu Thượng nhận thua. Cũng không chính thức bạo lộ cái gì, cho nên, dù hôm nay thực lực của Dương Thiên Lôi có tăng lên, nhưng vẫn không nắm chắc tuyệt đối sẽ đánh thắng Tiếu Kiến Nhân.

Lần này hắn tiến vào trong Thông Thiên Cổ Thụ, Dương Thiên Lôi nhanh chóng đắm chìm trong trạng thái tu luyện, bắt đầu nghiên cứu không gian hỗn độn vừa mới lĩnh ngộ.

...

- Kỳ quái, rõ ràng bây giờ là hừng đông, vì sao bầu trời vẫn đen kịt như vậy?

- Đúng vậy a, cảm giác rất lạ, sư huynh, ngươi có lạnh không?

- Có... Ngươi có lạnh không? Mẹ khiếp, đã bao nhiêu vạn năm không có cảm giác lạnh rồi nhỉ, quá kỳ quái... Ta có dự cảm mình sẽ gặp điềm xấu...

Trời còn chưa sáng, có hai gã tu luyện giả đã xuất hiện tại chung quanh diễn võ trường từ sớm, muốn chờ đợi cuộc chiến đỉnh phong của ngày hôm nay. Nhưng mà, lúc này, vẫn còn nửa canh giờ nữa trận đấu mới diễn ra, sắc trời không chút biến hóa, vẫn đen ngòm như cũ. Ở giữa thiên địa, đều tràn ngập một cổ khí tức âm hàn, làm cho hai gã tu luyện giả này, đều cảm thấy rét lạnh.

Loại hiện tượng này quá quỷ dị. Phải biết rằng, thời điểm tu luyện giả bình thường tiến vào Tiên Thiên, đã không bị ảnh hưởng bởi thời tiết biến hóa.

Nhưng hôm nay, bọn họ cảm thấy lạnh.

Đây là cái lạnh xuyên thấu vào tận tâm linh!

- Sư huynh, lúc này có điềm xấu gì? Có lẽ nguyên nhân là do mây đen che khuất...

Tên tu luyện giả kia vừa nói xong, ánh mắt nhìn về phía đông, đúng lúc này, bỗng nhiên một vầng thái dương xuất hiện, giống như xuyên thấu tầng mây, ánh mặt trời xuất hiện phá tan màn đêm, cả không gian tràn ngập ánh sáng.

- Ồ? Sáng rồi! Đúng là bị mây đen che khuất.

Người được gọi là sư huynh nhìn thấy ánh sáng mặt trời xuất hiện, cảm thấy rất vui mừng nói ra.

Nhưng mà, tên tu luyện giả nhìn về phía đông kia, trong đôi mắt hiện ra một tai khiếp sợ, toàn thân run rẩy.

- Sư đệ? Có gì thế?

- Con mắt... Đó là con mắt...

- Con mắt gì?

- Mặt trời là con mắt... Con mắt...

- Ba!

Người được gọi là sư huynh trực tiếp vổ đầu tên sư đệ, nói:

- Ngươi ngốc à? Mặt trời là con mắt? Mặt trời chỉ là một khỏa tinh cầu mà thôi, là một tinh cầu cực lớn, một tinh cầu bốc cháy! Cao thủ Chân Thần Cảnh Thiên giai mới có thể tiến vào tinh cầu như vậy tu luyện.

- Sư huynh, đúng mà, ta nhìn thấy nó mở mắt ra, thật sự...

- Đó là do ngươi hoa mắt thôi.

...

- Hô...

Tám tám sáu mươi bốn phương hướng trên Vũ Hồn Tinh, đồng thời phát ra một âm thanh rất nhỏ, sau đó biến mất hoàn toàn không thấy nữa. Mà ở hạch tâm của Vũ Hồn Tinh, có một thân ảnh đen kịt tràn ngập hắc ám, đồng thời biến mất không thấy gì nữa.

...

- Tông chủ, rốt cuộc ngài đã trở về.

Khách sạn Tiên Hồn, trong phòng Tiếu Kiến Nhân, thời điểm Tiếu Thượng nhìn thấy Tiếu Kiến Nhân đã trở về, lập tức khom mình hành lễ nói ra.

Nhưng mà, Tiếu Kiến Nhân lại không chút để ý tới, liền trực tiếp tiến vào phòng tu luyện, thời gian diễn ra trận đấu vẫn còn nửa canh giờ, dưới thời không pháp tắc trong phòng, đầy đủ cho hắn khôi phục đến trạng thái đỉnh phong.

...

Thời điểm còn mấy phút nữa trận đấu bắt đầu, Dương Thiên Lôi sảng khoái tinh thần dẫn mọi người từ trong Thanh Tĩnh Lưu Ly Bình đi ra, trực tiếp bay về phía diễn võ trường.

Tuyệt đại đa số tu luyện giả, sau khi ra khỏi phòng, đều cảm thấy kỳ quái nhìn lên bầu trời, giống như cảm thấy một tia khác thường, nhưng mà, thời điểm cảm ứng cấn thận, nhưng cảm ứng không ra vấn đề gì. Kể cả Dương Thiên Lôi ở cũng không ngoại lệ.

Thời điểm Dương Thiên Lôi tiến lên ghế tuyển thủ, Kỷ Trùng Kiền đã ngồi xếp bằng trên ghế, khí tức cả người như có như không, sau khi nhìn thấy Dương Thiên Lôi, không ngờ lại gật đầu, khóe miệng mang theo một tia thiện ý mỉm cười.

- Kỳ quái...

Trong lòng Dương Thiên Lôi buồn bực, chẳng lẽ đầu của lão gia hỏa này bị cửa kẹp? Hắn đang lấy lòng mình! Nhưng mà, đang kỳ quá, Dương Thiên Lôi rõ ràng phát giác được, Kỷ Trùng Kiền lúc này thâm bất khả trắc, hắn vào lúc này, tuyệt đối không phải thời điểm chiến đấu với mình có thể so sánh được.

Điều này làm cho Dương Thiên Lôi cảm thấy phiền muộn, mẹ khiếp, một đám đều là tiểu cường, không phải muốn đoạt chén cơm của mình chứu? Khá tốt, hai người này đã phân thắng bại, nếu không, lúc này Dương Thiên Lôi chiến đấu với Kỷ Trùng Kiền, chỉ sợ ai thắng ai thua còn khó nói.

Đúng lúc này, một đạo lưu quang xuất hiện trên ghế tuyển thủ, Tiếu Kiến Nhân đến rất đúng giờ.

May mà, khí tức của Tiếu Kiến Nhân không có thay đổi gì.

...

- Cuộc chiến bài danh Ngũ cường, chỉ còn lại hai trận đấu cuối cùng, trước mắt, Huyền Thiên Phái Mộc Dịch Đình ba chiến ba thắng, Kỷ gia nhị gia chủ ba chiến hai thắng, Trảm Ma Tông tông chủ Tiếu Kiến Nhân hai chiến hai thắng. Căn cứ theo tình huống của ba người, tổ trọng tài chúng ta quyết định, trận đầu, Tiếu Kiến Nhân đấu với Kỷ Trùng Kiền; trận thứ hai vi Tiếu Kiến Nhân đối đấu với Mộc Dịch Đình! Thời gian nghỉ ngơi do Tiếu Kiến Nhân quyết định, nhưng không cao hơn ba canh giờ.

Thời điểm bắt đầu trận đấu, tổ trưởng tổ trọng tài Hải Thanh tuyên bố.

Chương trình trận đấu này không vượt qua ngoài dự đoán của mọi người, đặc sắc nhất chính là trận đấu cuối cùng, dù là trận đấu nào cũng theo nguyên tắc này. Bởi vì tạm thời Dương Thiên Lôi xếp thứ nhất, cũng chỉ còn lại một trận chiến, đương nhiên hắn phải đấu cuối cùng.

- Mời Kỷ Trùng Kiền, Tiếu Kiến Nhân xuất hiện.

Tiếng trọng tài vừa dứt, Tiếu Kiến Nhân đã hóa thành một đạo lưu quang, xuất hiện trên lôi đài.

Mà Kỷ Trùng Tiêu từ từ đứng dậy.

- Mộc huynh, cho ta một đám thần niệm, được không? Ta sẽ toàn lực chiến với hắn một trận, hi vọng sẽ có chỗ trợ giúp cho ngươi!

Kỷ Trùng Kiền vào lúc này, bỗng nhiên truyền âm với Dương Thiên Lôi, nói ra:

- Ngươi đừng nhạy cảm như vậy, ta đã không phải là ta! Sau trận đấu ta sẽ giải thích với ngươi.

- Vì sao là ngươi mà không phải ngươi?

Dương Thiên Lôi kinh ngạc hỏi thăm.

- Ta là Kỷ Trùng Tiêu!

Kỷ Trùng Kiền cũng không cho Dương Thiên Lôi suy nghĩ nhiều, bởi vì lúc này, dưới ánh mắt trăm vạn tu luyện giả, cộng thêm ánh mắt của thành viên tổ trọng tài đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Trong nội tâm Dương Thiên Lôi đã nhảy lên, trong óc của hắn trong chốc lát liên tưởng đến nhiều việc, tuy vẫn không biết rõ ràng những gì đang xảy ra, nhưng hắn tin tưởng lời nói của Kỷ Trùng Kiền là không giả, hắn là Kỷ Trùng Tiêu, chứ không phỉa là Kỷ Trùng Kiền!

- Trách không được hôm qua ngươi tỉnh lại, thì ra là thế...

Dương Thiên Lôi truyền âm nói ra, trong lúc truyền âm, hắn đứng dậy, trên mặt lộ ra nụ cười, bỗng nhiên vỗ vỗ bả vai Kỷ Trùng Kiền, nói ra:

- Sợ?

- Sợ? Có khả năng sao?

Kỷ Trùng Tiêu quay người nhìn Dương Thiên Lôi, sau đó bay lên không trung, đáp xuống lôi đài.

Đọc truyện chữ Full