- Lại là nữ nhân này...
Trong lòng Lâm Hi hung hăng rung động một phen, trong đầu nhớ tới Không Thánh Vương. Đối với điều Vương Khôi nói, hắn lại biết hết sức rõ ràng.
Cái khác không nói, chỉ riêng là một kẻ Không Thánh Vương đã làm cho người ta đau đầu.
Lâm Hi cũng không hề quên, ngày đó Không Thánh Vương vì che chở Long Băng Nhan mà đã giả truyền ý chỉ của trưởng lão, lại còn ngay trong tông phái dám động thủ giết hắn. Nói về sự quyết đoán và thủ đoạn, người này tuyệt đối là đại địch số một.
- Có thù không báo không phải là quân tử, đáng hận hiện tại cảnh giới của ta cùng hắn có chênh lệch quá lớn, không phải là đối thủ của hắn. Nếu như Không Thánh Vương can thiệp vào..., không, gia hỏa này nhất định sẽ can thiệp vào. Đến lúc đó, thật sự liền khó liệu.
Lâm Hi lông mày có hơi nhăn lại một phen, lại còn hơi có chút cảm giác đau đầu.
Hắn vừa hỏi một lần, mặc dù biết thời gian xuống dốc lâu như vậy sẽ làm thế của Chấp Pháp Điện suy yếu, nhưng là không ngờ rằng tình huống lại kém như vậy.
Vào lúc đích thực đối phó, mới cảm giác được thế lực của Hộ Pháp Điện đan xen phức tạp.
- Kỳ thật, cũng không có khác biệt như vậy.
Viên Triêu Niên ở một bên có vẻ mặt nghĩ ngợi, đột nhiên mở miệng chen vào.
- A?
Tất cả mọi người nhìn về phía Viên Triêu Niên.
- Viên sư huynh, ý của huynh là?
Lâm Hi cũng nhìn về phía Viên Triêu Niên.
Viên Triêu Niên do dự chỉ chốc lát, mới mở miệng nói:
- Các ngươi đều quên đi sao? Chúng ta kỳ thật là mới gia nhập vào Nội Môn sau khi tranh chấp hai Hộ Pháp Điện, Chấp Pháp bị thất bại. Nên không sánh bằng Hộ Pháp Điện thì cũng là điều trong tình lý. Nhưng mà nói đích thực cho đầy đủ, kỳ thật, Chấp Pháp Điện chúng ta tích lũy là vượt xa rất nhiều so với Hộ Pháp Điện. Các ngươi chẳng lẽ quên đi, trước khi chúng ta đến, kỳ thật vẫn còn có rất nhiều đệ tử Chấp Pháp. Hơn nữa vào lúc đó, Chấp Pháp Điện nắm quyền thế nên hơn xa Hộ Pháp Điện. Mà Hộ Pháp Điện quật khởi cũng chỉ là chuyện một ngàn năm nay.
-!!!
Một câu nói xong, tất cả mọi người đều là toàn thân chấn động, lộ ra vẻ kinh ngạc sâu sắc.
Lâm Hi cũng như có điều suy nghĩ, nhìn chăm chú Viên Triêu Niên, trong đầu mơ hồ nghĩ tới điều gì.
- Viên sư huynh, ý của huynh là...
Vương Khôi mơ hồ đoán được cái gì, trong mắt bất chợt sáng lên.
- Đúng vậy! Ta đã hỏi qua sư huynh Bạch Nguyên, nghe huynh ấy đã nói. Năm đó các sư huynh này của Chấp Pháp Điện, có rất nhiều người đều đạt tới cảnh giới Tiên Đạo, trở thành Đệ tử chân truyền. Chỉ có điều là, bởi vì nguyên nhân trưởng lão. Hơn nữa Chấp Pháp Điện thế yếu, nhìn cảnh lại thương thân nên bọn họ đều rất ít khi trở về.
Viên Triêu Niên nói.
- Bạch Nguyên, lại là Bạch sư huynh...
Trong óc Lâm Hi xẹt qua một tia chớp sáng lòa, trong lòng như có điều suy nghĩ.
Lần này tiếp kiến các đệ tử của Chấp Pháp Điện, hắn cũng không nhìn thấy Bạch Nguyên. Lần trước làm nhiệm vụ thứ ba thì cũng không nhìn thấy hắn. Mặc dù không hề xuất hiện, nhưng Lâm Hi cảm nhận ra được, Bạch Nguyên ở trong lòng mọi người có địa vị rất cao. Những lúc đề cập tới thì giọng điệu đều cực kỳ tôn kính.
- Tung tích của những Lão nhân Chấp Pháp Điện này, ở trong Chấp Pháp Điện không có mấy người biết. Nhưng loại cực kỳ bí ẩn thì sư huynh Bạch Nguyên lại biết rõ ràng, đây là tại sao? Tại sao ta cảm giác trên người huynh ấy, hẳn là có chút bí mật.
Lâm Hi có hơi nhướng mày, lộ ra vẻ nghĩ ngợi sâu sắc.
Hải Thánh Vương hắn cũng không muốn thấy tông phái chính mình xuất thân cứ như vậy mà suy yếu đi, phải nhượng bộ khắp nơi.
- Sư huynh, đây là lựa chọn chính xác. Huynh sẽ không hối hận...
Lâm Hi mỉm cười nói.
Tựa hồ câu trả lời của Hải Thánh Vương là nằm trong dự liệu từ đầu của hắn.
- Ngươi gia hỏa này...
Hải Thánh Vương phì cười.
Mỗi lần ở chung một chỗ cùng Lâm Hi gia hỏa này, thật giống như ở chung một chỗ với phiền toái. Nhưng Hải Thánh Vương cũng không có bao nhiêu ý tứ trách tội.
Mặc dù là Lâm Hi thỉnh cầu, nhưng dẫu sao đó không phải là lựa chọn của mình sao!
- Sư huynh, đệ cáo từ trước.
Lâm Hi mỉm cười.
Mục đích đã đạt được, liền không cần phải tạm ở lại thêm mà quấy rầy gia chủ nữa.
Hắn liền rời khỏi Hải Thánh Phong.
Sau khi thuyết phục Hải Thánh Vương, Lâm Hi lại đi vài chuyến lên Chấp Pháp Phong, lại gặp gỡ một số đệ tử của Chấp Pháp Điện, sau đó quay trở về ở lại đại điện của mình.
- Điều nên làm đều đã làm, Chấp Pháp Điện có thể quật khởi sau ngàn năm hay không, thay đổi thế lực vận mệnh của tông phái hay không thì liền nhìn vài ngày sau.
Trong lòng Lâm Hi âm thầm nói.
Trong lòng hắn biết vài ngày sau, tất nhiên sẽ có một hồi đại xung đột. Chỉ có được vũ lực cường đại mới có thể giành được vẻ vang rạng rỡ trong xung đột.
Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!
Lâm Hi hai tay chỉ lên trời, trong lòng khẽ động. Ầm vang một tiếng, hư không rung động, những luồng Tiên khí thứ cấp từ thời không sâu thẳm ở bốn phương tám hướng ùa đến... Mặt trời lên, mặt trăng lặn, ngày qua ngày.
Ở trong Ngoại Môn của Thần Tiêu Sơn, sương mù mờ mịt, hoàn toàn yên tĩnh.
- Vút!
Bỗng đột nhiên, một hồi xé gió truyền đến, phá vỡ sự yên tĩnh của không gian. Bạn đang đọc chuyện tại
- Hộ Pháp Điện!! Là đệ tử Hộ Pháp Điện!
Mấy tên đệ tử Thần Tiêu Tông đang tu luyện, hấp thu Nguyên Khí Thiên Địa ở trên ngọn núi tại Ngoại Môn liếc mắt ngẩng đầu nhìn, sau đó bỗng nhiên lấy làm kinh hãi.
Trên ngọn núi, bốn năm tên đệ tử Hộ Pháp Điện đang hùng hổ bay tới nơi này. Trên người bọn họ là đạo bào thuần một màu sắc đẹp đẽ tráng lệ của Hộ Pháp Điện, ai nấy đều sắc mặt âm trầm, mặt mày vô cảm. Chỉ liếc mắt nhìn liền làm cho trong lòng người khác phải sinh ra sự sợ hãi.
- Mọi người chạy mau.
Nhìn thấy trận khí thế như thế này, mọi người sợ hãi, lập tức trông chừng mà đi.
Ở trên Thần Tiêu Sơn, Hộ Pháp Điện là người gặp người sợ, là địa phương vốn được gán tiếng có vào mà không có ra. Đặc biệt đối với đệ tử Ngoại Môn mà nói, thế lực này căn bản không phải là nơi bọn họ có khả năng trêu chọc.
Vù!
Thấy những đệ tử len lén trông chừng mà đi này, mấy tên đệ tử Hộ Pháp Điện nhìn cũng không nhìn, mắt nhìn thẳng. Cứ thế trực tiếp rơi xuống trên ngọn núi.
Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!
Bàn tay đẩy ra, hai cánh cửa ra vào lập tức nổ tung, phịch một tiếng mà nặng nề rơi ở trong phòng. Vài tên đệ tử Hộ Pháp Điện bước chân một cái, nối đuôi nhau mà trực tiếp đi vào trong phòng.
Trong phòng, là một chàng trai mười tám mười chín tuổi ngồi xếp bằng dưới đất, đang mải tu luyện. Đột nhiên gặp sự biến này, đầu tiên là hắn cả kinh, lập tức bắt đầu phẫn nộ:
- Các ngươi muốn làm gì?
- Trần Âu?
Mấy tên đệ tử Hộ Pháp Điện không nói gì, chỉ có tên đệ tử Hộ Pháp Điện cầm đầu kia, lạnh lùng nhìn hắn.
- Là ta. Các ngươi muốn làm gì?
Trần Âu mơ hồ cảm giác được điều gì, vẻ mặt phẫn nộ.
- Tìm chính là ngươi. Cứ đi một chuyến đến Hộ Pháp Điện đi.
Tên đệ tử Hộ Pháp Điện cầm đầu nói rất ương ngạnh.