Ầm ầm…
Một câu nói của Liễu Diệc Nhi trực tiếp khiến phòng khách yến hội nổ tung, tất cả mọi người đều nóng lòng muốn thử.
Phải biết rằng, từ khi Liễu Diệc Nhi xuất đạo tới nay, thủy chung vẫn duy trì hình tượng băng thanh ngọc khiết, cho bao giờ có bất cứ cử động vượt qua giới hạn nào, càng không chỉ nói làm bạn nhảy của người khác. Đương nhiên, trong giới diễn viên, ca sĩ, nữ nghệ nhân muốn làm được điểm này căn bản là chuyện không có khả năng. Nhưng Liễu Diệc Nhi có thể làm được, bởi vì bối cảnh thân phận của nàng, hắc bạch lưỡng đạo đều không dám trêu chọc. Vì quy tắc tiềm ẩn, vì vậy chuyện này căn bản không có khả năng xuất hiện trên người nàng nếu nàng không đồng ý.
- Bất quá, tôi sẽ không hát thành ca từ, chỉ có người hiểu nó mới có thể đoán ra được tên của nó. Người muốn suy đoán, mời viết suy đoán của chính mình lên trên giấy, giao cho nhân viên phục vụ của chúng tôi, được không?
- Được, được, được…
- Xin hỏi, tôi có tư cách sao?
Vẻ mặt nam chủ trì rất chăm chú nói.
- Có thể, nhưng không thể gian dối… Thu tỷ, chị phải bảo vệ cho tốt!
Liễu Diệc Nhi mỉm cười nói.
- Uhm, cần nhạc đệm sao? Hay cần thanh xướng?
- Một mình em là được rồi!
Liễu Diệc Nhi nói xong liền tiến về phía dàn nhạc, khẽ chạm vào chiếc dàn dương cầm.
Liễu Diệc Nhi trong tiếng ô lên hỗn loạn, lén dưới đài dương cầm viết một tờ giấy gấp lại, giao cho vị nữ chủ trì Thu tỷ, chậm rãi trở lại gần người đang chơi đàn dương câm tại dàn nhạc đệm.
Tự đàn tự hát…
Nguyên nhân Liễu Diệc Nhi có thể trở thành ngôi sao chói sáng nhất hiện nay ngoại trừ hình tượng băng thanh ngọc khiết cùng với tầng ánh sáng thần bí bao phủ quanh người nàng ra, quan trọng nhất chính là tạo nghệ trên phương diện âm nhạc của nang. Về phần đóng phim đối với nàng mà nói căn bản là nghề tay trái, cần không phải là hành động, mà là khí chất và danh khí của nàng. Tên của nàng đã có ý nghĩa cháy vé, vai diễn của nàng thuần một màu sắc hợp với khí chất của nàng. Bằng không, nàng sẽ không biểu diễn, cũng không thể biểu diễn.
Ngồi tại vị trí của người chời đàn dương cầm, ánh mắt phảng phất nhìn lướt qua mọi người, thực tế hơi dừng lại trên người Dương Thiên Lôi.
Ngón tay dài nhỏ như ngọc của nàng bỗng nhiên vô cùng linh động bắt đầu lướt qua đàn dương cầm, cũng giống như tiếng ca của nàng, giờ khắc này, nàng đã giao cho đàn dương cầm sinh mệnh.
Dương Thiên Lôi vốn đã có chút cảm giác, lúc nghe được khúc nhạc dào tiếng đàn của nàng, cuối cùng đã hoàn toàn xác định được, Liễu Diệc Nhi sống lại! Cùng trở về quá khứ như chính mình!
Bởi vì khúc nhạc nàng đang chơi chính là bài "thiên sứ thủy tinh" ba năm sau mới được xuất bản. Từ lời ca, diễn tấu, tất cả đều do một mình nàng hoàn thành, bộ phim điện ảnh "thủy tinh thiên sứ" cũng bởi vì bài ca này mới sinh ra.
Ngoại trừ sống lại ra, còn có nguyên nhân nào bài ca Liễu Diệc Nhi sáng tác ba năm sau có khả năng xuất hiện tại nơi này?
Mà thấy thủ ấn biến hóa với tốc độ không thể tưởng tượng được của Liễu Diệc Nhi tạo thành âm phù mê người, trong lòng Dương Thiên Lôi càng khiếp sợ không thể hình dung.
Tâm cảnh thượng thiên nhược thủy, tâm cảnh Chân Tiên cảnh, giờ khắc này, dĩ nhiên khơi dậy sóng gió ngập trời, bỗng nhiên dứng dậy!
- Thiên Lôi!
Lý Hàn Mai, Tống Hiểu Phân và Lý Tuyết đều có điểm kinh ngạc nhìn Dương Thiên Lôi, cần phải kích động như vậy sao?
Thế nhưng, giờ khắc này, Dương Thiên Lôi hoàn toàn quên đi cảm thụ của ba người.
Thủ ấn đánh đàn phức tạp mà nhanh chóng kia rốt cuộc là cái gì?
Là đánh đan, chỉ là tốc độ tay cực kỳ nhanh chóng, vượt qua tiết thấu, linh động tới cảnh giới không thể tưởng tượng nổi, nhưng đây chỉ là cái nhìn trong mắt người xem bình thường.
Mà những gì Dương Tiên Lôi nhìn thấy lại hoàn toàn khác nhau.
Khí tức của Liễu Diệc Nhi lúc này lần thứ hai hoàn toàn dung nhập vào trong thiên địa, loại khí tức này, ngón tay của nàng chơi đàn với tốc độ cao, trong mắt Dương Thiên Lôi đã ngưng tụ thành từng đạo huyễn ảnh, khí tức ngưng tụ thành huyễn ảnh!
Huyễn ảnh kia là cái gì?
Phù văn!
Là phù văn chỉ có Dương Thiên Lôi và Lăng Hi mới có khả năng thi triển ra.
Phù văn Lục Tự Chân Ngôn!
Thế nào là thiên lại chi âm (thanh âm tự nhiên)!
Lục Tự Chân Ngôn không hề có bất cứ mỹ cảm nào, đây mới là cảnh giới chi cao của thiên lại chi âm, chỉ bất quá, nó vận dụng trên pháp thuật thần thần thông mà thôi.
Trong nháy mắt này, Dương Thiên Lôi nghĩ tới rất nhiều điều,hắn hận không thể lập tức dẫn Liễu Diệc Nhi đi để hỏi rõ ràng, nhưng lúc này hiển nhiên là không thể!
…
Cùng với ngón tay chơi đàn với tốc độ nhanh, nhưng lại tạo thành tiếng đàn khiến mọi người cảm giác vô cùng chậm rãi, thiên lại chi âm của Liễu Diệc Nhi không có bất cứ âm tiết nào, cùng với tiếng đàn hòa hợp một chõ, toàn bộ phòng khách yến hội đã hoàn toàn bị hấp dẫn, dung nhập vào trong loại thanh âm tuyệt vời này, thậm chí quên đi việc đoán tiếng ca, quên đi tất cả.
Tiếng ca kết thúc, thẳng cho tới lúc Liễu Diệc Nhi nhắc nhở mọi người suy đoán, mọi người mới rơi vào trầm tư, cả đám chăm chú suy nghĩ một lúc thật lâu, cuối cùng rất len lén viết vào tờ giấy như sợ mọi người nhìn thấy, đồng thời viết tên của chính mình lên.
Giao cho nhân viên phục vụ đã sớm chuẩn bị tốt.
Người chủ trì không khéo đương nhiên không tuyên đọc đáp án suy đoán của mỗi người, mà để nhân viên phục vụ thu về toàn bộ, sau đó đứng tại chỗ bất động, do Thu tỷ trực tiếp tuyên bố đáp án chính xác, đồng thời để người đoán đúng đứng lên. Phương thức này, không ai dám nói lung tung, dù sao dưới ánh mắt nhìn của rất nhiều người, chỉ hơi nghi hoặc là có thể kiểm tra được đáp án có chính xác hay không.
Toàn bộ phòng khách yến hội đều tập trung ánh mắt về một phương hướng.
Dương Thiên Lôi.
Lý Tuyết, Lý Hàn Mai và Tống Hiểu Phân đều giữ vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm Dương Thiên Lôi.
- Dương tiên sinh, anh đoán được rồi? Anh đẹp trai kia, mời mang theo tờ giấy của Dương tiên sinh lên!
Vẻ mặt người chủ trì cực kỳ hâm mộ và kích động nói.
Khi người chủ trì mở tờ giấy của Dương Thiên Lôi ra, trên màn hình chữ xuất hiện bảy chữ rất cứng cáp có lực ...- Thiên sứ thủy tinh, Dương Thiên Lôi!
Hoa…
Ánh mắt ước ao, đố kỵ, thậm chí hận thù cùng với tiếng than thở triệt để bạo phát, nam nhân tuổi còn trẻ, trung niên, thậm chí ngay cả nữ nhân cũng không ngoại lệ.
Thậm chí ngay cả mấy vị lão nhân ngồi ngay bên cạnh Tống lão cũng sợ hãi than thở thành tiếng. Bất quá bọn họ sợ hãi than thở không phải là vì Dương Thiên Lôi đoán được tên bài ca, mà là bảy chữ Dương Thiên Lôi dùng bút mực viết ra.
Bảy chữ vô cùng đơn giản, dĩ nhiên ẩn chứa một cỗ thần vận ngay cả bút lông cũng không cách nào hình dung, diễn tả được, phảng phất giống như tiếng ca của Liễu Diệc Nhi, hồn nhiên thiên thành, hòa hợp thành một thể với thiên địa, nếu như hắn dùng bút lông viết ra thì sẽ là khái niệm như thế nào?
- Chúc mừng Dương Thiên Lôi tiên sinh trở thành đối tượng được ước ao nhất, cũng bị đố kỵ nhất của tất cả nam nhân tối hôm nay!
…
Ánh mắt trong suốt của Dương Thiên Lôi mỉm cười nhìn Dương Thiên Lôi, chậm rãi bước xuống sân khấu, về tới vị trí của nàng.
Nàng đã chiếm được đáp án mình muốn.
Đáng tiếc, chuyện nàng không biết, hoặc là chưa tới lúc biết còn rất nhiều, rất nhiều…
…
- Vui vẻ sao? Kích động sao? Hưng phấn sao?
Thời điểm Dương Thiên Lôi khôi phục bình thường ngồi xuống, Tống Hiểu Phân trừng mắt nhìn Dương Thiên Lôi, vô cùng bất mãn nói:
- Tuyết tỷ, Mai tỷ, hai đại mỹ nữ ngồi bên cạnh cậu…
- Cảnh giới chí cao của nội gia quyền là siêu thoát gông cùm xiềng xích thân thể, bước vào hàng ngũ người tu đạo. Đại đạo hàng vạn hàng nghìn, tất cả đều là đạo, tựa như câu nói "vạn con đường đều có thể tới La Mã", Liễu Diệc Nhi không phải người tu đạo, nhưng thời điểm nàng hát đã đạt tới một loại cảnh giới cực kỳ vi diệu, có thể lay động nhân tâm…
- Cậu nói cái gì vậy?
- Tôi nói chính là, không phải vừa rồi đã nói cảm giác nàng rất quen thuộc sao? Bởi vì tôi cảm thấy được khí tức tu luyện quen thuộc trên người nàng. Tựa như tiếng ca của nàng, kỳ thực căn bản không phải tôi đoán, tên của tiếng ca vốn ẩn chứa trong thanh âm của nàng. Tôi nghe hiểu được. Hơn nữa, nếu tôi đoán không sai, nàng vốn là hát cho tôi nghe, bởi vì nàng cũng cảm ứng được khí tức "đạo" trên người tôi. Vì vậy, mọi người không nên dùng quan hệ nam nữ thế tục để nhìn việc này… Tuyết tỷ, Mai tỷ, còn có cậu, nói thế nào cũng là tam đại mỹ nữ rồi… Ha ha…
Dương Thiên Lôi nói bên ngoài như vậy, nhưng đơn độc truyền âm cho một mình Lý Tuyết.
Trong ba người, chỉ có Lý Tuyết là người hắn quan tâm nhất, cũng là người hiểu biết nhiều nhất đối với năng lực của hắn. Tuy rằng không phải chỉ chốc lát là có thể giải thích được, nhưng Dương Thiên Lôi cũng không nghĩ Lý Tuyết có bất cứ suy nghĩ gì. Vì vậy, hắn chỉ nói sau khi trở về sẽ giải thích tỉ mỉ với Lý Tuyết.
…
Lại qua nửa giờ sau, rốt cuộc các tiết mục đã hoàn tất, yến hội chân chính tiến vào giai đoạn tự do, có kính rượu, có các chuyện tình giao lưu, tất cả bắt đầu đứng lên tìm mục tiêu của chính mình, sàn nhảy cũng mở ra.
Mà Tống Hiểu Nam một mực quan tâm tìm kiếm Dương Thiên Lôi, đêm nay đã định trước là thời khắc phun máu. Nhưng sau khi biết được thân phận của Dương Thiên Lôi, hắn đành phải tạm thời đè tâm tình xao động xuống, thậm chí thời điểm nhìn Dương Thiên Lôi không dám bày ra bộ dáng âm ngoan như trước.
Thời điểm vũ khúc vang lên, mặc dù Dương Thiên Lôi có điểm quấn quýt, nhưng vẫn nói một tiếng với ba người Lý Tuyết, liền chuyển về phía Liễu Diệc Nhi đang nhìn vào hắn.
…
Thời điểm Dương Thiên Lôi đi tới phụ cận, học theo phong cách giao tiếp đặc thù của người Địa Cầu, vươn tay ra, trên mặt Liễu Diệc Nhi mang theo một tia kích động nhàn nhạt, nhẹ nhàng đưa tay lên, cánh tay của hai người dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của rất nhiều người, cuối cùng cũng khoác vào nhau.
- Đỉnh Hoa Sơn… Đúng không?
Liễu Diệc Nhi vừa đi, vừa nhỏ giọng nói.
- Đúng!
Dương Thiên Lôi cũng nhẹ giọng đáp lại:
- Ở đây không thích hợp nói chuyện, tối nay
- Đêm nay được không? Sáng mai tôi phải lên máy bay rồi!
Liễu Diệp Nhi thấp giọng nói.
- Được!
- Chúng ta nhảy một bài trước, sau đó tôi sẽ rời đi. Cái này cho cậu… Nói cho tôi biết số điện thoại của cậu!
Liễu Diệc Nhi đưa một tờ giấy đã chuẩn bị trước cho Dương Thiên Lôi.
Dương Thiên Lôi cũng nói cho Liễu Diệc Nhi số điện thoại của hắn.
…
Tuy rằng Dương Thiên Lôi chưa bao giờ khiêu vũ qua, nhưng hắn vẫn có thể nhảy ra được vũ kỹ thành thạo duyên dáng, phối hợp tương đối hoàn mỹ với Liễu Diệc Nhi. Chỉ bất quá, tương đối làm mọi người chú ý chính là Dương Thiên Lôi, thần tinh thủy chung rất đạm nhiên, phảng phất giống như không bởi vì làm bạn nhảy của Liễu Diệc Nhi có bất cứ kích động nào. Sauk hi hai người kết thúc điệu nhảy, liền trực tiếp bước ra khỏi sân khấu, dĩ nhiên bắt tay hẹn gặp lại, đều tự trở về vị trí của chính minh.
Bạn nhảy cả đêm, chỉ nhảy một khúc, tiểu tử này đã buông tha rồi?
Nhìn thấy một màn này, nhất thời vô số nam tử giống như cung kéo dây, đều đứng dậy, hiển nhiên là muốn mời Liễu Diệc Nhi khiêu vũ. Chỉ là, Liễu Diệc Nhi lại liên tiếp gật đầu, mỉm cười cự tuyệt.
…
Tút… Tút…
Sau khi tiệc tối kết thúc, Dương Thiên Lôi, Lý Tuyết và Tống Hiểu Phân không để mẫu thân Tống Hiểu Phân đưa đi, mà ngồi trên chiếc Hummer của Lý Hàn Mai. Khi bốn người rời khỏi trang viên Tống thị nửa giờ, điện thoại của Dương Thiên Lôi vang lên.
- Alo, Dương Thiên Lôi sao?
Trong điện thoại truyền tới thanh âm dễ nghe của Liễu Diệc Nhi.
- Uh, đang trên đường trở về, một lúc nữa tôi tìm cô!
- Được rồi, vậy cậu sớm điện thoại cho tôi biết, tôi sẽ chuẩn bị trước!
Liễu Diệc Nhi nói.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Thiên
Chương 861: Khiếp sợ! Thủ ấn!
Chương 861: Khiếp sợ! Thủ ấn!