TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Tọa
Chương 776: Nhục nhã (2)

Trên ngọn núi có một cái bàn kim loại dài đặt ở bên đường, ở đó có hai đệ tử Phù Lục Kỳ đang ngồi ở đó vùi đầu ghi chép.

Nghe được tiếng bước chân, đệ tử Tiên La Phái ngẩng đầu lên.

- Chư vị, hữu lễ. Xin hỏi có thiệp mời hay không?

- Sư huynh, hữu lễ.

Âu Dương Nạp Hải đưa thiếp mời qua.

- Thì ra là đệ tử Thần Tiêu Tông.

Đệ tử Tiên La Phái đưa mắt nhìn sau đó cười nói:

- Xin hỏi xưng hô như thế nào.

Bọn người Lâm Hi báo danh của mình.

- Ha ha, trong chốc lát ta sẽ phái người nghênh đón các ngươi đi qua. Đúng rồi, thuận tiện hỏi một chút, các sư huynh và trưởng lão phía sau của Thần Tiêu Tông lúc nào thì tới?

Đệ tử Tiên La Phái nói.

Lâm Hi, Bạch Nguyên, Âu Dương Nạp Hải kinh ngạc.

- Ha ha, mấy vị không nên hiểu lầm. Lần tấn chức đại điển này Tiên La Phái phi thường coi trọng, không muốn có chút sơ hở nào, ta muốn hỏi sớm chính là giúp tông môn chuẩn bị tốt, miễn cho trở tay không kịp.

Đệ tử Tiên La Phái sau bàn dài nói.

- Cái này...

Lâm Hi cùng Bạch Nguyên, Âu Dương Nạp Hải nhìn nhau, ba người đều ngơ ngác.

Tình cảnh này không nằm trong dự liệu của bọn họ.

Đối phương hiển nhiên là hiểu lầm.

- Vị sư huynh này, Thần Tiêu Tông chỉ có ba người chúng ta. Đằng sau cũng không có đệ tử và trưởng lão khác.

Âu Dương Nạp Hải nói.

- Ba?

Nghe được câu này đệ tử Tiên La Phái sau bàn dài vẫn tươi cười, chưa tin.

- A, mấy vị sư huynh đúng là nói đùa. hay là trực tiếp nói cho ta biết, nếu không trưởng lão trong tông biết rõ sẽ trách tội.

- Sư huynh, Thần Tiêu Tông tới xem lễ lần này chỉ có ba chúng ta. Cũng không các trường lão khác.

Lâm Hi thấy hắn chưa tin thì nói thêm một câu.

!!!

Đệ tử Tiên La Phái này đưa mắt nhìn qua Lâm Hi, lại đưa mắt nhìn Âu Dương Nạp Hải cùng Bạch Nguyên, rốt cục ý thức được ba người không phải nói đùa, mà là sự thật.

Thần Tiêu Tông thực sự chỉ phái ba tên đệ tử xem lễ!

Trong nháy mắt tên đệ tử Tiên La Phái còn phi thường khách khí với ba người, lập tức giận tái mặt và thần sắc âm trầm.

Hắn dò xét liếc ba người.

Ba người, một là Luyện Khí đệ thập trọng, nhưng hỏa hầu không phải quá sâu xem như qua được đi. Hai người khác một chỉ có tu vi Luyện Khí đệ lục trọng Phù Lục Kỳ (Lâm Hi), một tuy không nhìn ra tu vi nhưng tuyệt đối cũng không khá hơn chút nào.

Ba người này cứ như thế tới tham gia Tiên La Phái tổ chức Tấn chức đại điển, đây là chê cười sao? Hay là đang xem thường Tiên La Phái?

Đây rất giống hoàng đế một quốc gia đăng cơ đặc biệt trịnh trọng mời người khác tới xem lễ, kết quả kẻ hắn mời mặc áo thun ba lỗ mang dép lê và ống quần đầy bùn đất chạy tới xem lê. Đối với chủ nhân mà nói đây là khinh thường hắn.

Vụt vụt vụt!

Một đạo tà hỏa hiện ra, cơ hồ muốn bắn ra khỏi ánh mắt. Tên đệ tử Tiên La Phái này cũng không hữu hảo như lúc ban đầu.

Nhưng mà ở xa tới là khách, hắn không thể phát tiết được.

- Đây là chỗ đặt chân của các người!

Tệ đệ tử Tiên La Phái phụ trách đăng ký móc một cái mộc bài ném ra xa, nói:

- Chu sư đệ, ngươi tới. Dẫn bọn họ tới gian phòng thượng đẳng đi.

Ngữ khí đông cứng, rất không hữu hảo, nói xong câu đó hắn ngồi xuống ghi chép không quan tâm tới nữa.

Ba người nhíu mày, muốn nói lại thôi. Tuy đối phương tính tình không tốt nhưng lại đang giải quyết việc chung, đây lại là Tiên La Sơn cho nên khó nói được cái gì.

- Vâng, sư huynh.

Đúng lúc này từ xa có một đệ tử Tiên La Phái gương mặt thanh tú chạy tới.

- Mấy vị sư huynh, mời đi theo ta.

Liếc nhìn qua số của mộc bài thì hơi có chút kinh ngạc, lại không nói gì thêm.

Ba người theo sát phía sau, một đường xuyên đi thẳng qua cung điện, cửa nách, hành lang, đi theo tới nơi Tiên La Phái an bài.

Một đường đi càng xa, đi ra sau núi.

Dòng người chung quanh giảm bớt thật nhiều, cũng không có thấy đệ tử của tông phái khác, Lâm Hi có chút nhíu mày, hắn lưu tâm nhưng không nói gì.

- Mấy vị sư huynh, đến rồi, chính là trong chỗ này.

Đi tới trước một cái sân nhỏ và dừng lại.

Sân nhỏ rất đơn sơ, chỉ có một tầng, cũng không cao lắm. Khác hoàn toàn với những cung điện tráng lệ mà bọn họ đi qua, cả hai so sánh với nhau liền hình thành một nét tương phản đặc biệt, giống như khu dân cư và hoàng cung.

Nhìn ra được cái sân nhỏ này đã rất cũ kỹ rồi.

- Chính là trong chỗ này? Nơi chúng ta đặt chân chính là chỗ này?

Âu Dương Nạp Hải nhìn về phía trước, vẻ mặt ngạc nhiên. Quả thực không thể tin được Tiên La Phái lại an bài nơi cũ nát này cho bọn họ ở.

- Ta cũng không biết. Đây là Triệu sư huynh phân phó.

Đối với với nghi vấn của Âu Dương Nạp Hải nghi vấn thì đệ tử Tiên La phái cũng mờ mịt.

- Tính toán, chỉ là chỗ ở mà thôi. Đối với chúng ta mà nói đây là chuyện râu ria, không cần quan tâm.

Bạch Nguyên thản nhiên nói.

Mặc dù với an bài của Tiên La Phái hắn cũng có chút bất mãn. Nhưng mà với người trong tiên đạo thì nơi nào cũng được, bình thường đi ra ngoài thường xuyên màn trời chiếu đất cả, không cần quan tâm.

- Hừ!

Âu Dương Nạp Hải vẻ mặt không vui, nhưng vẫn nhịn xuống. Dù sao nơi này cũng là Tiên La Phái, không phải Thần Tiêu Tông. Hơn nữa tấn chức đại điển của đối phương sắp tới, không cần gây chuyện.

- Tính toán, chấp nhận một chút đi.

Âu Dương Nạp Hải hừ lạnh một tiếng, giẫm chân đi vào.

- Chờ một chút!

Đột nhiên Lâm Hi giữ chặt Âu Dương Nạp Hải, nếu như chỉ đơn sơ một chút vậy cũng không có gì. Nhưng mà Lâm Hi cảm giác được trong cung điện phía sau có mấy đệ tử Tiên La Phái né tránh, len lén đánh giá bọn họ, tràn đầy giễu cợt, có ý chê cười.

Có lẽ Âu Dương Nạp Hải cùng Bạch Nguyên không có chú ý, nhưng Lâm Hi lại lưu ý đến điểm ấy, liên tưởng tới tên đệ tử Tiên La Phái lúc trước có ánh mắt âm trầm, trong nội tâm Lâm Hi lại có cảm giác không hảo cảm.

- Hy vọng là ta tính sai.

Lâm Hi xoay mặt lại nhìn qua tên đệ tử Tiên La Phái:

- Vị sư huynh này, xin hỏi một chút, đây là chỗ phòng ở sao? Trước kia là người nào ở?

- Cái này...

Đệ tử Tiên La Phái được hỏi do dự một chút, vẫn nói:

- Đây thật ra là cho đệ tử nô bộc và đệ tử nấu cơm thổi lửa của Tiên La Phái ở lại, kỳ thật ta cũng rất buồn bực...

!!!

Oanh!

Một câu giống như ngũ lôi oanh đỉnh, Âu Dương Nạp Hải cùng Bạch Nguyên lập tức trợn mắt há hốc mồm, không nói ra lời.

Bọn họ từ xa vạn dặm đến Tiên La Phái Xem lễ, Tiên La Phái không lễ ngộ cũng bỏ đi, không ngờ lại an bài nơi ở của nô bộc cho bọn họ, đây quả thực là nhục nhã tới cực điểm.

Đến Tiên La Phái tham gia Tấn chức đại điển, cũng không chỉ một mình Thần Tiêu Tông, còn có đệ tử của các phái khác, thậm chí trưởng lão.

Bọn người Lâm Hi có thể không quan tâm chỗ ở, nhưng mà dưới ánh mắt của nhiều người nhìn, những tông phái khác xem lễ có đãi ngộ tốt, chỗ ở tráng lệ, mà Thần Tiêu Tông lại ở phòng của nô bộc, về sau có tin này truyền ra thì mặt mũi tông phái còn đâu.

Đọc truyện chữ Full