Tiên Đạo Đại Thế Giới là dùng thực lực mà nói chuyện, tuy Thần Tiêu Tông không bằng Thái Nguyên Cung, nhưng ở trong Tiên Đạo Đại Thế Giới cũng có thanh danh là Tiên đạo đệ nhị. Cho nên bài vị không có khả năng thấp được, cho nên hiện tại đối diện với ba phái.
Sau chuyện ở Phong bạo chi môn thì quan hệ bốn phái trở nên khẩn trương hơn, bí mật có rất nhiều xung đột nhỏ. Hôm nay lại tương kiến lẫn nhau, cừu nhân tương kiến đặc biệt đỏ mắt, có sắc thái kỳ lạ.
- Ha ha, có trò hay xem!
- Không biết Thần Tiêu Tông và người ba tông phái có đánh nhau hay không nhỉ?
- Nhìn qua là biết rồi. Ta cũng không tin bọn họ có thể làm như không thấy, bình yên vô sự!
- Đồ hỗn trướng, câm miệng cho ta, cũng không nhìn đây là nơi nào hay sao, không nên gây tai họa cho ta!
- Ah!... Dạ, sư phụ.
...
Một đám người trong tiên đạo ngồi chung bàn, rượu tới là uống, đồ ăn đầy bàn, nhưng mà con mắt của bọn họ không hẹn mà thỉnh thoảng quét mắt nhìn qua chỗ của bọn người Lâm Hi đang ngồi.
- Đừng quản khỉ gió bọn họ nghĩ cái gì, chúng ta uống rượu đi.
Lâm Hi rót cho hai người một chén rượu, thần sắc bình thản ung dung. Hắn cũng là người nhìn thấy đại tràng diện, Phong bạo chi môn bị ba đại tông phái phái hơn vạn đệ tử đi truy sát, một màn trước mặt này chỉ là trò chơi trẻ con.
Buổi tiệc rất phong phú, Lâm Hi phối hợp cầm chén rượu, không coi ai ra gì uống một ngụm. Chỉ cảm thấy rượu rất cay, khi vào trong cổ họng và trượt xuống bụng lại cảm thấy nóng ấm dễ chịu.
Hô!
Sau khi uống một ngụm, sau đó có một tia năng lượng từ trong rượu tỏa ra tứ chi bách hài.
- Hảo tửu.
Lâm Hi gật gật đầu.
Rượu này không phải là rượu phàm, mà là tông phái tiên đạo chế rượu theo cách riêng. Dùng tài liệu không phải ngũ cốc bình thường, mà là một ít hoa cỏ, trái cây quý hiếm trong tiên đạo.
Đối với người trong tiên đạo mà nói, một ngụm rượu tăng đạo hạnh là không thực tế. Cho nên đại bộ phận những loại rượu này trợ giúp thông kinh mạch và lục phủ ngũ tạng, tăng thêm tính bền dẻo và củng cố căn cơ.
Có chút thời điểm những loại rượu này dung nhập một ít đan dược, cũng dùng gia tăng công hiệu của rượu.
Một ly vào trong bụng, thân thể ấm áp, Lâm Hi cảm giác kinh mạch của mình dường như cứng cỏi một ít, có thể dung nạp nhiều chân khí hơn nữa.
Nhìn thấy bộ dạng của Lâm Hi thì Âu Dương Nạp Hải cùng Bạch Nguyên cũng buông lỏng, phối hợp uống rượu của mình.
Ba người ăn uống chẳng xem ai ra gì, đối diện là người Thái Nguyên, Đâu Suất, Thái A tuy tức giận nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào, cũng có chút không thú vị, cũng nhao nhao thu hồi ánh mắt.
Nhưng mà có một ánh mắt ở đối diện vẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Hi. Hắn cũng không nhìn ai khác, chỉ nhắm thẳng vào Lâm Hi đang ăn uống no say, ánh mắt sắc bén giống như đao kiếm, ánh mắt như đâm thủng linh hồn của người ta.
Người trong tiên đạo ở cảnh giới Luyện Khí Cảnh cũng phải ăn uống. Nhưng mà nhu cầu ăn uống không có nhiều như người phàm tục. Nhưng mà Tiên La Phái bày tiệc này, tất cả nguyên liệu không phải là phàm phẩm, trừ ngon ra chúng vẫn còn tác dụng điều dưỡng tim phổi, mọi người cũng từ chối thì bất kính, dứt khoát bỏ qua chuyện khác lấp đầy bụng là tốt hơn.
Lâm Hi uống xong nửa bầu rượu, ăn thêm vài quả hoa quả, thịt nướng, còn có các loại kỳ trân, trong bụng cũng no lưng lửng. Không vội không chậm duỗi người sau đó nhìn qua đối diện và nói:
- Như thế nào? Vẫn nhìn ta, có chuyện gì không?
Âm thanh lạnh như băng, không chút khách khí.
Xoạt!
Người của Thái Nguyên, Đâu Suất, Thái A ba phái đột nhiên biến sắc, lúc này thả đồ ăn cầm trong tay ra nhìn sang. Nhưng mà Lâm Hi không nhìn thấy, chỉ nhìn qua đối diện, nhìn qua tên có ánh mắt sắc bén vẫn nhìn hắn ăn uống.
Người này tuổi chừng hai mươi, vẫn còn trẻ, mày kiếm tóc mai, ánh mắt như sao sáng.
Hắn ngồi ở trước bàn giống như mọc rể dán vào mặt đất.
Tuy không lớn tuổi nhưng khí thế mười phần, khí tức toàn thân ngưng tụ thành một thể, giống giống như lợi kiếm bắn tinh quang ra bốn phía. Hắn mặc một kiện áo bào, lại biểu hiện ra hắn có vốn liếng tự ngạo.
Hai mươi tuổi đã là thập trọng Thánh Vương, xác thực có vốn liếng kiêu ngạo! Trên đầu của hắn đội Thái Nguyên kim quan, cũng là tiền vốn ngạo nhân.
Người ở xa còn chưa phát hiện ra, nhưng mà bốn phái ở gần như Tử Vi, Bắc Đẩu, Đế Cực đã nhạy cảm phát giác được hào khí khẩn trương ở nơi đây.
Lần này người trong tiên đạo tới xem lễ, đại bộ phận đều là đệ tử tinh anh của các phái, đại biểu cho một đời tinh anh mới của tông phái, tuổi cũng không phải quá lớn, cũng chỉ lớn hơn Lâm Hi vài tuổi mà thôi.
Cơ hồ tất cả đều có bản lĩnh nhưng lại không lớn tuổi, mọi người ở đây đều tổng hợp đặc điểm này, cho nên cả đám rất cao ngạo không phục người khác.
Cho nên nhìn thấy Lâm Hi và tên đệ tử Thái Nguyên Cung tuổi không chênh lệch bao nhiêu, người trẻ tuổi hơn phân nửa các tông phái đang dõi mắt nhìn xem, chờ đợi hai người này giao thủ, đồng thời cũng kích động muốn xem bọn họ phân cao thấp với Lâm Hi.
- Càn Thiên sư huynh bảo ta nhắn với ngươi một câu. Nói sau chuyện Phong bạo chi môn hắn vẫn Nhớ ngươi rất nhiều, chờ mong tới ngày được tụ hội với ngươi để ôn chuyện xưa.
Dưới ánh mắt nhìn soi mói của mọi người, người trẻ tuổi Luyện Khí đệ thập trọng Thái Nguyên Cung nói ra một cây này.
Hắn nói chuyện tốc độ rất chậm, dường như có người gác đao lên cổ của hắn, chậm chạp kéo dài và lãnh ý trong đó làm cho người ta không rét mà run.
- Càn Thiên sư huynh?
Con mắt Lâm Hi hơi híp lại, hắn đang suy nghĩ là ai. Đột nhiên trong đầu của hắn hiện ra một bóng dáng, linh quang lóe lên và hiểu là người nào, nói:
- Thì ra là hắn! Mạng của tên này quá cứng rồi, không ngờ còn chưa chết.
Rốt cuộc Lâm Hi cũng hiểu cao thủ trẻ tuổi của Thái Nguyên Cung này nói Càn Thiên sư huynh chính là Lý Càn Thiên của Thái Nguyên Cung. Nhưng mà Lâm Hi nhớ rõ ngày đó mình đã ra tay giết hắn rồi, dùng pháp kiếm đâm vào đầu của hắn.
Nhưng nhìn bộ dáng người này nói chuyện thì Lý Càn Thiên rõ ràng còn chưa chết!
- Ha ha.
Lâm Hi cười thản nhiên, hồ đồ không thèm để ý, giống như không nghe ra ý uy hiếp của tên này nói.
- Thì ra là thế. Kỳ thật ta cũng rất nhớ hắn đấy. Đúng rồi, ta cũng có câu nói, phiền toái ngươi nhắn lại với hắn giúp. Pháp kiếm ta tặng hắn lúc trước không cần trả lại đâu. Bảo hắn nên giữ lại làm kỷ niệm một thời để nhớ đi!
Lời này người khác nghe còn không hiểu gì, nhưng mà người của Thái Nguyên Cung lại giận tím mặt.
- Làm càn!
Đôi mắt tức giận nhìn chằm chằm vào Lâm Hi, trong lúc nhất thời hào khí giương cung bạt kiếm.
Người của Thái Nguyên Cung đều rất rõ ràng, Lý Càn Thiên lúc trước chính là bị thanh pháp kiếm của Lâm Hi thiếu chút nữa ám sát chết. Lâm Hi nói những lời này rõ ràng vụng trộm cười nhạo bọn họ, làm sao mà không biết cơ chứ.
Người của Thái Nguyên Cung đương nhiên tức giận rồi.