TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Giới Chi Môn
Chương 1000: Tứ trưởng lão (2)

Trên mặt Bạch Tàng lộ vẻ nóng nảy, cười lạnh nói.

- Ngươi...

Bạch Phi đột nhiên biến sắc, tiến lên trước một bước.

- Làm càn! Ở trước mặt Thạch Mục đạo hữu có bộ dạnh như vậy, còn ra thể thống gì nữa!

Sắc mặt đại trưởng lão trầm xuống. Quải trượng trong tay hung hăng đập xuống mặt đất. Toàn bộ thạch thất đều lắc lư mãnh liệt một cái, ầm ầm vang dội.

Sắc mặt hai người Bạch Tàng thoáng đổi, trong lòng chấn động, lui xuống.

- Khiến cho Thạch Mục đạo hữu chê cười.

Đại trưởng lão xoay người nhìn về phía Thạch Mục, nói.

Thạch Mục cười nhạt, không nói gì.

- Nhị trưởng lão, tam trưởng lão nói lời ấy cũng có chút đạo lý. Mặc dù Thạch Mục đạo hữu là truyền nhân của tộc trưởng, nhưng hắn không thể cầm lại tín vật của tộc trưởng. Cho dù chúng ta đưa hắn lên làm tộc trưởng, chỉ sợ trong tộc cũng sẽ có người không phục.

Đại trưởng lão chỉ thoáng trầm ngâm một lát, nói.

Thần sắc Bạch Tàng biến đổi, nhún chân, đi tới một bên.

- Thạch Mục đạo hữu, mặc dù ngươi không phải là Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc, nhưng dù sao bản thân là truyền nhân của tộc trưởng. Nếu như không có chuyện gì, không bằng ở lại chỗ chúng ta, tạm thời đảm nhiệm tộc vị trí tứ trưởng lão của chúng ta, cũng làm quen một chút về tình hình của bản tộc. Chờ sau này đạo hữu nhận được tín vật của tộc trưởng, chúng ta liền đưa đạo hữu đảm nhiệm vị trí tộc trưởng. Đạo hữu thấy như thế nào?

Đại trưởng lão nhìn về phía Thạch Mục, hỏi.

Thạch Mục trầm mặc một chút, gật đầu nói:

- Cũng được.

Hắn tuyệt đối không hiếm lạ gì vị trí tộc trưởng. Chỉ có điều nơi này linh khí thiên địa nồng đậm, là địa phương tốt để tu luyện. Vừa lúc hắn nhân cơ hội tìm hiểu quuyển Đại Phạm Bàn Vũ Chân Kinh này.

Bạch Phi nhướng mày, chỉ có điều không nói gì thêm.

- Vậy thì tốt quá. Vậy ta sẽ cho người an bài chỗ ở cho ngươi.

Trên mặt đại trưởng lão lộ ra vẻ vui mừng.

Tiếp theo bốn người không ở chỗ này nữa, rất nhanh rời khỏi thạch thất nơi này.

...

Một khắc đồng hồ sau.

Một ngọn núi xanh non gần đó, ba luồng ánh sáng từ phía xa bay vụt đến, sau đó lóe lên, hiện ra ba bóng người. Đó là Thạch Mục và hai tộc nhân của Di Thiên Cự Viên.

Lúc này Thải Nhi đã lại bay trở về trên đầu vai Thạch Mục, quai hàm phồng lên, dường như có chút không vui.

Hai tộc nhân chỉ vào một ngọn núi xanh tươi cách đó không xa, nhìn Thạch Mục chắp tay nói:

- Tứ trưởng lão, nơi ở của ngài được an bài ở trên Tứ Đà Phong. Chúng ta dẫn ngài qua đó.

Thạch Mục gật đầu, mở miệng nói:

- Làm phiền hai vị.

- Mời theo chúng ta tới.

Hai con vượn lớn này phất tay gọi ra một chiếc tàu cao tốc rộng, đồng loạt ngồi vào, bay vào giữa không trung.

Thạch Mục cũng lập tức lấy ra Long Vũ Phi Xa, đi theo.

- Thạch Đầu, hầu tử lông đỏ vừa nãy đối với ngươi cũng quá không khách khí. Dù thế nào đi nữa, ngươi cũng là truyền nhân chính thống của Bạch Viên Lão Tổ, lại có thể vô lý như vậy. Thực sự khiến ta đây tức chết.

Thải Nhi nói lầm bầm.

- Không sao, nhị trưởng lão không phải công nhận ta sao?

Thạch Mục nói.

- Thật ra con khỉ lông vàng này rất thuận mắt. Còn có con khỉ già lông mi dài kia cũng không tệ lắm. Cho ngươi một vị trí Tứ trưởng lão, có thể được chia không ít linh thạch bảo vật đi?

Thải Nhi nói tới chuyện này, trong mắt liền bắt đầu xuất hiện ánh sáng.

- Ngươi chỉ suốt ngày nghĩ tới chuyện này. Bọn họ cho ta cái danh phận Tứ trưởng lão, chẳng qua là một chức vị suông, cũng không có thực quyền gì. Tất nhiên cũng sẽ không có bao nhiêu coi trọng. Ngươi đừng suy nghĩ quá nhiều.

Thạch Mục vừa cười vừa nói.

- A...

Thải Nhi nghe được lời này, nhất thời giống như quả bóng xì hơi, ngã ngồi ở trên đầu vai Thạch Mục.

Sau khi bay một lát, Thạch Mục liền theo hai vượn lớn phía trước, hạ xuống sườn núi của Tứ Đà Phong.

Sau khi hạ xuống rừng cây xanh tươi ở sườn núi, đoàn người Thạch Mục lại dọc theo con đường núi rải đá rộng rãi, đi sâu về phía bên trong rừng cây một hồi, đi qua một mảnh rừng tùng đuôi phượng, lại đi tới trước động phủ của hắn.

Đó là một kiến trúc màu đỏ độc lập, cao chừng mười mấy trượng dựa vào thân núi phía trước.

Thạch Mục đi tới phía trước kiến trúc, đẩy cửa điện ra, nhìn vào phía bên trong.

Chỉ thấy bên trong trống rỗng, không có bày bao nhiêu thứ. Hai bên trái phải đều có một gian phòng. Sau đó bên cạnh lại có một cửa điện.

- Khổ cực cho hai vị rồi. Nếu không có chuyện khác, hai vị liền trở về đi.

Thạch Mục xoay người nhìn hai người của Cự Viên Tộc nói.

Hai người kia nghe xong, lại hoàn toàn không có ý định rời khỏi đó. Một con vượn lớn lông thiên về màu vàng mở miệng nói:

- Hai người chúng ta nhận lệnh của Đại trưởng lão chăm sóc cho Tứ trưởng lão, tát nhiên đứng hầu ở hai bên, chờ đợi tứ trưởng lão phân phó bất cứ lúc nào.

Sau khi Thạch Mục nghe xong, trầm ngâm một lát, mở miệng nói:

- Cũng tốt. Hiện tại ta vừa tới nơi đây, đối với tình hình nơi này vẫn không quá quen thuộc. Đúng rồi, không biết hai vị xưng hô như thế nào?

Hai người kia nghe được lời này, có một chút bất ngờ. Hiển nhiên cả hai không dự đoán được Thạch Mục sẽ nói như vậy.

Con vượn lớn lông thiên về màu vàng nói:

- Hồi bẩm Tứ trưởng lão, tại hạ là Bạch.

- Tại hạ là Bạch Phong.

Một con vượn khác lông xanh lại đáp.

- Bạch, Bạch Phong, vậy sau này làm phiền hai vị.

Thạch Mục vừa cười vừa nói.

- Không dám nhận.

Hai người Cự Viên Tộc lập tức đáp lại.

Thạch Mục mang theo Thải Nhi đi vào trong đại điện. Hai người Cự Viên Tộc này lại không theo vào, mà đưa tay đóng cửa điện lại, đứng ở ngoài cửa.

Sau khi đi một vòng ở trong điện, Thạch Mục phát hiện ở đây ngoại trừ rộng rãi quá mức, cho nên có vẻ có chút trống trải ra, cũng không có chỗ nào không ổn.

Bên trái Thiên Điện là phòng khách. Phía bên phải là phòng ngủ. Bên trong trưng bày gia cụ hằng ngày không có chỗ nào mà không phải là cỡ đặc biệt lớn. Một cái ghế cũng đã tương đương với cái giường ngủ của Thạch Mục.

Đọc truyện chữ Full