Sáu giờ sáng.
Tút, tút...
Điện thoại trong phòng Liễu Diệc Nhi vang lên hai tiếng, liền tự động dừng lại. Liễu Diệc Nhi nói chuyện phiếm với Dương Thiên Lôi đến hai giờ mới đi ngủ. Thân thể hơi động đậy.
- A...A.
Liễu Diệc Nhi vốn định duỗi người, làm "công tác tư tưởng" rồi mới đứng dậy, bỗng nhiên cảm giác được một chút khác lạ, kêu lên sợ hãi, vội vàng mở mắt.
- Chúng ta...Vì sao...
Liễu Diệc Nhi nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của Dương Thiên Lôi, vẻ mặt đỏ bừng nói.
Tối hôm qua, khi hai người nằm ở giường, Liễu Diệc Nhi rõ ràng đã phân "Vĩ tuyến 38" như trong truyền thuyết. Mãi đến trước khi ngủ, thân thể hai người cũng không có chạm vào nhau. Liễu Diệc Nhi làm như vậy, cũng không phải là không muốn kề cận với Dương Thiên Lôi, mà là ở trong hoàn cảnh này, nàng sợ nếu quá thân thiết với Dương Thiên Lôi, Dương Thiên Lôi sẽ bởi vì sự xinh đẹp của mình mà không kìm chế được. Nói vậy, thực sự là rối loạn. Bởi vì, nàng căn bản cũng không biết chính mình sẽ đối mặt với điều đó thế nào. Cũng chính vì nguyên nhân như vậy, nàng mới có thể ước định "Vĩ tuyến 38" với Dương Thiên Lôi. Nhưng hiện tại...
Không biết lúc nào, Dương Thiên Lôi đã ôm nàng. Nàng cũng nằm trong lòng Dương Thiên Lôi.
- Em ngủ sau, tự mình lăn tới chỗ ca, ca cũng đành mặc kệ.
Dương Thiên Lôi nói, khóe miệng mang theo một tia cười xấu xa.
- A, chúng ta không làm cái gì chứ?
Liễu Diệc Nhi đỏ mặt nhỏ giọng nói.
- Em không làm cái gì, chỉ là ca có cảm giác. Lúc đầu còn thận trọng, nên không có cảm giác, nhưng bỠvách núi của em đẩy thành ra có cảm giác. Ha ha.
Dương Thiên Lôi duỗi tay ra giơ tay này giơ tay kia về phía Liễu Diệc Nhi nói:
- Cảm giác vô cùng tốt.
- Anh thật bại hoại.
Liễu Diệc Nhi nhất thời không nhịn được, vươn bàn tay nhỏ bé cấu vào sườn Dương Thiên Lôi, trên mặt vô cùng xấu hổ. Rõ ràng là Dương Thiên Lôi ăn đậu hũ của nàng. Chẳng qua xấu hổ, nhưng trong lòng cũng không hề trách Dương Thiên Lôi lời nào. Nàng chỉ sợ hai người trực tiếp "Ăn trái cấm" mà thôi.
Dương Thiên Lôi bắt được bàn tay nhỏ bé của Liễu Diệc Nhi nhẹ nhàng vùng lên đẩy Liễu Diệc Nhi ngã xuống giường, xoay người trực tiếp đè lên thân thể mềm mại của Liễu Diệc Nhi. Liễu Diệc Nhi kêu sợ hãi đang suy nghĩ muốn đẩy hắn xuống, Dương Thiên Lôi lại nói một câu:
- Thực sự một lần đi!
Khi Liễu Diệc Nhi còn chưa kịp phản ứng lại với câu "Thực sự một lần" thì Dương Thiên Lôi đã gì gì đó trên bộ ngực phấn nộn của nàng.
- Đừng.
Con mắt thật to của Liễu Diệc Nhi trừng lên nhưng sau đó lại dần dần nhắm lại. Thân thể đang giãy dụa dưới sự tấn công sắc bén quyết đoán của Dương Thiên Lôi, cũng dần dần mất đi khả năng khống chế. Cuối cùng, Dương Thiên Lôi chân chính thưởng thức miệng anh đào nhỏ nhắn thơm ngát ngọt nào của Liễu Diệc Nhi. Mãi đến khi hàm răng Liễu Diệc Nhi khẽ mở, cái lưỡi thơm tho trắng mịn bắt đầu vụng về đáp lại Dương Thiên Lôi, hắn mới đột nhiên rời ra nói:
- Được rồi, mau rời khỏi giường đi! Ca xuống cửa khách sạn chờ em. Em nói với bọn họ, bắt đầu từ ngày hôm nay ca sẽ là nhân viên bảo vệ của em!
Dương Thiên Lôi nói xong, tựa như đã bàn xong, lưu lại một đạo tàn ảnh, rồi chậm rãi biến mất trước mặt Liễu Diệc Nhi.
Liễu Diệc Nhi chỉ còn một mình, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp ửng đỏ, miệng anh đào nhỏ vì bị Dương Thiên Lôi bỗng nhiên tập kích vẫn còn thở hổn hển. Mãi đến khi hình dáng của Dương Thiên Lôi biến mất một phút đồng hồ sau, mới hồi phục lại tinh thần, nhẹ nhàng sờ nhẹ lên miệng mình.
Leng keng.
Liễu Diệc Nhi vừa mới rửa mặt xong, thì từ bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa.
- Tiểu thư, cô xong chưa vậy?
Liễu Diệc Nhi đi ra phía sau cửa. Lý tỷ đang quay mặt vào cameras nói.
- Xong rồi.
Liễu Diệc Nhi lên tiếng, rồi mở cửa.
Một lát sau, người phục vụ liền mang hàng trăm loại món ăn sang đầy dinh dưỡng, đưa đến phòng Liễu Diệc Nhi.
- Tiểu thư, tối hôm qua nghỉ ngơi tốt chứ ạ?
- Cũng tốt. Lý tỷ, gọi Đạm Thai tỷ tỷ cũng qua đây ăn cùng đi. Em có việc muốn nói với các chị. Chị kia cũng đi cùng đi.
Sắc mặt Liễu Diệc Nhi hơi đỏ lên, vội vàng nói.
- Vâng.
Sau khi chị em Đạm Thai đi tới phòng, ngồi xuống rồi, Liễu Diệc Nhi mới nói với Hắc Long và Lý tỷ là cô muốn hai ngày tới sẽ để Dương Thiên Lôi đi cùng mình, lấy thân phận là nhân viên bảo vệ.
Sau lần đầu tiên Liễu Diệc Nhi bị mang đi, Lý tỷ liền "Rất hiểu rõ" về Dương Thiên Lôi. Mà trong khoảng thời gian này, Lý tỷ thân là người hầu của Liễu Diệc Nhi, tối ngày cũng như như hình với bóng, cũng không biết Liễu Diệc Nhi và Dương Thiên Lôi có quan hệ? Hơn nữa, lần này máy bay bị trục trặc, ngồi bên cạnh Liễu Diệc Nhi và Hắc Long, Lý tỷ cũng hiểu được. Cho nên chỉ hơi do dự sau đó liền gật đầu. Bất quá, bởi vì thân phận của Liễu Diệc Nhi mới nhắc nhở Liễu Diệc Nhi khi ở trước mặt công chúng phải chú ý một chút.
Mà Hắc Long trước sau vẫn chỉ trầm mặc, hàng lông mày hơi nhíu lại một chút, rồi gật đầu, cũng không nói gì.
Mà Đạm Thai Huệ, dường như trải qua một đêm lại "Lớn" hơn rất nhiều. Từ cách ăn mặc, thần sắc, cùng với động tác, tự nhiên lại giống Hắc Long như đúc. Hắc Long nhíu màu, nàng cũng nhíu mày. Hắc Long gật đầu, nàng cũng gật đầu. Càng kinh người hơn chính là, hầu như hoàn toàn chẳng phân biệt được trước sau, như là tâm linh cảm ứng vậy, nhất trí đến kinh người.
- Liễu tiểu thư!
Bảy giờ, khi Liễu Diệc Nhi cùng Lý tỷ đi xuống, chị em Đạm Thai và nhóm nhân viên bảo vệ đã chờ ở dưới phòng khách của khách sạn từ lâu. Tabitha chờ dưới đã lâu, thấy cô liền mỉm cười đi lên, trong tay vẫn còn ôm một bó hoa tươi.
- Liễu tiểu thư, cô không cần hóa trang như vậy, không ai quấy rối cô đâu!
Ánh mắt Tabitha mang theo một tia nóng bỏng, nhìn thấy Liễu Diệc Nhi vẫn mang kính râm lớn và mũ lưỡi trai liền nói. Hắn điên cuồng mê luyến Liễu Diệc Nhi. Cho đên bây giờ, hắn cũng chưa từng đứng gần nhìn thấy toàn bộ diện mạo của Liễu Diệc Nhi.
- Cảm ơn. Tôi quen như vậy rồi.
Liễu Diệc Nhi lạnh nhạt nói. Đồng thời, ánh mắt nhìn về phía phòng khách tửu điếm, dường như đang tìm kiếm cái gì. Mãi đến khi thấy một người mặc áo đen ngồi ở phòng khách, mang kính râm siêu cấp dễ nhìn, mới dừng lại.
Mà người siêu cấp dễ nhìn, cũng đứng dậy, đi về phía Liễu Diệc Nhi.
Hắn đi rất từ từ.
Chỉ trong nháy mắt, nhân viên bảo vệ của Tabitha, liền chắn ở trước mặt Dương Thiên Lôi.
- Đừng hiểu lầm, hắn là nhân viên bảo vệ của tiểu thư chúng tôi. Ngày hôm nay, hắn vừa mới tới đây!
Đúng lúc này, Lý tỷ mỉm cười, nhã nhặn nói.
- Hả? Xin lỗi.
Tabitha phất phất tay, thủ hạ của hắn liền tránh ra.
- Đi thôi!
Khi Dương Thiên Lôi đi tới bên cạnh Liễu Diệc Nhi, chị em Đạm Thai trực tiếp lui ra phía sau một bước, tặng lại vị trí thứ nhất cho Dương Thiên Lôi.
- Cảm ơn.
Hắc Long - Thai Huyên không dám nhìn Dương Thiên Lôi, thế nhưng lại truyền âm nói.
- Cảm ơn!
Chỉ là Hắc Long không ngờ được "tỷ tỷ ngốc" Đạm Thai Huệ cũng đồng thời nói. Chẳng qua, nàng căn bản sẽ không truyền âm, mà trực tiếp nhìn Dương Thiên Lôi rồi nói thành tiếng.
Dương Thiên Lôi khẽ nhíu mày, nhìn thoáng qua Hắc Long, lại nhìn thoáng qua Đạm Thai Huệ, nói:
- Không cần khách khí.
- Chị à, không nên học theo em.
Hắc Long giấu khuôn mặt ửng đỏ sau kính râm hạ, kéo Đạm Thai Huệ lại, truyền âm nói.
- Hả? Em à, chị với em cũng giống nhau, thật vui...
Cuối cùng, Đạm Thai Huệ cũng khôi phục được vẻ mặt "Ngây thơ", nhìn Hắc Long, dùng giọng nói cực nhỏ để nói. Nhưng nàng còn chưa nói hết, Hắc Long liền bịt kín miệng của nàng.
Liễu Diệc Nhi chờ đến khi Dương Thiên Lôi đến sóng vai với mình mới bước ra phía ngoài, khóe miệng hơi câu lên, nhìn khó có thể phát hiện được, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu.
- Liễu tiểu thư, mời!
Tabitha tự mình mở cửa chiếc Maserati, hơi khom người, lễ phép quay về phía Liễu Diệc Nhi, vươn tay mời.
Thế nhưng, Dương Thiên Lôi lại trực tiếp bước tiến về phía trước một bước, quay lại mỉm cười với Tabitha, sau đó chắn trước mặt Tabitha, quay về phía sau nhẹ nhàng nói một tiếng:
- Tiểu thư, mời!
Tên hèn mọn này đã quá phóng túng rồi. Nếu không phải lo lắng cho hình tượng của Liễu Diệc Nhi trước mặt công chúng, sợ rằng đã tiếp cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Liễu Diệc Nhi mà kéo lên xe. Về phần tên tóc vàng dễ nhìn trước mắt thì đương nhiên lại càng không khách khí như vậy. Sở dĩ không kịch liệt "đối chọi gay gắt" hoàn toàn là vì Liễu Diệc Nhi. Tương tự, tuy rằng tên tóc vàng dễ nhìn này khẳng định sẽ tìm cách lại gần Liễu Diệc Nhi, nhưng đến bây giờ, cũng chưa hề có biểu hiện hay hành động không an phận nào. Tất cả đều xuất phát từ "tễ tiết" mà tiếp cận.
- Được.
Động tác này của Dương Thiên Lôi lại khiến Tabitha nhìn thấy bóng lưng ở trước mắt, hận không thể một quyền đánh vào gáy Dương Thiên Lôi!
Vừa rồi, khi Lý tỷ mới nói Dương Thiên Lôi là nhân viên bảo vệ của Liễu Diệc Nhi, Tabitha liền cảm giác được một sự nguy hiểm. Nguyên nhân rất đơn giản, hắn chưa bao giờ từng thấy một người đàn ông đông phương nào đẹp trai đắc ý như Dương Thiên Lôi! Nhất là người đàn ông này khiến hắn có một loại cảm giác, đó là, khi người đi đường nhìn vào, thì người đàn ông này trở thành tiêu điểm!
Đó là một loại tức giận và ghen tị. Hắn dường như cũng giống với phụ thân hắn, căn bản không muốn ai có thể bằng mình!
Mà bây giờ hắn lại thấy Dương Thiên Lôi trực tiếp chiếm vị trí của Hắc Long, đi ở bên cạnh Liễu Diệc Nhi, loại cảm giác nguy hiểm này lại càng gia tăng mãnh liệt. Đây là người đàn ông đầu tiên từ lúc Liễu Diệc Nhi lớn lên đến giờ, lại ở gần nàng như vậy. Sao hắn có thể không cảm thấy thế? Lẽ nào Liễu Diệc Nhi băng thanh ngọc khiết trong truyền thuyết lại có quan hệ với "bảo tiêu"?
Cố gắng kìm chế sự tức giận trong lòng, Tabitha nhìn Liễu Diệc Nhi lên ghế xe sau, cũng kéo cửa ngồi lên phía trước. Mà Dương Thiên Lôi thì theo Liễu Diệc Nhi lên xe.
Lý tỷ thì lên xe từ phía bên kia.
- Liễu tiểu thư, vị tiên sinh này là người bảo vệ của cô sao? Trước đây chẳng bao giờ nghe nói Liễu tiểu thư có nhân viên bảo vệ nam.
Tabitha hơi quay đầu lại, nhịn không được dò hỏi.
- Trước đây không có, không có nghĩa là vĩnh viễn không có. Hoa Hạ có câu ngạn ngữ "nam nữ phối hợp, làm việc không mệt mỏi". Tôi dễ nhìn như vậy, ít nhiều không phải sẽ khiến một vài con ruồi trước mặt tiểu thư nhà tôi, phải tự ti mặc cảm hay sao?
Dương Thiên Lôi mang theo kính râm lớn, khóe miệng câu dẫn ra một nụ cười tà mị, lạnh nhạt nói.
Lý tỷ vốn đang len lén quan sát Dương Thiên Lôi, liền kinh ngạc há mồm muốn nói cái gì, nhưng lại nói không ra khỏi miệng.
Mà Tabitha cũng bị Dương Thiên Lôi nói đến mức sợ ngây người.
Dương Thiên Lôi là bảo tiêu mà lại nói chặn lời, như vậy đâu phù hợp với thân phận của bảo tiêu?
Nhất là câu "Nam nữ phối hợp, làm việc không mệt mỏi". Thật sự là quá mức lỗ mãng, đã rõ ràng như bề mặt - quả đất, quan hệ giữa hắn và Liễu Diệc Nhi tương đối ám muội.
Chỉ là, dường như Liễu Diệc Nhi lại không hề có phản ứng gì.
Tabitha nhìn vào Dương Thiên Lôi một lát, rồi quay đầu lại, không nói gì thêm. Chỉ là khi đã xoay người sang chỗ khác, ánh mắt lại ẩn chứa một sự tàn nhẫn!
Gần nửa giờ sau, Tabitha đưa người đưa Liễu Diệc Nhi đám đến phòng khách của trung tâm âm nhạc nghệ thuật Kennedy đã màđã an bài tốt từ lâu. Ban đầu hắn dự tính sẽ cùng đi hết toàn bộ hành trình, nhưng giờ lại áy náy tìm một lý do, rồi nhanh chóng rời đi!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Thiên
Chương 962: Nam nữ phối hợp, làm việc không mệt mỏi
Chương 962: Nam nữ phối hợp, làm việc không mệt mỏi