Đại vực khác ít khi nào có tình huống này. Nghe nói chiếm cứ Thiên Châu là Thiên phủ, thế lực nhân loại số một dưới Nam Hoang Huyền Kình Liệt Thiên Thần Điện, tuyền thừa xa xưa, đã có lịch sử mấy chục vạn năm. Thiên phủ còn xưa hơn cả Nam Hoang Huyền Kình Liệt Thiên Thần Điện một trong năm ngũ cực Vô Tận đại lục. Nhiều năm qua Thiên phủ luôn mở rộng lãnh địa, ban đầu Thiên Châu không quá to dần ăn châu vực xung quanh, mở rộng ra. Bây giờ lãnh thổ Thiên Châu đã rộng mấy trăm vạn dặm, núi non trập trùng, vô số hòn đảo, nước mênh mông nối liền trời, thanh thế to lớn.
- Gian thương Thiên Xu là người của Mạc Hoàng thế gia, nghe nói Mạc Hoàng thế gia là một trong các thế lực chủ yếu của Thiên phủ.
Đinh Hạo biết cách tốt nhất là nhanh chóng tìm Thiên Xu đại gia, lúc trước lão lộ ra tin tức chắc chắn có biết Đinh Khả Nhi ở đâu.
Nhưng diện tích Thiên Châu quá lớn, đám người Đinh Hạo trong phút chốc không biết nên làm sao.
Ba ngày sau, chiến hạm số hiệu Viễn Phàm đến Đào Hoa đảo, một hòn đảo khá lớn trong Thiên Châu.
Bởi vì đa số khu vực là sông nước nên đảo trở thành chỗ cho các sinh linh nhân loại, yêu tộc ở. Tại đay một hòn đảo chính là một tòa thành lớn, bên trong có nhiều con dân sinh hoạt. Thiên Châu lấy thế lực Thiên phủ làm chủ nên tất nhiên là lãnh đại nhân loại nhiều hơn, yêu tộc ít ỏi. Diện tích Đào Hoa đảo cỡ mấy ngàn dặm, các đời nhân loại xây dựng hòn đảo có thể nói là một tòa thành lũy chiến tranh vững chắc. Đào Hoa đảo xép hai mươi hàng đầu hòn đảo trong Thiên Châu.
Chiến hạm số hiệu Viễn Phàm tạm đậu ở cảng Đào Hoa đảo, từ thể tu Hãn Hải sâm lâm canh gác.
Đinh Hạo mang theo Lý Y Nhược, Nạp Lan Du Hiệp, hai tiểu đạo đồng bước lên Đào Hoa đảo.
Đinh Hạo thầm nghĩ:
- Không ngờ có cái tên như vậy, trong tác phẩm một vị bậc thầy viết võ hiệp thì Đào Hoa đảo là chỗ rất có ý thơ, câu chuyện. Bích hải triều sinh ấn ngọc tiêu, đào hoa ảnh lạc phi thần kiếm, nghĩ thôi đã làm người sục sôi máu nóng.
Đinh Hạo cười tủm tỉm, tâm tình khá tốt.
Đinh Hạo hỏi thăm dân trên đảo biết tên gọi Đào Hoa đảo là vì khắp đảo trồng một thực vật gọi là thiên trúc đào, hoa quả có linh tính. Đầu xuân thiên trúc đào nở hoa, cánh hao rơi, mặtbiển mấy trăm dặm nổi cánh hoa đào khiến toàn đảo như hoa đào nở rộ, bao phủ trong hương hoa thơm ngát.
Theo dân đảo chỉ điểm, nửa canh giờ sau đám người Đinh Hạo Lý Y Nhược, Nạp Lan Du Hiệp, hai tiểu đạo đồng đến trung tâm Đào Hoa đảo.
Một tòa trạch viện điện đường nguy nga lộng lẫy xuất hiện trước mắt Đinh Hạo.
Đinh Hạo tán thán:
- Đây là phân bộ Thiên phủ trong Đào Hoa đảo?
Không uổng là siêu tông môn số một Nam Hoang, chỉ một phân bộ đã có khí thế như vậy. Trang viên không chỉ chiếm diện tích rộng, phong cách xa hoa, bốn phía trải rộng trận pháp minh văn. Từng tháp cao minh văn đứng thẳng trong trận pháp minh văn chống một góc trời, như tiểu thế giới ngăn cách với bên ngoài. Các pho tượng đá cao vài trăm thước như vật sống phát ra lực lượng cường đại khiến người sợ hãi.
Quy mô như vậy sánh bằng vài tông môn hạng nhất trong Bắc Vực, nhưng nó chỉ là phân bộ của Thiên phủ.
Đinh Hạo đi hướng cửa trang viên.
Một tiếng quát mắng kênh kiệu vang lên:
- Đứng lại! Là ai? Mắt bị mù sao? Đây không phải chỗ cho ngươi đi lung tung, mau cút!
Đinh Hạo chưa đến gần cửa sơn trang mười thước thì hộ vệ gác cửa đã cảnh giác, tư thế kiêu căng, há mồm liền mắng người.
Đinh Hạo nhíu mày.
Người của Thiên phủ quá kiêu ngạo, bộ dáng hung ác không dễ nói chuyện.
Giọng Đinh Hạo bình tĩnh nói:
- Tại hạ đến từ Bắc Vực muốn gặp Mạc Hoàng Thiên Xu tiền bối.
Hộ vệ cao to lạnh lùng liếc xéo Đinh Hạo, mất kiên nhẫn lạnh lùng cười:
- Ngươi cho rằng ngươi là ai? Người của Mạc Hoàng gia tộc là thứ như ngươi muốn gặp liền gặp sao? Hôm nay tâm tình của đại gia ta không tốt, mau cút đi, nếu không đánh gãy chân ngươi.
Mặt Đinh Hạo lộ vẻ tức giận.
Thật la diêm vương dễ gặp tiểu quỷ khó giải quyết. Một võ giả Tiên Thiên Võ Tông cảnh nho nhỏ dám sủa bậy trước mặt hắn, có thể thấy ngày thường nô tài Thiên phủ vênh váo cỡ nào, không phải hạng lương thiện. Nhìn hộ vệ là biết phong cách hành động của Thiên phủ không hòa bình gì.
- Ta có tín vật của Mạc Hoàng Thiên Xu tiền bối.
Đinh Hạo lấy một miếng lệnh bài sắt nhỏ ra, là thứ gian thương Thiên Xu đại gia để lại trước khi đi.
Dù sao muội muội Đinh Khả Nhi rất có thể là đệ tử của Thiên phủ nên Đinh Hạo không so đo cùng tiểu nhân vật, trực tiếp lấy tín vật ra.
Ai ngờ hộ vệ cao to chỉ liếc sơ đã khinh thường cười phá lên, chửi bậy:
- Cái thứ khỉ mốc gì đây? Cầm miếng sắt nhỏ dến lừa lão tử, thật là không biết chữ chết viết như thế nào. Giả danh lừa bịp đến trước cửa Thiên phủ ta, quỳ xuống!
Hộ vệ cao to nói xong ra tay, lòng bàn tay lóe ánh sáng đỏ chém xuống Đinh Hạo.
Lần này Đinh Hạo giận thật.
Bốp!
Tiếng bàn tay vang lên.
Hộ vệ cao to bay ra ngoài, miệng hộc máu, răng gãy đập mạnh vào cửa trang viên.
Sáu, bảy hộ vệ vốn chờ xem kịch vui đều ngẩn ngơ. Bọn họ không ngờ có người dám đánh người của Thiên phủ, nên biết rằng một con chó ra từ Thiên phủ cũng cao quý hơn người bình thường rất nhiều. Mặc dù bọn họ chỉ là hộ vệ, địa vị thấp nhất trong trang viên, đê tiện thấp hèn nhưng ra bên ngoài là đại nhân vật. Các tiểu thế lực, tán tu có ai không tâng bốc bọn họ, hết sức nịnh nọt, không dám ngỗ nghịch?
Bây giờ có người dám đánh hộ vệ Thiên phủ trước cửa trang vien?
Người này là ai?
Ăn gan hùm mật gấu sao?
Chớp mắt mấy hộ vệ rút vũ khí ra, cười lạnh vyâ quanh.
Hộ vệ cao to bị tát tai thì rú lên như heo bị thọc tiết:
- A! Ngươi dám đánh ta? A a a, ngươi chết chắc rồi! Bắt hắn, đừng để hắn chạy! Thiên phủ tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi!
Đinh Hạo lắc đầu, càng khinh thường đám người này hơn. Đinh Hạo đang định mạnh mẽ xông vào trang viên thì một thanh âm vang lên.
- Ồn ào còn ra thể thống gì? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Giọng nói trẻ trung phát ra từ phía sau cửa lớn, bốn, năm thanh niên mặc áo gấm bước ra. Dẫn đầu là thiếu niên mười sáu, bảy tuổi, môi hồng răng trắng, bộ dạng tuấn tú nhưng mặt thoa phấn, người có mùi son phấn. Thiếu niên không có chút nam tử khí phách mà hơi bị ẻo lả.
Bốn, năm đồng bạn đi theo thanh niên giống con gái có thực lực cỡ cảnh giới Võ Vương cảnh.
Đám hộ vệ giật nảy mình, vội vàng quỳ gối chào hỏi thanh niên giống con gái:
- A! Là Bá Thiên thiếu gia!
Hộ vệ cao to gào rú cũng vội bò dậy, quỳ thẳng.
Bá Thiên thiếu gia lướt qua người Đinh Hạo nhìn thấy Lý Y Nhược đứng sau lưng hắn, mắt lóe tia kinh diễm. Bá Thiên thiếu gia bị sắc đẹp tuyệt trần của Lý Y Nhược hấp dẫn, nửa ngày không nói nên lời.
Bá Thiên thiếu gia kêu lên:
- Trên đời này có nữ nhân xinh đẹp như vậy sao...
Mấy đồng bạn bên cạnh Bá Thiên thiếu gia thấy gã như vậy liền hiểu.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đao Kiếm Thần Hoàng
Chương 1340: Kiêu căng, ngang ngược
Chương 1340: Kiêu căng, ngang ngược