- Một chút chiến tích, sao đủ để nói đến.
Triệu Tiển nghe được lời nói này, trong ánh mắt lóe lên vẻ đắc ý nhưng rất nhanh liền biến mất.
- Thật ra ta và ngươi cũng coi như quen biết cũ. Không cần xưng thần tướng với nhau khách khí như vậy làm gì. Nếu như không ngại, gọi tên ban đầu là được.
Tây Môn Tuyết chợt thản nhiên cười, nói.
Thần sắc Triệu Tiển hiện lên một vẻ kinh ngạc khác thường. Hắn gật đầu, cười nói:
- Vừa lúc, ta cũng đang cảm thấy có chút không được tự nhiên.
- Lại nói tiếp, trận đại chiến ngàn năm trước kia, các vị thứ 4, thứ 10, và thứ 10 trong Thập Nhị Tiên Tướng đã ngã xuống. Hiện tại đã có người kế nhiệm. Nhưng vị trí thứ sáu và thứ tám vẫn đang để trống.
Tây Môn Tuyết chuyển đề tài câu chuyện, giống như có thâm ý nói.
- Không sai. Đúng là như vậy. Trước đây thật ra Triệu mỗ có chút hiểu nhầm Tây Môn đạo hữu. Vẫn mong đạo hữu không trách móc!
Trong mắt Triệu Tiển lóe lên vẻ kinh ngạc khác thường. Hắn cười ha ha nói.
Khóe miệng Tây Môn Tuyết hơi nhếch lên, tản ra một vẻ mỹ lệ rung động lòng người, khiến cho Triệu Tiển cũng không nhịn được, nhìn thấy có phần ngẩn người.
Tây Môn Tuyết đang muốn mở miệng nói cái gì, mắt hắn khẽ run lên. Hình như nàng nhìn thấy gì đó, ánh mắt có chút kinh ngạc hoảng hốt.
Tuy rằng một chút thần sắc biến hóa này Tây Môn Tuyết giống như chuồn chuồn đạp nước, ngay lập tức biến mất không thấy dấu vết. Chỉ có điều, vẫn không có tránh được ánh mắt của Triệu Tiển. Hắn nhìn theo hướng ánh mắt của Tây Môn Tuyết. Đó chính là phương hướng của thông đạo không gian trong vòng xoáy tinh vân màu vàng.
Nơi đó lúc này đang những bóng người tiến vào. Không ngừng có chiến tướng Thiên Đình từ trong thông đạo bay ra, gia nhập chiến trường phía dưới.
Ở gần thông đạo, vài Thần cảnh của ba tộc Thiên Phượng đang dẫn dắt số lượng lớn nhân mã, liều mạng công kích, hi vọng đoạt lại quyền khống chế ở gần thông đạo, phong ấn nó lại. Chỉ có điều, bọn họ lại bị đám người của Bì Lô ngăn lại.
Một mảnh khu vực kia đầy những bóng người đan xen. Ánh sáng các màu múa loạn. Nơi đó hỗn loạn tới rối tinh rối mù, làm sao có thể thấy được có gì khác thường.
Tây Môn Tuyết chú ý tới thần sắc Triệu Tiển, ánh mắt chợt căng thẳng. Chỉ có điều ngay lập tức nàng đã trở lại bình thường.
- Triệu huynh nếu như không có chuyện gì khác, vậy ta liền cáo từ.
Nàng bình tĩnh mở miệng nói một câu, xoay người bay về phía vòng chiến.
Triệu Tiển nhìn theo bóng người Tây Môn Tuyết rời đi xa, ánh mắt lóe lên.
Chỉ có điều hắn lập tức lắc đầu. Hắn không tiếp tục lãng phí thời gian ở nơi này nữa. Hắn cũng lao về phía một chỗ chiến đấu.
Lúc này tuy rằng Thiên Đình chiếm ưu thế, đánh bại ba tộc Thiên Phượng chỉ là vấn đề. Nhưng càng là thời điểm này, lại càng không thể lơ là thiếu cảnh giác. Nội tình của ba tộc Thiên Phượng rất thâm hậu. Bọn họ lại không thể khinh thường.
Trong mắt Triệu Tiển lóe lên ánh sáng kích động. Chỉ cần có thể một lần hành động chiếm lĩnh Vũ Nham Tinh, chiếm đoạt toàn bộ tinh vực Thiên Hà gần như chính là chuyện ván đã đóng thuyền.
Lập được công lớn như vậy, sau này địa vị của hắn ở Thiên Đình tất nhiên có thể tăng cao lên rất nhiều.
Nghĩ tới đây, trên mặt Triệu Tiển lộ ra vẻ hưng phấn. Hắn phát ra một tiếng hét lớn, lật tay lấy ra Thanh Cương Đằng Mâu.
Một tay phất lên.
Vèo vèo vào.
Những âm thanh sắc bén vang lên.
Một đạo mâu ảnh cực lớn, kích thước dài chừng mười trượng chợt hiện ra, lập tức ầm ầm chém xuống.
Cùng lúc đó, phía sau một chỗ núi đá phía xa, một nam tử mặc ngân bào bay ra, nhìn về phía bóng lưng của hai người Triệu Tiển và Tây Môn Tuyết, thần sắc có chút khác thường.
Người này không phải là ai khác, chính là Thạch Mục.
Sau khi lẻn vào thông đạo, hắn lập tức thay đổi một diện mạo khác. Dù sao nam tử mặt lớn vừa nãy chính là thần tướng của Thiên Đình. Hắn có không ít những người quen biết.
Lúc này tình hình ở trên chiến trường vô cùng hỗn loạn. Hắn cũng không có bị người nào phát hiện.
Chỉ có điều dù vậy, hắn hình như vẫn bị Tây Môn Tuyết từ phía xa liếc mắt liền nhận ra. Điều đó khiến cho hắn cảm thấy có chút kinh ngạc.
Thạch Mục nhìn ra bốn phía xung quanh, lông mày hắn chợt nhăn lại.
- Đi tìm chết đi!
Vào thời khắc này, một đạo côn ảnh cực lớn từ phía bên cạnh kéo tới, lấy thế của vạn quân đánh về phía Thạch Mục. Thanh thế này thật sự kinh người. Không ngờ đó lại là một đại hán Thánh Giai của Địa Long tộc.
Lúc này Thạch Mục đang mặc chính là trang phục của Thiên Đình. Tất nhiên hắn bị nhận nhầm là kẻ địch.
Một tay hắn ra một trảo, mảng lớn ánh lửa màu đỏ hiện ra. Hắn nắm chặt lấy côn ảnh, nhẹ nhàng nhíu lại.
Côn ảnh nhất thời đều tiêu tan. Một cây trường côn màu đen đã bị Thạch Mục nắm chặt ở trong tay.
Trong lòng đại hán Địa Long tộc vô cùng run sợ. Pháp bảo bị kẻ địch nắm trong tay chính là chuyện cực kỳ nguy hiểm.
Hắn hét lớn một tiếng. Cơ bắp toàn thân tăng lên ba phần. Lực lượng khổng lồ từ trên người hắn bạo phát. Không khí cũng bị chấn động xuất hiện từng gợn sóng. Hắn ra sức muốn rút trường côn pháp bảo về.
Nhưng trường côn bị Thạch Mục nắm lấy, giống như đúc bằng sắt. Hắn tự xưng là người có lực lượng lớn vượt xa so với người bình thường. Nhưng không ngờ lúc này giống như chuồn chuồn lay cột, không thể kéo dịch chuyển được một chút nào. Cả người hắn nhất thời ngẩn ra.
Thạch Mục hờ hững liếc mắt nhìn qua về phía đại hán của Địa Long tộc. Hắn bấm tay bắn ra. Một hỏa diễm màu đỏ từ đầu ngón tay hắn bỗng nhiên bạo phát.
Đại hán Địa Long tộc hét lớn một tiếng, không chú ý tới việc đoạt lại pháp bảo, nhịn đau buông tay, phi thân lui về phía sau.
Hỏa diễm màu đỏ chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, sau một khắc liền tiêu tan. Cùng biến mất còn có nam tử mặc ngân bào kia. Ở đó, chỉ còn lại một cây trường côn màu đen đang lẳng lặng trôi lơ lửng.
Đại hán của Địa Long tộc nhất thời sửng sốt.
Giờ này phút này, Thạch Mục đã di chuyển đến cách đó chừng mấy trăm trượng. Hắn nhanh chóng xuyên qua những đoàn chiến đấu.
Lấy thực lực của hắn, cho dù bị một số người ảnh hưởng đến, cũng có thể lập tức che đi dấu vết, dễ dàng thoát thân.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Giới Chi Môn
Chương 1242: Đến (2)
Chương 1242: Đến (2)