Khoảng cách hơn vạn dặm đối với Thạch Mục hiện nay mà nói, thật sự không tính là quá xa. Lấy tốc độ hắn lao đi hiện nay, không bao lâu sẽ đến mục đích.
Bách U Cốc ở vào phía đông dãy núi Vĩnh Hàn, vị trí có chút hẻo lánh. Nếu không có địa đồ chỉ dẫn, hắn thật sự không nhất định có thể dễ dàng tìm tới nơi này như vậy.
Thạch Mục đứng ở giữa không trung, nhìn sơn cốc phía dưới, khẽ gật đầu.
Giống như Lục Quỳ Chung trước đây miêu tả, trong cốc hoàn cảnh tĩnh mịch, đá lởm chởm với hình thù kỳ quái. Khắp nơi tràn ngập sương mù màu trắng nồng đậm, khiến cho ở đây thoáng cái giống như tiên cảnh.
Ngoài ra hắn còn phát hiện, tầng trời thấp của sơn cốc hình như có một tầng vật vô hình ngăn cản thần thức. Chắc là trận pháp cấm chế do Bàn Quy Tộc bày ra.
Hắn lật tay lấy ra lệnh bài cấm chế, một tay phất lên. Một luồng ánh sáng trắng bay vào trong sương mù.
Biển sương mù màu trắng cuồn cuộn một hồi, lập tức từ từ tản ra, chỉ có điều vẫn chưa hoàn toàn tản mất. Hình như sương trắng này không phải toàn bộ do cấm chế tập trung lại.
Ánh mắt Thạch Mục thoáng sáng lên, mang theo Thải Nhi bay thẳng vào trong sương mù màu trắng, rất nhanh đã hạ xuống đất.
Không ngờ khắp nơi bên trong sơn cốc đều là một loại rừng trúc mang chút màu tím, đông một khóm, tây một đám, mơ hồ không bàn mà hợp tạo thành kỳ môn độn giáp, khiến người ta nhìn hoa cả mắt.
- Thảo nào, nhìn tới nơi này lại có một huyễn trận thiên nhiên. Thật sự hiếm thấy.
Thạch Mục thì thào tự nói.
- Thạch Đầu, tre trúc ở đây thế nào lại nhiều như vậy. Thoạt nhìn rối mắt. Ta bay đến phía trên nhìn thử.
Thải Nhi bị rừng trúc trong cốc làm cho đầu váng mắt hoa, không nhịn được nói.
- Ngươi đừng có chạy lung tung...
Thạch Mục còn chưa nói hết lời, Thải Nhi đã không an phận vỗ cánh, bay về phía trên không trung của sơn cốc.
Nhưng mà sau một lát, nó lại lần nữa bay trở về.
- Như thế nào, bay đến phía trên có thấy cái gì không?
Thạch Mục hỏi.
- Phía trên ngoại trừ sương mù vẫn là sương mù. Lấy lực mắt của ta cũng không thể nhìn được quá xa. Hơn nữa ta cảm giác phía trên hình như căn bản không bay qua được.
Thải Nhi nói.
Sau khi Thạch Mục nghe xong, trong lòng thất kinh.
Sau khi Thải Nhi tiến giai Thần Cảnh, thần thông thị lực cũng tăng lớn, không ngờ nhìn không thấu sương mù ở đây,
- Đi, chúng ta đi vào!
Thạch Mục cất bước đi về phía bên trong sơn cốc.
Trong cốc đường quanh co, chín chuyển mười tám ngoặt. Đi một hồi lâu, hắn mới đi tới chỗ sâu nhất trong sơn cốc. Đó là một chỗ đất trống có diện tích không nhỏ.
Ầm ầm ầm!
Có tiếng động giống như tiếng sấm nổ vang truyền đến. Chỉ thấy một thác nước cực lớn cao tới mười mấy trượng, chiều rộng cũng có bốn năm trượng từ trên trời đổ xuống, ầm ầm rơi vào một đầm nước cực lớn phía dưới.
Đầm nước này có kích thước chừng hai ba mươi trượng. Ở giữa mơ hồ có một vòng xoáy màu đen thật sâu, thoạt nhìn có chút dọa người. Hơi nước cực kỳ nồng đậm từ trong vòng xoáy kia truyền ra. Mơ hồ còn có một khí âm hàn từ trong đó phát ra.
- Thì ra là thế. Đúng là một chỗ linh tuyền.
Trong lòng Thạch Mục mừng rỡ.
Thân hình hắn thoáng động, bay thẳng vào trong đầm nước, rất nhanh lặn xuống đến đáy đầm.
Vừa tiến vào trong đầm nước, lực âm hàn xung quanh lập tức tăng lên rất nhiều. Lấy thân thể Thạch Mục, cũng không khỏi giật mình.
Đáy đầm không ngờ có một cái giếng nước màu đen. Xung quanh sử dụng loại đá màu đen tạo thành hình dáng của thành giếng. Phía trên có khắc vô số phù văn, tản ra một ánh sáng màu đen yếu ớt, hình thành một vòng bảo hộ bao phủ ở miệng giếng.
Trong giếng thỉnh thoảng xuất hiện hào quang màu lam mờ nhạt. Chỉ có điều vừa đụng đến vòng bảo hộ màu đen, lập tức liền bị ngăn cản trở lại.
Thành giếng màu đen kia chắc hẳn cũng là phong ấn do Bàn Quy Tộc, ngăn lại hơn phân nửa linh lực của linh tuyền. Bằng không khí âm hàn của đầm nước tuyệt đối không chỉ có một chút như vậy.
Ánh mắt Thạch Mục nhất thời sáng lên. Thân hình hắn lắc một cái, đi tới phía trên giếng nước màu đen, nhìn xuống dưới.
Phía dưới giếng nước thình lình là một hang động sâu không thấy đáy, không biết sâu bao nhiêu. Bên trong không ngờ tràn ngập vô số ánh sáng màu xanh lam, chậm rãi lưu chuyển, hiện ra hình dạng dòng nước. Chỉ có điều nơi sâu nhất có ánh sáng màu xanh lam chói mắt. Thoạt nhìn giống như hỏa diễm màu xanh lam. Chỉ có điều lại hoàn toàn không có chút nhiệt lực, mà tản ra một lực lạnh lẽo kỳ lạ, mơ hồ khiến người ta có một loại cảm giác nó có thể đông cứng được tất cả.
- Cảm giác loại chất nước này còn có khí u hàn. Chẳng lẽ là Lam Miểu Chân Thủy trong truyền thuyết!
Thạch Mục nghĩ tới điều gì, thì thào tự nói một tiếng. Trong mắt hắn lóe lên vẻ mừng rỡ.
Tục truyền, Lam Miểu Chân Thủy chính là một loại dị thủy trời sinh đất dưỡng, quanh năm hấp thu tinh hoa của mặt trăng, lạnh vô cùng, lại cực kỳ hiếm thấy. Có đôi khi tìm cả một tinh cầu, cũng không nhất định có thể tìm được một giọt.
Phải biết rằng, đối với người tu luyện công pháp thuộc tính thủy mà nói, chỉ cần một giọt cũng đủ trân quý. Ở đây không ngờ có nhiều như vậy!
Trong lòng Thạch Mục kích động. Lam Miểu Chân Thủy này đối với tu luyện Cửu Chuyển Huyền Công lực thủy cũng có trợ giúp lớn. Có chỗ linh tuyền này, hắn tranh thủ thời gian, tu luyện bát chuyển tới cảnh giới đại thành.
Hắn hít sâu một hơi, thân thể phóng lên cao. Rất nhanh hắn đã bay ra khỏi đầm nước.
- Thạch Đầu, thế nào? Ở phía dưới có tìm được linh tuyền sao?
Lúc này Thải Nhi đang ở đầm nước gần đó, chơi đùa. Vừa nhìn thấy Thạch Mục xuất hiện, nó lập tức bay tới.
- Tìm được. Linh tuyền này phẩm chất không tệ. Tiếp theo ta sẽ bắt đầu khổ luyện. Ngươi dự định ở chỗ này chơi đùa, hay là quay về Bàn Dương Cốc?
Thạch Mục hỏi.
- Ở đây vẫn rất thú vị. Ta ở khu vực gần đây chơi một chút. Nếu như cảm thấy nhàm chán có thể sẽ đi ra ngoài chơi. Ngươi chỉ cần để ý đi tu luyện được. Không cần để ý tới ta.
Thải Nhi vỗ nhẹ cánh, kêu lên.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Giới Chi Môn
Chương 1267: Bảo vật còn lại của tiên tướng (1)
Chương 1267: Bảo vật còn lại của tiên tướng (1)