Giờ phút này, khóe miệng Triệu Tiển nhếch lên.
Tiếng kim loại va chạm vào nhau nổ mạnh vang lên, Thạch Mục xoay người vô cùng nhanh chóng, Phiên Thiên Côn chặn ngang chiến kích màu bạc.
Thân hình Triệu Tiển chấn động mạnh, bị đánh bay ra ngoài vài chục trượng.
Sắc mặt Thạch Mục đã trắng nhợt, lui mấy bước về phía sau mới có thể đứng vững.
Sắc mặt Triệu Tiển buông lỏng, quả nhiên Thạch Mục đã đến cực hạn, có lẽ sức mạnh đánh bay ngân sắc cự long lúc nãy đã là lượng chân khí cuối cùng.
Thân thể của hắn chuyển động, muốn vụt lên trên lần nữa.
- Thạch Đầu!
Vào thời khắc này, bóng dánh thải sắc bay vụt đến, vừa lóe lên thì đã đến gần Thạch Mục, chính là Thải Nhi, hai cánh mở lớn chắn trước mặt Triệu Tiển.
Một luồng sáng đỏ cũng theo sát theo sau, chính là Triệu Chu Minh, thoạt nhìn sắc mặt ông còn rất yếu ớt, nhưng đã khá hơn nhiều so với lúc trước.
- Thải Nhi, Triệu Trưởng Lão.
Sắc mặt Thạch Mục vui vẻ, chỉ cần cho hắn chút thời gian khôi phục một ít nguyên khí là được rồi.
- Thạch Đầu, ngươi giao chỗ này cho bọn ta đi, trước mắt ngươi cần khôi phục chân khí.
Thải Nhi ngửa đầu phát ra tiếng gát sắc nhọn, thân hình biến lớn nhanh chóng, hóa thành một con cự cầm thất thải to chừng mười trượng.
Triệu Chu Minh gật đầu thật nhẹ, hai tay vung vẩy bắn ra mười quả cầu đỏ thẫm, bên ngoài tản mát ra ánh sáng màu đỏ chói lọi, ngưng tụ thành mười đóa hoa màu đỏ cỡ lớn, mỗi một đóa đều có độ lớn bằng một gian phòng, xoay tròn xoay tròn, dường như tạo thành một trận pháp mơ hồi, bao phủ hắn và Thạch Mục ở bên trong.
Thạch Mục lập tức lấy một khối Linh Thạch tiên phẩm, dùng tốc độ nhanh nhất khôi phục chân khí trong cơ thể.
Triệu Tiển thấy cảnh này, trong lòng vừa sợ vừa giận.
Mới vừa rồi hắn còn dùng thần thức dò xét phạm vị mấy nghìn dặm, phát hiện chẳng có khí tức của Thải Nhi và Triệu Chu Minh, cứ cho rằng bọn họ đã chạy trốn nên không để ý đến.
Rốt cuộc thì bọn họ đột nhiên xuất hiện từ đâu!
Hắn hét lớn, thân thể lập tức bay vụt đến, toàn thân bộc phát ánh lửa đỏ trắng, chiến kích màu bạc trong tay cũng phát ra ánh sáng rực rỡ, ngưng tụ thành một hư ảnh hình rồng mơ hồ, đâm tới chỗ Thạch Mục.
- Đừng có mơ tưởng quấy rầy Thạch Đầu! Tên xấu xí kia, bước qua ải của ta đã!
Thải ảnh lóe lên, Thỉa Nhi ngăn trước mặt Thạch Mục, há miệng thật lớn, phun ra luồng hỏa diễm lục sắc.
Hỏa diễm lục sắc cuộn trào mãnh liệt, ngưng tụ thành một tấm khiên chắn bằng lửa sáu màu cực dày.
Rắc rắc!
Chiến kích màu bạc của Triệu Tiển đâm vào tấm chắn lửa kia, lập tức đâu sâu vào chừng nửa trượng rồi ngừng lại, hiển nhiên là bởi vì phòng ngư của tấm chắn này không phải là chuyện đùa.
Hắn hét lớn, hào quang trên chiến kích màu bạc tỏa sáng, cánh tay Triệu Tiển run lên, chiến kích lập tức chém tấm khiên thành hai nửa, ý đồ tiếp tục tấn công Thạch Mục.
Phía trước Triệu Tiển lại xuất hiện mười khóm hỏa diễm lục sắc to chừng gian phòng ở, đánh úp tới với khí thế che trời lấp đất.
Miệng Thải Nhi phun lục diễm không ngừng, hoàn toàn chẳng quan tâm đến việc tiêu hao thế nào.
Triệu Tiển giận dữ, nhưng lục diễm này không phải là thứ có thể vui đùa, nó tản mát ra khí tức âm hàn, hắn không dám coi thường, đành phải trốn tránh liên tục, trong lúc nhất thời không thể đến gần Thạch Mục.
Bên kia, ba người Bạch Phi cũng bay tới lần nữa, công kích điên cuồng vào xích hoa pháp trận của Triệu Chu Minh.
Thế nhưng con ngân sắc cự long kia không xuất hiện, không biết có bị Thạch Mục đánh về nguyên hình hay không.
Chẳng qua là, pháp trận do đám hoa đỏ này tạo thành có lực phòng ngự tương đối cao minh, mặc cho ba người công kích thế nào đi nữa thì cũng không thể công phá được trong nháy mắt.
Lòng Triệu Tiển nóng như lửa đốt, liên tục gào thét, đánh gia các đợt tấn công như mưa to gió lớn.
Vốn dĩ thực lực của Thải Nhi không bằng Triệu Tiển, nó phun ra yêu hỏa ngăn cả hắn không hề tiết chế chút nào, vì thế số yêu hỏa trong cơ thể nó đã bị dùng hết, rơi xuống hạ phong toàn diện, tình cảnh cực kỳ nguy hiểm.
- Cút mau!
Triệu Tiển quát lên đầy phẫn nộ, dùng chiến kích quét ngang, một tia sáng có gai bạc trắng đánh bay Thải Nhi.
Thân hình hắn nhoáng lên, xuất hiện bên cạnh pháp trận xích hoa kia, quang mang trên chiến kích trong tay hắn tách ra làm ba màu, bạc, trắng, đỏ, chúng lóe lên rồi ngưng tụ thành một hư ảnh chiến kích ba màu cao trăm trượng, giống như lưỡi dao có thể chọc thủng trời.
Hắn hét lờn, vung cánh tay lên, tam sắc cự nhận khổng lồ chém xuống pháp trận xích hoa, không chút lưu tình.
Rắc rắc!
Cuối cùng thì pháp trận xích hoa bị chém vỡ, lộ ra thân ảnh Triệu Chu Minh, ông phun ra một ngụm máu tươi, khí tức trên người suy sụp nhanh chóng.
Triệu Tiển không hề để ý gì đến Triệu Chu Minh, đáy mắt lập lòe kim quang, quan sát chung quanh tìm kiếm thân ảnh Thạch Mục.
Thế nhưng không biết vì sao mà thân ảnh của Thạch Mục lại giống như bốc hơi, biến mất không thấy đâu.
- Đừng tìm làm chi, ta đang ở đây.
Thanh âm thản nhiên truyền đến từ sau lưng Triệu Tiển.
Triệu Tiển hoảng hốt, quay người nhanh như chớp.
Chẳng qua là khi thân thể hắn vừa quay sang một nửa, ngực đau xót, một bàn tay thò ra trước ngực hắn, phía trên tay tràn ngập máu tươi, bàn tay đó đang nắm lấy trái tim Triệu Tiển đang đập thình thịch.
Thạch Mục đứng sát thân thể Triệu Tiển, ánh mắt lạnh như băng, năm ngón tay bóp nát trái tim.
Nhưng vào thời khắc này, khối ngọc phù màu trắng đeo bên hông Triệu Tiển kêu lách cách, thân thể Triệu Tiển hóa thành một luồng sáng huỳnh quang, phiên tán ra ngoài.
- Ngọc Phù Thế Thân!
Thạch Mục nhướng mày, tự nói thì thầm.
Bóng người lóe lên trong hư không cách đó hơn trăm trượng, thân ảnh Triệu Tiển ngã loạng choạng, sắc mặt trắng bệch như tờ giất, mồ hôi lạnh đổ đầm đìa trên trán, đáy mắt tràn ngập hoảng sợ.
Hắn ổn định thân hình, tế ra pháp bảo trường toa hình phi điều màu đỏ, thân thể hóa thành độn quang xích sắc, bỏ chạy về phía xa xa, vừa lóe lên thì đã cách đó thêm mấy trăm trượng nữa, tốc độ nhanh tới kinh người.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Giới Chi Môn
Chương 1320: Ngọc Phù Thế Thân (2)
Chương 1320: Ngọc Phù Thế Thân (2)