Thạch Mục nhìn Tì Lư đang hấp hối, trong lòng thở phào một tiếng, nhưng sau đó chân mày lại cau lại, có chút kỳ quái hỏi Thủy Linh Tử:
- Không phải hắn đã có Bất Tử Chi Thân ư, vì sao lại không tự động khồi phục như cũ?
- Người này thi triển bí thuật không gian quy mô như vậy, lại liên tục thôi động bí thuật, mặc dù là tu vi Thần Cảnh trung kỳ, nguyên khí cũng tiêu hao gần hết rồi, cho dù là Bất Tử Chi Thân, cũng không phải là thật sự không chết. - Thủy Linh Tử thong thả trả lời.
- Ngươi... vì sao không chịu ảnh hưởng của Huyết Minh Chi Khí? - Lúc này, Tì Lư miễn cưỡng ngẩng đầu, hỏi.
Thạch Mục cười lạnh một tiếng, không có một chút ý tứ nào giống như muốn trả lời, trong khu vực hỏa diễm lập tức xuất hiện một mảng lớn hỏa diễm kim sắc, bao trùm thân thể của Tì Lư.
- Ha ha...
- Cho dù ngươi có đánh thắng ta thì sao? Tiên Tướng Thiên Đình đâu chỉ có một mình ta!
- Trên mười hai Tiên Tướng còn có Đế đại nhân! Vài người các ngươi, xác định là sẽ bị Thiên Đình tiêu diệt!
Trong ngọn lử hừng hực, Tì Lư đột nhiên cười lớn đến điên cuồng.
Hỏa diễm đột nhiên cuồn cuộn, nhấn chìm Tì Lư ở bên trong, tiếng cười lớn cũng dần dần tiêu tán, cuối cùng là hoàn toàn biến mất không thấy tung tích.
Tì Lư vừa chết, không gian huyết sắc ở xung quanh lập tức bị chém ra mấy lỗ hổng, giống như rẽ mây nhìn thấy mặt trời, hóa thành một mảng lớn huyết vụ tiêu tán ra.
Người bên ngoài nhìn vào, từ lúc Tì Lư thi triển không gian huyết sắc giam cầm Thạch Mục ở trong đó, đến khi không gian huyết sắc bị xé rách, thực ra cùng nắm chỉ hết thời gian một nén hương, ai cũng không biết trong thời gian này, bên trong rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Nhưng lúc này, toàn thân Thạch Mục đãm máu đứng ở đó, Tì Lư lại đã không thấy tung tích ở đâu, thắng bại đã rõ.
Bên phe của Di Thiên Liên Minh lập tức phát ra tiếng la hét ầm ĩ kinh thiên động địa, sĩ khí đại chấn!!
Nhưng Tì Lư chết rồi khiến cho đại quân Thiên Đình chấn động, đương nhiên là không có cách nào nói rõ được.
Tây Môn Tuyết nhìn Thạch Mục ở xa xa, nhãn thần phức tạp.
Xung quanh Thạch Mục, chín cột cờ màu máu pháp bảo lơ lửng trong không trung.
Thạch Mục giơ một tay lên, thu chín cột cờ huyết sắc lại, kiểm tra một chút, trên mặt lộ ra một tia vui mừng.
Chín cột cờ này chính là pháp bảo Tì Lư dùng để bố trí không gian huyết sắc, có thể tạo thành được không gian huyết sắc như vậy, hiển nhiên không phải là vật bình thường, phẩm chất chắc chắn không thấp hơn Huyền Hỏa Phan của hắn.
Vả lại một bộ pháp bảo hoàn chỉnh, càng quý hiếm hơn.
Có điều lúc này không phải là lúc nhìn kỹ, hắn lật tay thu chín cột cờ lại, ánh mắt xoay sang nhìn Huyền Hỏa Phan hình thành biển lửa ở gần đó, vung tay lên đánh ra một đạo pháp quyết.
Biển lửa ầm ầm tiêu tán, hóa thành mười hai mặt hỏa phan, cũng bị hắn thu lại.
Sau khi làm xong tất cả những thứ này, Thạch Mục vung tay đánh ra một đạo pháp quyết, hỏa diễm kim sắc ở trước mặt tiêu tán ra, lộ ra thi thể của Tì Lư.
Thạch Mục cố ý không thiêu đốt thân thể của Tì Lư thành tro bụi, Tì Lư thân là cường giả Thần Cảnh trung kỳ, thi thể của hắn rất hữu dụng với Thạch Mục, vừa hay có thể dùng để chữa trị Thân Ngoại Hóa Thân.
A! Ánh mắt của hắng ngưng lại, tập trung trước ngực Tì Lư.
Trong xương ngực của Tì Lư, khảm nạm một viên tinh thạch huyết sắc lớn chừng nắm đấm, tản phát ra huyết quang yếu ớt, khiến cho hắn có cảm giác âm lãnh.
Thạch Mục ngẩn ra, sau đó lập tức lại vui mừng.
Khí tức mà tinh thạch huyết sắc này tản phát ra, rõ ràng chính là Huyết Minh Chi Khí, hơn nữa còn rất tinh thuần.
Hắn vẫy tay phát ra một đạo bạch quang, bao trùm lấy tinh thạch huyết sắc, đang muốn thu lại.
Lúc này, trên tinh thạch huyết sắc đột nhiên xuất hiện một nhân ảnh, huyết quang từ trong tinh thạch bộ phát ra.
“Lạch cạch” một tiếng, tinh thạch huyết sắc trực tiếp vỡ ra, hóa thành mảnh huyết vân lớn.
Huyết vân cuồn cuộn hội tụ, ngưng tụ thành một nhân ảnh mơ hồ gấp khúc.
Mặc dù nhìn không rõ dung mạo, có điều nhân nảy này dáng vóc vô cùng cao lớn, vai rộng phóng khoáng, tựa hồ có thể chống đỡ tất cả mọi thứ, khiến cho người ta có một cảm giác uy nghiêm.
Thạch Mục chưa kịp có cử động gì, nhân ảnh mơ hồ đã nhìn thấy Thạch Mục.
Trong lòng hơi hồi hộp, từ trước đến nay chưa từng thấy kinh sợ như vậy, vô thức muốn quay người chạy trốn.
Đế!
Mặc dù chưa có bất kỳ người nào nói, nhưng mà Thạch Mục vừa nhìn một cái đã nhận ra, nhân ảnh mơ hồ kia chính là Đế không còn nghi ngờ gì nữa.
- Người liên tiếp ngăn chặn đại quaan của Thiên Đình, giết không tha! - Nhân ảnh mơ hồ phát ra một thanh âm rung trời, giống như đang ở cao cao tại thượng nhìn xuống con kiến hôi.
Nói xong, hắn giơ tay lên bổ một chưởng vào Thạch Mục.
Ầm ầm ầm!
Trong phạm vi một trăm dặm, thiên địa linh khí bỗng nnhieen cuồng phát, trong chớp mắt đã bị rút đi, hóa thành từng luồng ánh sáng đủ các loại màu sắc, như vòng xoáy, hội tụ trên bàn tay của nhân ảnh mơ hồ kia, chớp mắt đã ngưng tụ thành một bàn tay lớn khoảng một trăm trượng.
Bên ngoài bàn tay thậm chí có thể nhìn thấy rõ chưởng văn, vô số phù văn ngũ sắc thay phiên nhau lưu chuyển, tản phát ra pháp tắc chấn động mãnh liệt đến cực hạn.
Bàn tay huyết sắc vỗ vào Thạch Mục, không gian bị bàn tay này thôi động, toàn bộ đều áp chế Thạch Mục, giống như năng lực của cả thiên địa đều bị bàn tay điều chỉnh, khiến cho Thạch Mục có một loại cảm giác tinh không bị xé rách, thiên trụ bị phá nát.
Bàn tay chưa tới, một luồng lực lớn không thể tưởng tượng được đã ầm ầm kéo tới, bao phủ thân thể của Thạch Mục, căn bản không có đường chạy trốn,
Thân thể của Thchj Mục không thể động đậy được một chút nào, chỉ cảm thấy không khí trong người mình gần như đều bị đè ép ra, ngay cả hô hấp cũng vô cùng khó khăn.
Thời khắc này, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác vô cùng bất lực.
- Đây chính là thực lực của Đế!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Giới Chi Môn
Chương 1337: Thạch phá thiên kinh (1)
Chương 1337: Thạch phá thiên kinh (1)