Khác một bên Long Băng Nhan ngồi dưới đất, một vòng chân khí năm màu bao phủ, khí tức trên người tăng lên cực nhanh, chỉ nghe tiếng vang ba ba vang vọng, khí tức trên người Long Băng Nhan cũng đột phá Luyện Khí cửu trọng, đạt tới Luyện Khí thập trọng, sau đó lại tăng lên, thẳng đến đạt tới "Nửa bước chân truyền" thì dừng lại, một đạo khí tức cường đại, cổ xưa bộc phát trên người của nàng.
Giờ khắc này Long Băng Nhan giống như thần linh cổ xưa cường đại, từ trong dòng sông dài lịch sử tỉnh giấc.
Từ "Luyện Khí Cảnh" đến "Tiên Đạo Cảnh" là hàng rào cực lớn, quan trọng hơn là Long Băng Nhan vừa hấp thu đạo lực lượng này, trụ cột còn không giảm xuống.
Dưới tình huống căn cơ bất ổn tiến quân "Tiên Đạo Cảnh" cực kỳ không khôn ngoan.
Trên thực tế khí tức Long Băng Nhan dừng lại là do nàng cố ý khống chế.
"Thần chi phong ấn" rốt cục mở ra, đại đạo của nàng vĩnh viễn không khép kín. Dưới loại tình huống này mạo hiểm tiến lên thì đó là cử động không khôn ngoan.
Nàng có là thời gian.
Ông!
Thân hình Long Băng Nhan đứng lên, sau đó từ trong "Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại" lấy một bộ quần áo mặc vào.
Ánh mắt nàng nhìn qua Lâm Hi cách đó không xa, trong mắt đẹp bao phủ băng lạnh và sát cơ nồng đậm.
Trong góc sơn động Lâm Hi ngã trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích.
Long Băng Nhan phi thường tinh tường một kích vừa rồi không giết hắn được. Lâm Hi khí tức bằng phẳng, hít thở đều đều, hiển nhiên "Tình dục đạo" trên người đã tiêu trừ rồi.
- Súc sinh, ta không tha cho ngươi!
Long Băng Nhan nghĩ tới cảnh bị Lâm Hi áp dưới thân thể chà đạp thì trong lòng rét lạnh.
Phanh!
Đan điền chấn động, Long Băng Nhan nghiến răng nghiến lợi tiến tới vài bước, bàn tay vung lên và muốn thừa dịp Lâm Hi hôn mê lấy mạng của hắn. Nhưng mà vừa mới bước tới thì đau đớn từ hạ thân truyền tới.
Long Băng Nhan đứng đó không nhúc nhích, thần sắc trên mặt âm tình bất định, biến ảo bất định.
Lần này "Giao thủ" nàng lại bại. Vốn tưởng rằng theo dõi Tạp Mễ Lạp là có thể tìm được Lâm Hi, thừa cơ lấy mạng của hắn. Không nghĩ tới thông minh quá sẽ bị thông minh hại, bị Lâm Hi lấy đi sự trong sạch.
Càng làm cho nàng không chịu nổi Lâm Hi dưới tình huống không có lý trí lấy trong sạch của nàng. Nàng không biết sau cuộc mây mưa Lâm Hi còn nhớ rõ bao nhiêu, nhưng không thể nghi ngờ nàng không thể thừa nhận sỉ nhục này.
Trong mắt Long Băng Nhan hào quang lập loè, hiện ra một đạo ý niệm trong đầu.
Lâm Hi chết không có gì đáng tiếc, giết hắn cũng vô bổ. Chính thức cần nàng cân nhắc chính là "Thần tử" bên kia. Dùng Thần tử cao ngạo thì cho dù thế nào cũng không cho phép nữ nhân của mình thất thân với người khác.
Chuyện này xảy ra thì cho dù Lâm Hi chết hay không chết "Thần tử" cũng sẽ không muốn nàng. Cơ hồ tất cả ân sủng sẽ biến mất. Không có "Thần tử" ân sủng thì địa vị của nàng trong Thần Tiêu Tông rớt xuống ngàn trượng, những "Đệ tử chân truyền" chèo chống nàng cũng không ủng hộ nàng nữa.
Việc cấp bách chính là phải qua được cửa của "Thần tử", chuyện "Thần tử" phẫn nộ so với "Lâm Hi" chỉ là râu ria. Cho dù nàng giết hay không giết hắn thì "Thần tử" cũng không lưu hắn lại.
- Hỗn đản! Hôm nay tạm thời thả ngươi một con ngựa. Nhưng mà chuyện này không thể tính toán như vậy được.
Thần sắc Long Băng Nhan âm tình bất định, cắn răng một cái và bay tới bên người Tạp Mễ Lạp:
- Sưu Hồn Đại Pháp!
Một vòng hào quang vô hình lập tức xâm nhập vào trong cơ thể Tạp Mễ Lạp. Long Băng Nhan mặc dù không có thiên phú hấp thu trí nhớ của Tạp Mễ Lạp nhưng mà trong trong Tiên Đạo Đại Thế Giới có vô số tuyệt học và thần thông như vậy.
Tìm được trí nhớ trong đầu Tạp Mễ Lạp thì Long Băng Nhan không chút do dự xóa bỏ.
Chuyện hôm nay trừ nàng và Lâm Hi thì không thể cho người thứ ba biết rõ. Dùng bản tính dĩ vãng của Long Băng Nhan thì vạn lần không thể lưu Tạp Mễ Lạp. xem tại TruyenFull.vn
Nhưng mà chuyện hôm nay nàng không giết Lâm Hi thì cũng không cần phải giết "Hấp Huyết Nữ Vương" làm cái gì.
Hô!
Làm xong tất cả, thân hình Long Băng Nhan nhoáng một cái và bay ra khỏi huyệt động.
Gương mặt nàng đỏ hồng, trong nội tâm lộn xộn, hoàn toàn không để ý tới cái gì, chuyện hôm nay nên đối mặt nhưng cũng cần thời gian tiếp nhận. Nàng biết rõ mình sẽ tìm được biện pháp.
...
Thời gian chậm rãi đi qua.
Trong sơn động im ắng, bất kể là Tạp Mễ Lạp hay là Lâm Hi cũng không nhúc nhích. "Huyết Hồng Nhan" Bạch Hoài Chỉ lưu lại vài đạo chân khí tình dục trải qua hai người và "Khổ chiến" mấy canh giờ, đặc biệt là "Thần chi phong ấn" truyền lực lượng đã tiêu trừ không còn lại bao nhiêu.
Chút độc tính còn lại vẫn nằm trong phạm vi thừa nhận của Lâm Hi thừa, bị Lâm Hi dùng công lực khổng lồ chậm rãi hóa giải.
Sau khi Long Băng Nhan rời đi lại không chút ý tới khí tức toàn thân của Lâm Hi tăng lên như thủy triều. Không chỉ lực lượng mà tinh thần cũng tăng lên nhiều.
Cũng không biết qua bao nhiêu lâu, từ hô hấp nhàn nhạt Lâm Hi rốt cục chậm rãi mở mắt ra, huyết sắc trong mắt trôi qua, ý thức thanh tỉnh lại.
- Đây là...
Lâm Hi nằm trên mặt đất nhìn qua hang động, trước tiên cảm nhận được không phải là lực lượng gia tăng bao nhiêu, mà là lực lượng tinh thần to lớn.
Đạo lực lượng cường đại này làm nội tâm Lâm Hi có loại ảo giác giống như mỗi cái hít thở thì lực lượng tinh thần hóa thành thực chất và dâng trào.
- Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lực lượng tinh thần của ta tăng lên nhiều như vậy?
Lâm Hi nhìn qua đỉnh động, vẻ mặt mờ mịt. Hắn rõ ràng nhớ rõ tinh thần lực của mình không có mạnh như thế. Lúc tiến vào "Vị diện chinh chiến chi địa" hắn còn suy nghĩ làm thế nào tăng cường độ tinh thần lên, nhưng mà hiện tại tinh thần lực đã đạt tới tiêu chuẩn đột phá Luyện Khí cửu trọng Đạo quả kỳ.
Phải biết rằng thực lực của hắn hơn hai ba mươi tên hư tiên. Nói một cách khác hắn tấn chức Luyện Khí cửu trọng cần cường độ tinh thần gấp hai ba mươi lần bình thường. Nhưng mà hiện tại đạt thành trong một đêm. Tinh thần lực cường đại chạm vào là tới.
Lâm Hi nằm ở đó, trong đôi mắt dần dần nhớ lại. Hắn chỉ nhớ rõ trong ác ma trong hải lọt vào đánh lén của "Tình dục đạo" thánh nữ Huyết Hồng Nhan "Bạch Hoài Chỉ", chân khí tình dục của nàng tiến vào người và bị vài đạo đệ tử chân truyền tà đạo vây giết, dẫn tới bị tra tấn trên "Tà Thần Phong".
- Đã xảy ra chuyện gì?
Lâm Hi lắc đầu, vẻ mặt mê mang. Trong đầu của hắn có nhiều mãnh vỡ trí nhớ, cùng mơ hồ không rõ tràng cảnh. Trong nội tâm Lâm Hi phi thường rõ ràng trong lúc thần trí mê loạn khẳng định phát sinh cái gì đó, nếu không cũng không gia tăng nhiều như vậy.
- Tạp Mễ Lạp...
Trong nội tâm Lâm Hi chấn động, đột nhiên nhớ tới cái gì. Ý niệm xoẹt qua trong đầu và Lâm Hi liền cả kinh đứng lên. Trong mắt nhìn thấy Tạp Mễ Lạp thân không mảnh vải đang nằm ở hướng khác, vẫn không nhúc nhích.
Gương mặt trong trẻo lạnh lùng của Hấp Huyết Nữ Vương hiện ra thần thái mệt mỏi, mệt mỏi cực độ.
Bá!
Thân hình Lâm Hi nhoáng lên lập tức lướt đến bên người Hấp Huyết Nữ Vương, thò tay dò xét và an tâm lại. Tạp Mễ Lạp chỉ mệt mỏi quá độ mà thôi, cũng không có vấn đề.