Thạch Mục lẳng lặng ngồi ở tại ngồi, không rời đi. Ngón tay hắn gõ nhẹ ở trên ghế dựa, trên mặt lộ ra vẻ suy nghĩ.
Hiện tại cục diện khốn cùng của tinh vực Thiên Hà đã tạm thời được giải trừ. Nhưng những tinh vực khác đã sụp xuống. Tình thế không thể bảo là không nguy cấp. Đến lúc đó, một khi Thiên Đình hòa hoãn một thời gian, lại tới xâm phạm. Như vậy tương đương với một trận tai họa lớn.
Về phần thương lượng hòa đàm Cao Minh tiên tướng đã nói tới, hắn tự có suy nghĩ. Tạm thời hắn không dự định nói với đại trưởng lão bọn họ, để tránh gây cho lòng người chấn động.
Đợi Yên La và Lịch Thăng đến, thương lượng với bọn họ một chút, lại quyết định là được.
Trong lòng Thạch Mục đưa ra quyết định. Hắn không tiếp tục chờ ở đại điện thêm nữa. Rất nhanh hắn liền quay trở về chỗ ở của mình.
- Thạch Đầu! Ngươi không ngờ bỏ ta lại, một mình chạy ra ngoài chơi!
Hắn mới trở lại nơi ở, một bóng đầy màu sắc liền bay tới. Đó chính là Thải Nhi. Trong miệng nó kêu to, sử dụng cánh đập vào người Thạch Mục.
- Được rồi. Ta không phải là đã trở về rồi sao? Lại nói, lúc đầu ai cho ngươi đi ra ngoài chơi.
Thạch Mục mắt thấy Thải Nhi như vậy, trong lòng có chút ấm áp. Hắn phất tay nắm lấy Thải Nhi, để nó ở trên bờ vai của mình.
Tuy rằng Thải Nhi biểu hiện ra còn có chút tức giận bất bình, nhưng cũng không gây ầm ĩ nữa.
Lúc này Thạch Mục đã là đại năng Thần Cảnh hậu kỳ. Mặc dù không có tận lực tản ra khí tức, nhưng không tự chủ được lộ ra một tia uy thế, cũng khiến cho Thải Nhi kinh hãi.
- Thực lực của ngươi cũng tiến bộ không ít. Cũng nhanh đến Thần Cảnh sơ kỳ đỉnh phong. Không tệ.
Hai mắt Thạch Mục quan sát Thải Nhi, nói.
- Hừ! Mấy ngày nay, ta cũng không phải luôn chơi không.
Thải Nhi ngửa đầu một cái, ngạo nghễ nói.
Thạch Mục gật đầu. Chân mày hắn lập tức rướn lên. Hắn lật tay lấy ra hai viên trân châu màu đỏ, chính là hai linh thú châu thuộc hệ hỏa. Khi đó, hắn ở trong hang ma ngũ hành, giết chết hai con linh thú hỏa diễm nhận được.
- Nể tình ngươi tu luyện vất vả như vậy, cho ngươi thứ này, xem như là phần thưởng.
Thạch Mục ném linh thú châu cho Thải Nhi.
- Linh thú châu!
Thải Nhi mừng rỡ, vội vàng đón lấy.
- Mấy ngày nay ngươi cố gắng một chút. Tiếp theo có thể sẽ có một trận đại chiến với Thiên Đình. Tuy rằng thực lực của ngươi bây giờ đã không tệ. Chỉ có điều còn chưa đủ. Tốt nhất là có thể đi vào Thần Cảnh trung kỳ, mới có một chút lực để tự vệ.
Thần sắc Thạch Mục trở nên nghiêm nghị, nói.
- Được rồi.
Mắt Thải Nhi nhìn thấy thần sắc Thạch Mục như vậy, muốn nói lại thôi, gật đầu nói.
- Xem ra ngươi có chuyện gì đó phải làm. Giờ ta không quấy rầy ngươi nữa. Nếu như đi ra ngoài, nhớ phải gọi ta.
Thải Nhi nắm lấy hai linh thú châu, bay về phía bên ngoài.
Thạch Mục nhìn theo Thải Nhi rời đi. Hắn xoay người đi đến gần mật thất, khoanh chân ngồi xuống.
Yên La và Lịch Thăng chắc hẳn phải mấy ngày nữa mới tới đây. Vừa lúc trong khoảng thời gian này cố gắng tranh thủ củng cố tu vi một chút.
Tuy rằng hắn thành công tiến giai Thần Cảnh hậu kỳ, nhưng cảnh giới cũng không ổn định. Cần phải cố gắng vững chắc một phen.
Trên người Thạch Mục dâng lên ánh sáng các màu, luân phiên biến đổi, bao phủ ở bên trong thân thể hắn.
...
Thời gian nhanh chóng trôi qua. Trong nháy mắt một tháng đã trôi qua.
Trong mật thất, Thạch Mục đang ngồi xếp bằng.
Đột nhiên, chân mày hắn thoáng động, từ từ mở mắt ra, hai ánh sáng màu vàng bắn ra. Chỉ có điều lập tức liền khôi phục bình thường.
Trên mặt hắn lộ ra vẻ vui mừng.
Một tháng tu luyện, cảnh giới của hắn đã hoàn toàn vững chắc, hoàn toàn nắm giữ uy năng thần thông của Thần Cảnh hậu kỳ.
Hắn bấm tay bắn ra, một luồng ánh sáng trắng bắn ra. Linh khí thiên địa lập tức cuồn cuộn tập trung lại, tiến sát vào phía trên ánh sáng trắng.
Xuy!
Hư không chấn động. Không ngờ ánh sáng trắng vẽ ra một vết nứt thật dài.
Thạch Mục mừng rỡ.
Sau khi tiến giai Thần Cảnh hậu kỳ, hắn đối với khả năng điều động linh khí thiên địa đã tăng lên rất nhiều, giống như sử dụng cánh tay, gần như không tiêu hao bao nhiêu chân khí. Trước đó còn xa mới có thể sánh bằng.
Thạch Mục nhìn khe nứt không gian trước mắt, nụ cười trên mặt chậm rãi biến mất. Ánh mắt hắn thoáng lộ ra ánh sáng kỳ lạ.
Ánh mắt hắn lóe lên, chợt một chân bước ra, bay vào bên trong khe nứt không gian.
Gần như đồng thời, một chỗ khoảng không trên núi hoang bên ngoài Vũ Nham Tinh, cách tổng bộ liên minh mấy vạn dặm. Hư không lóe lên. Một vết nứt không gian hiện lên. Thạch Mục từ bên trong bắn ra.
Hai mắt hắn nhìn bốn phía xung quanh, ánh mắt lộ ra vẻ mừng rỡ.
Sau khi tiến giai Thần Cảnh hậu kỳ, hắn đối với lực không gian, mơ hồ cũng có thể điều khiển được một ít.
Thạch Mục hơi trầm ngâm một lát, một tay bấm quyết, chỉ về phía một ngọn núi gần đó.
Ong ong!
Không gian phía trên ngọn núi đó nhất thời bắt đầu vặn vẹo, hình thành một vòng xoáy cực lớn mắt thường có thể thấy được, đè ép về phía chỗ ngọn núi này.
Ầm ầm!
Toàn bộ ngọn núi ầm ầm vỡ vụn ra, hóa thành vô số đá vụn, bay về phía bốn phương tám hướng, giống như một tờ giấy mỏng manh yếu đuối.
Thạch Mục tản đi pháp quyết, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ.
Đối với lực điều khiển không gian, tuy rằng hắn vẫn không thuần thục. Chỉ có điều lúc này hắn quả thật có thể điều chuyển một ít lực không gian.
Chỉ có điều công kích như vậy, đối với đại năng cùng cảnh giới Thần Cảnh hậu kỳ cũng không có tác dụng gì lớn.
- Không ngờ, ngươi nhanh như vậy liền tiến giai Thần Cảnh hậu kỳ. Còn có thể có lực thuyên chuyển không gian.
Vào thời khắc này, một âm thanh chợt vang lên.
Một túi linh thú bên hông Thạch Mục có ánh sáng màu xanh lam lóe lên. Một con quái rồng dài mấy thước, màu xanh lam từ bên trong bắn ra.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Giới Chi Môn
Chương 1414: Lòng người đại chấn (2)
Chương 1414: Lòng người đại chấn (2)