Ở chỗ cao nhất sơn thể có thể thấy một tòa cung điện khổng lồ, hùng vĩ đại khí, tản ra khí tức khổng lồ trấn áp cả tòa sơn mạch.
- Chính là chỗ này.
Lý Tuyết Cơ mang theo Lâm Hi dừng lại ở trước sơn mạch, thản nhiên nói.
- Nga!
Lâm Hi khẽ cảm ứng một chút, trong sơn mạch có một cỗ khí tức chí dương chí cương, hạo hạo đãng đãng, có xu thế trấn áp thiên địa thập phương.
- Tiên Đạo nhị trọng Đại Thiên cảnh, sư phụ của ngươi là cường giả Đại Thiên cảnh?
Lâm Hi lấy làm kinh hãi. Cái thực lực này nhưng là không giống bình thường, hắn vốn cho là Phong Bạo lão tổ ước chừng là một cái tán tu Tiên Đạo nhất trọng, không nghĩ tới lại là đạt đến Tiên Đạo nhị trọng Đại Thiên cảnh, ý thức thấy rõ đối với mỗi một cỗ chân khí, mỗi một viên tiên khí đều là tỉ mỉ tinh tế.
Bàn về lực chiến đấu, Tiên Đạo nhị trọng Đại Thiên cảnh cùng đệ nhất trọng Thuần Dương cảnh không cùng một cái cấp bậc.
- Làm sao? Sợ rồi?
Lý Tuyết Cơ cười lạnh, lại từ bên trong thanh âm giật mình của Lâm Hi cảm thấy một tia khoái cảm:
- Nếu như ngươi sợ mà nói, bây giờ hối hận vẫn còn kịp.
Đây là khích tướng trần trụi, bất quá Lý Tuyết Cơ cũng không sợ Lâm Hi đổi ý. Vô luận là dạng nào, đây cũng là một cái cơ hội khó được, có thể mượn cơ hội châm chọc Lâm Hi một chút.
- A, sợ? Ngươi cũng quá coi thường ta. Tu vi của sư phụ ngươi quả thật có chút khiến ta kinh ngạc, bất quá, còn không đến mức để cho ta sợ. Dĩ nhiên đây đối với ngươi cũng là một cái cơ hội tốt, có lẽ, ngươi có thể nếm thử một chút, đem chân tướng nói cho sư phụ ngươi biết. Sau đó xem một chút ba người chúng ta tốt cuộc là người nào chết trước, người nào lại là thắng lợi sau cùng?
Lâm Hi cười lạnh nói.
Cường giả Tiên Đạo nhị trọng Đại Thiên cảnh có thể lấy chân khí đồng dạng đánh tan đối thủ gấp hai, gấp ba. Đây chính là chỗ tốt của chân khí động sát nhập vi, bất quá đối với Lâm Hi mà nói cũng không cần thiết phải sợ rồi. Thực lực gấp mười lần cường giả cùng cảnh giới để cho Lâm Hi có đầy đủ tự tin khiêu chiến cường giả Tiên Đạo tam trọng trở xuống. Cường giả Tiên Đạo nhị trọng Đại Thiên cảnh những cũng không thể uy hiếp được Lâm Hi rồi.
Nghe được lời nói của Lâm Hi, thần sắc của Lý Tuyết Cơ nhất thời cứng lại.
Thật đem bí mật bộc lộ ra, giữa Lâm Hi cùng Phong Bạo lão tổ ai thắng ai thua còn chưa nói trước được, nhưng mà nàng tuyệt đối là người chết đầu tiên.
Bất quá Lâm Hi mặc dù thực lực cường đại, những có đánh chết Lý Tuyết Cơ cũng không tin tu sĩ Tiên Đạo nhất trọng Thuần Dương cảnh lại có thể đánh thắng cường giả Tiên Đạo nhị trọng Đại Thiên cảnh.
- Thử liền thử, ngươi cho rằng ta không dám, dù sao rơi xuống trong tay ngươi sớm muộn là một cái tử lộ!
Lý Tuyết Cơ hừ lạnh một tiếng, cũng không đợi Lâm Hi trả lời, sải bước đi vào trong sơn quật.
- Sư tỷ!
- Sư tỷ!
Động quật đặc biệt cao lớn, từng gã thiếu nam thiếu nữ trẻ tuổi, mặt mày thanh tú, mặc cẩm y hoa phục đang quét dọn, đứng ở trong thông đạo thấy Lý Tuyết Cơ đi vào lập tức khom lưng hành lễ.
- Ừ.
Lý Tuyết Cơ nhàn nhạt gật đầu, hiện ra khí độ đại sư tỷ, cũng không cần người dẫn vào, trực tiếp hướng bên trong đi tới.
Trong Phong Bạo quật giăng đèn kết hoa, treo rất nhiều đèn lồng màu đỏ, một mảnh không khí vui vẻ.
Đại thọ 1500 năm của Phong Bạo lão tổ phụ cận có tu sĩ có uy tín danh dự, có chút thực lực trên căn bản đều tới ăn mừng.
Đang ở chỗ sâu sơn quật, trong một gian đại sảnh đường kính đạt tới mấy ngàn trượng, Lý Tuyết Cơ thấy những tu sĩ tới ăn mừng này phần lớn đều là tu sĩ Luyện Khí cảnh, cũng có không ít cường giả Thuần Dương cảnh.
Mà ở trên thượng phương đại điện, trên một tòa kim liễn cự đại ngồi một lão giả vóc người khôi ngô tráng kiện, thần thái uy mãnh khí phái, chính là Phong Bạo lão tổ rồi.
Mặc dù đã có 1500 tuổi nhưng Phong Bạo lão tổ lại không có hiện ra một chút sắc thái già nua, sắc mặt của lão hồng nhuận, non nớt như trẻ con, râu trắng dưới cằm như lụa, nhìn thấy vô cùng phấn chấn, tóc bạc chẳng những không hiện ra vẻ già nua, ngược lại phụ trợ ra kinh nghiệm phong sương, kinh nghiệm lão luyện, cường hãn uy mãnh của lão.
- Đồ nhi, ngươi đã đến rồi.
Phong Bạo lão tổ ngồi ngay ngắn ở phía trên, chớp mắt, nhìn thấy Lý Tuyết Cơ đi vào, vẫy vẫy tay, vẻ mặt ấm áp, thái độ tiếp kiến so với những tán tu khác là không thể so sánh nổi.
- Đồ nhi tham kiến sư phụ, chúc sư phụ trường thọ!
Lý Tuyết Cơ tiến lên, đơn giản nói. Nàng khẽ cúi đầu, lộ ra cái cổ tuyết trắng, ánh mắt dãy dụa, do dự không chừng, tựa hồ gặp phải tâm sự thật lớn.
- Ha hả, không tệ, khó được ngươi còn nhớ rõ sinh nhật của sư phụ.
Phong Bạo lão tổ lại không chú ý nhiều như vậy, người vui vẻ tinh thần sảng khoái, hắn mặc dù là cường giả Tiên Đạo nhị trọng Đại Thiên cảnh, thần thức động sát nhập vi, nhưng đây chẳng qua là lúc chiến đấu, nhưng không có năng lực thấy rõ lòng người, nhìn thấy linh hồn.
- Đúng rồi, đại sư huynh của ngươi làm sao không thấy hắn tới đây?
Phong Bạo lão tổ nhìn lướt qua xung quanh Lý Tuyết Cơ, kinh ngạc nói.
Phong Bạo lão tổ cả đời chỉ thu hai cái đệ tử đích truyền, một người là Lý Tuyết Cơ, một người khác chính là huyền y nam tử. Đối với việc chỉ nhìn thấy Lý Tuyết Cơ đi đến, không thấy một người đệ tử khác, Phong Bạo lão tổ có chút kỳ quái.
- Đại sư huynh...
Lý Tuyết Cơ do dự một chút, đôi môi trương lên, muốn nói lại thôi.
Bên trong Tiểu động thiên pháp khí, Lâm Hi nở nụ cười, thần tình lạnh nhạt chờ Lý Tuyết Cơ làm ra quyết định. Lý Tuyết Cơ không nói, đối với hắn không có tổn thất gì, cũng là gián tiếp nàng tự cứu mình một mạng; Lý Tuyết Cơ nếu là nói, vậy hắn liền giết sạch người ở trong cái đại sảnh này, bao gồm của Lý Tuyết Cơ.
Đối với khẩn trương của Lý Tuyết Cơ, có thể nói hắn là nhẹ nhàng nhất.
Tất cả đều là hư ảo, chỉ có lực lượng là chân thật không giả!
- Làm sao vậy? Làm sao lại không nói a?
Thân thể của Phong Bạo lão tổ khẽ nghiêng về phía trước, vẻ mặt kỳ quái nói. Thần thái của đồ đệ này nhưng là rất ít nhìn thấy.
Trong nháy mắt kia, tu sĩ trong cả đại điện cũng kỳ quái nhìn về phía Lý Tuyết Cơ.
Không có ai phát hiện cái gì, chỉ có trong lòng bàn tay của Lý Tuyết Cơ đã toát ra mồ hôi lạnh.
Sư phụ đang ở trước mặt, chung quanh đều là hảo hữu chí giao của sư phụ, cứu tinh duy nhất, cơ hội duy nhất liền ở chỗ này. Chỉ cần nàng mở miệng nói một tiếng, Lâm Hi lập tức sẽ lâm vào trong vòng vây, vây công mà chết; nhưng mà cùng một thời gian, một cái thanh âm khác nhưng đang liều mạng ngăn cản nàng, nói cho nàng biết chỉ cần mở miệng, chính mình liền hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
- Rốt cuộc làm sao đây? Rốt cuộc làm sao đây?
Trong lòng Lý Tuyết Cơ càng ngày càng khẩn trương, cái trán mơ hồ có mồ hôi hột toát ra.
Danh tự của Lâm Hi đã nhiều lần bị nàng phun ra đến khóe miệng lại nuốt xuống.
Giờ khắc này, nàng chưa bao giờ trải qua giãy dụa nói, hay là không nói?