Lần này chém giết, hải tộc có hai người bỏ mình, mấy người khác thì thương thế rất nặng, bị trọng thương sắp chết.
Thạch Mục búng ngón tay một cái, mấy đạo ánh sáng xanh ngấm chìm vào cơ thể của mấy hải tộc này.
Cơ thể hải tộc tức thì được một tầng quầng sáng màu xanh biếc bao phủ, thương thế gần như sắp chết bình phục thật nhanh không thể tin nổi, hô hấp chưa được hai cái, không ngờ lại khỏi rồi thất thất bát bát.
Chân khí của bọn họ cũng khôi phục toàn bộ, thậm chí còn có tinh tiến.
Mấy hải tộc ngơ ngác nhìn Thạch Mục, mặt mũi tràn đầy thần sắc không thể tin, nói không ra lời.
Những kẻ hải tộc gai xương đen mực mất đi đối thủ, cũng ngẩn ra, nhưng bọn họ nhìn thấu Thạch Mục khó đối phó, ít nhất bọn họ không thể chống lại, quay nhìn lẫn nhau, không có truy kích, mà là bay tới hướng đại hán giao thủ.
- Ngươi... Ngươi là Thạch Mục.
Hương Châu ngơ ngác nhìn Thạch Mục, một hồi lâu mới phản ứng được.
Đồng thời thấy bộ hạ được Thạch Mục cứu chữa toàn bộ, sắc mặt nàng lập tức hoàn toàn buông lỏng.
- Thạch Mục... Đạo hữu, năm đó ngươi đi tới hải tộc chúng ta đại náo một trận, ta nghĩ ngươi đã hoàn toàn ly khai Lam Hải tinh, không ngờ ngày hôm nay chúng ta có thể gặp lại lần nữa.
Đôi mắt đẹp của Hương Châu liên tục lóe tia sáng kỳ dị, nói.
- Khi đó ta bị cừu địch truy sát, bất đắc dĩ phải mượn nhờ Tinh tế truyền tống trận ly khai, thật ra thì mang đến cho hải tộc các ngươi rất nhiều phiền phức, thật là xin lỗi.
Thạch Mục có chút áy náy nói.
Năm đó ly khai Lam Hải tinh, đưa tới kim giao phân thân đột kích, sau khi hắn may mắn cưỡi truyền tống trận ly khai, tuy không biết sau đó như thế nào, khẳng định đã gây ra cho hải tộc phiền toái không nhỏ.
- Ngươi biết vậy cũng tốt, năm đó vì đánh lui con kim giao, hải tộc chúng ta tổn thương không nhỏ.
Hương Châu hừ nhẹ một tiếng.
Đôi mắt sâu tuyệt đẹp của Hương Châu nhìn chằm chằm Thạch Mục, dường như muốn xuyên qua người Thạch Mục.
Thạch Mục hơi cứng nụ cười, ba người Chung Tú đợi lát nữa khẳng định cũng sẽ tới này, trong lòng hắn chẳng biết tại sao có chút lúng túng và không ổn
Hai người nhất thời đều không nói gì, bầu không khí chung quanh trở nên mập mờ.
- Người nào! Dám cả gan làm hỏng chuyện tốt của ta!
Một tiếng gầm giận dữ đột nhiên vang lên, đánh vỡ không khí này, một bóng người bay vụt đến, đáp xuống cách đó không xa, đó chính là đại hán giao thủ.
Toàn bộ hải tộc gai xương cũng phi độn đến đây, rơi xuống ở sau lưng hắn.
Đại hán giao thủ thời khắc này mặt mày cuồng nộ, không ngờ hai người này lại xem như hắn không có, tự mình nói chuyện phiếm ở nơi này.
Bàn tay màu máu sau một kích vừa rồi, liền tiêu tán bung ra, đầu lâu huyết sắc hiện ra lần nữa, xoay quanh đỉnh đầu hắn, nhưng quang mang của nó tản ra mờ đi rất nhiều, dường như một kích kia đã tiêu hao không ít lực lượng.
Cùng hình dạng, huyết quang trong mắt đại hán giao thủ biến mất không ít, nhìn thanh minh hơn nhiều, không lập tức phát động công kích.
Hương Châu trông thấy đại hán giao thủ bay tới, biến sắc.
Nàng nhìn Thạch Mục, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, muốn nói lại thôi.
Tuy rằng Thạch Mục vừa mới cứu nàng, biểu hiện ra thực lực cường đại, nhưng trải qua trận đánh vừa rồi, nàng quá rõ thực lực của đại hán giao thủ, vội vàng ngưng thần đề phòng, trong tay bấm quyết niệm thần chú.
Đại đỉnh xanh lam lần nữa toát ra lam quang trong suốt, rào rào một tiếng, ngưng tụ thành một cái hư ảnh trường hà màu xanh, lưu động giữa không trung.
Thạch Mục quét mắt nhìn đại hán giao thủ, tầm mắt dừng lại một chút trên cái pháp bảo đầu cốt kia.
- Đây là vật gì? Xem ra dường như là hải tộc, nhưng khí tức rất kỳ quái, trước kia ta chưa bao giờ trông thấy tại Lam Hải tinh.
Hắn giơ tay nhất chỉ đại hán giao thủ, dò hỏi Hương Châu.
Hương Châu lúc này đang ngưng thần vận công, nghe nói thế liền hoảng sợ.
Đại hán giao thủ tung hoành tứ hải, gần như càn quét hết thảy, còn dám dùng điêu khẩu khí nhẹ như vậy nói hắn.
Đại hán giao thủ vốn ở trong bóng tối ngầm quan sát Thạch Mục, không có khinh cử vọng động, không ngờ người này lại có thể lơ mắt đến hắn mà đi cứu Hương Châu, thực lực nhất định không thấp.
Nhưng khi nghe Thạch Mục nói những lời này, lập tức giận dữ.
- Ngươi muốn chết!
Đại hán giao thủ giận dữ, điên cuồng hét lên một tiếng, đối đầu pháp bảo đầu lâu màu máu điểm ra nhất chỉ, đồng thời mở miệng phun ra một ngụm máu tươi dung nhập vào trong đó.
Đầu lâu màu máu đột nhiên toát ra mảng lớn huyết quang sềnh sệch, một trận vang dội ken két, dưới đầu lâu bất ngờ sinh trưởng ra từng cây xương cốt to lớn, đồng thời phía trên xương cốt diễn sinh ra máu thịt có cả da lông.
Trong nháy mắt, một con cự thú dữ tợn, cao to mười mấy trượng hiện ra.
Con thú toàn thân đỏ tươi, nhìn tương tự như Viên Hầu, nhưng một đôi cánh thịt mọc ra giống như biên bức (dơi) vậy, khóe miệng rất lớn, bên trong cài răng lược, trông cực kỳ hung ác.
Mảng lớn sương mù màu máu từ trên người nó bốc lên, khuếch tán ra.
Một cổ khí tức cực lớn từ thân thể thú tản ra, bất ngờ đạt đến trình độ Thiên vị hậu kỳ.
Hương Châu cùng nhóm hải tộc sau lưng nàng sắc mặt đại biến, đại hán giao thủ vẫn còn lá bài tẩy bực này.
- Nhận lấy cái chết!
Đại hán giao thủ cười gằn một tiếng, lần nữa phất tay đánh ra một đạo pháp quyết, hung hăng điểm ra nhất chỉ tới Thạch Mục.
Cự thú huyết sắc lập tức đại trương một đôi cánh dơi, toát ra vạn đạo huyết quang, thân thể cự đại bay lên trời, mang theo sát khí vô biên đánh tới Thạch Mục.
Hương Châu biến sắc, thân thể vừa động, liền muốn thôi thúc đại đỉnh lam sắc, muốn tiến lên tương trợ.
Thạch Mục mỉm cười với nàng phất tay áo, nói:
- Không cần xuất thủ, xem ta phá địch.
Sau đó hắn giương mắt nhìn cự thú huyết sắc, cười lạnh một tiếng, bấm tay bắn tới cự thú huyết sắc.
Một đạo hoàng mang bắn ra, phía trên mơ hồ có vài đạo hồ quang nhảy lên.
Tốc độ hoàng mang cực nhanh, nhoáng lên một cái liền biến mất xuyên qua đầu của cự thú huyết sắc, cự thú không kịp có bất kỳ phản ứng nào.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Huyền Giới Chi Môn
Chương 1519: Đầu lâu quái dị (1)
Chương 1519: Đầu lâu quái dị (1)