TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Đạo Độc Hành
Chương 1404-1: Nếu là có duyên còn có thể gặp lại! (1)

Không chỉ là Cửu Dương giáo, các tông môn có cường giả Quy Nguyên chiến tử cũng lần lượt bế quan, đặc biệt Đại La Kim Tiên tông, Tâm Ma tông, trực tiếp hóa chỉnh vi linh, biến mất không thấy đâu, chuyển sơn môn đi, không biết đi nơi nào, đều bắt đầu ẩn dật, bọn họ trực tiếp rời khỏi hàng ngũ thập đại thượng môn!

Hỗn Nguyên tông nhất thời thành thiên hạ vô địch.

Đại chiến lần này, Lạc Ly vạn phần cảm tạ Tâm Kiếm Thiện tông, Hạo Nhiên Chính Khí tông, Lôi Âm tự, Phương Thốn tông, Từ Hàng tự, bọn họ thực sự đã trượng nghĩa tương trợ và thời khắc quan trọng!

Hơn nữa, Kiếm Tâm Lão Thiện sư. Vạn Quân đại hòa thượng, Đại Uy tiên sinh đều là chiến tử, xem như vì Lạc Ly mà chết.

Đối với thượng môn này, Lạc Ly tất sẽ phải hồi báo đối phương, cảm kích vô tận!

Đến ngày thứ ba, Lạc Ly đằng không dựng lên. Đi thẳng đến Côn Luân!

Ba ngày một thượng môn, lúc này đến Côn Luân, vô số tu sĩ đều đến xem, không biết Côn Luân này sẽ ứng đối ra sao.

Đại chiến lần này, nếu không phải Côn Luân làm chủ như vậy, cũng sẽ không vì thế mà kịch liệt, trận chiến này, cửu đại Quy Nguyên của Côn Luân đều chiến tử, thập nhất giai pháp bảo Côn Luân kính, đều Hổ Thiện cướp đoạt, có thể nói tổn thất nặng nề!

Lạc Ly mang theo đại thắng chi uy, tới Côn Luân. Côn Luân tuyệt đối khó địch!

Trước khi Lạc Ly rời đi, Li Long tổ sư đột nhiên xuất hiện, hắn nhìn Lạc Ly nói:

“Lạc Ly, ta có lời muốn nói!”

Lạc Ly sửng sốt, nói: “Sư bá, chuyện gì?”

Li Long nói: “Côn Luân, là Côn Luân Trung thiên chủ thế giới!

Từ trước tới giờ, đều là Côn Luân chống đỡ mảnh trời này, dù bọn họ cũng có lúc làm sai, cũng từng bị trừng phạt, nhưng mà Côn Luân không thể diệt! Tội không đến mức đó!”

Không chỉ là Li Long nói vậy. Các Phản Hư chân nhất khác của Hỗn Nguyên tông cũng đều nói vậy!

Lạc Ly gật đầu. Hắn biết, Trung thiên chủ thế giới trước giờ vẫn là do Côn Luân chống đỡ, công đức nhiều hơn tội ác!

Sư phụ Hổ Thiện cũng nói: “Lạc Ly, Hỗn Nguyên Tử Hỗn Nguyên tông chúng ta, thực ra chính là xuất thân từ Côn Luân, nếu ngươi phá diệt Côn Luân, có lẽ Hỗn Nguyên Tử tổ sư sẽ đau lòng đó!”

Nhất thời Lạc Ly nghĩ tới tam đại tổ sư đang hôn mê, bọn họ thực ra vốn đều xuất thân từ Côn Luân, nhất là Vương Dương Minh tổ sư, rõ ràng chính là cường giả Côn Luân phái ra đối phó Càn Khôn ma giáo, chỉ la sau này Côn Luân bị Càn Khôn ma giáo báo thù, cường giả Côn Luân ủng hộ tổ sư Vương Dương Minh đều chết, cho nên tổ sư Vương Dương Minh mới đại chiến Côn Luân!

Hỗn Nguyên tông cùng Côn Luân thật sự là đánh xương đánh lây đến cả gân!

Chính là suy nghĩ, Lạc Ly không khỏi nhớ tới Kiếm Thần, lòng tê rần!

Không chỉ là bọn họ, trên đường đi của Lạc Ly, các tông môn khác, bất luận là Tâm Kiếm Thiện tông hay là Hạo Nhiên Chính Khí tông, Phương Thốn tông, đều có người đến khuyên giải Lạc Ly, trừng phạt Côn Luân, nhưng không nên phá diệt Côn Luân!

Thực ra lần này, hận ý thực sự của Lạc Ly với Côn Luân là vì Kiếm Thần, bọn họ hại Kiếm Thần phi thăng, đến giờ vẫn không thấy!

Mặt khác còn có một điểm, ba người Siêu Thoát tiên tử, Càn Khôn Thánh Ma lão nhân, Vương Dương Minh đều từng đại chiến Côn Luân!

Siêu Thoát tiên tử là đóng cửa Côn Luân, Càn Khôn Thánh Ma lão nhân là vây khốn Côn Luân, Vương Dương Minh là đùa bỡn Côn Luân, mình có phải là cũng nên làm chút gì đó. Những năm sau này, lúc hậu nhân truyền tụng việc của mình, đều sẽ nói đến Lạc Ly kia thế này thế kia!

Nghĩ đến chỗ này, lòng Lạc Ly nóng lên, Côn Luân này phải đánh một trận!

Xa xa, Côn Luân sơn kia, ở ngay trước mắt, trong lòng Lạc Ly vô cùng thống khoái, lại một lần đi tới Côn Luân!

Nhưng khác với lần trước, lần này mình đến là để san bằng Côn Luân.

Hành động tránh chí như vậy, chỉ có ba người từng làm, hôm nay mình là người thứ tư!

Đến dưới chân Côn Luân, Hộ sơn đại trận kia đều mở ra, phong tỏa thật nghiêm mật, nhưng mà ở trong tay Lạc Ly tất cả chẳng qua chỉ là hư huyễn, tay trái Nguyên Thủy Thượng Thanh Thiên La thủ, phá tất cả pháp, tay phải Thái Thượng Quy Nhất Hỗn Nguyên thủ, phá tất cả thể!

Oành, oành, oành!

Nhẹ nhàng đánh ra, Côn Luân phá tan, Lạc Ly bước trên Côn Luân!

Ở bên cạnh Côn Luân này đều là các môn phái phụ thuộc chiếm đóng, cũng không phải là Côn Luân thực sự, chỉ có đi qua Nam Thiên môn kia mới là chủ mạch thực sự của Côn Luân!

Lạc Ly bắt đầu tiến về phía trước, trên đường đi, Lạc Ly kinh ngạc phát hiện, không có tu sĩ ngăn cản, cũng có tu sĩ tồn tại, nhưng mà bọn họ cũng không chống lại mình, nhìn thấy Lạc Ly, giống như không nhìn thấy, ngươi muốn giết thì cứ giết đi!

Nay Lạc Ly sao có thể giết đám tiểu bối này, cho nên một đường hoành hành, đi tới trước Nam Thiên môn kia!

Năm ấy Lạc Ly chính là ở đây, sử dụng địa hỏa long pháo, khiến Nam Thiên môn nổ tung, kích sát Phản Hư Chân nhất, đả phá Côn Luân!

Hôm nay đến nơi này, khác hoàn toàn với lần trước, Lạc Ly thấy lòng tự hào, lại xuất quyền!

Oành, oành, oành!

Liên tục ba quyền, một tiếng nổ vang, Nam Thiên môn này lại bị Lạc Ly đánh mở toang, nhưng mà lần này Lạc Ly hoàn toàn đánh vỡ Nam Thiên môn, hóa thành tro bụi!

Đánh vào Côn Luân!

Nhưng mà sau khi tiến vào Côn Luân, Lạc Ly sửng sốt, ở trước mặt Lạc Ly có một người đứng đó, chính là Kiếm Thần!

Kiếm Thần mỉm cười nhìn Lạc Ly, nhưng mà Lạc Ly liếc mắt một cái đã nhìn ra, đây chỉ là huyễn ảnh.

Kiếm Thần nói: “Lạc Ly, có lẽ ngươi vĩnh viễn cũng không nhìn thấy hình ảnh này!

Đây là trước khi ta phi thăng, Tây Vương Mẫu xin ta để lại, bởi vì nàng sợ có một ngày ngươi sẽ đánh vào Côn Luân!

Cho nên. Ta lưu lại hình ảnh này, Lạc Ly, nếu ngươi thực sự đánh vào Côn Luân, thực sự có ngày nhìn thấy hình ảnh này…”

Nói đế đây, Kiếm Thần không nói tiếp nữa, chỉ im lặng đứng đó, nhìn Lạc Ly!

Nhưng mà Lạc Ly biết, Kiếm Thần cả đời đều vì Côn Luân, nàng thà vứt bỏ thân nữ nhi, thà phân thân thành hai người. Tất cả những gì nàng làm, đều là vì Côn Luân!

Sát cơ vô tận kia, chậm rãi tiêu tán, nếu mình đã để lại truyền thuyết, là người thứ tư phá tan Côn Luân, vậy không cần…

Kiếm Thần đột nhiên nói: “Vậy không cần lo cho ta!

Ngươi muốn làm gì thì cứ làm cái đó đi!

Bất luận ngươi làm cái gì, ta đều hiểu ngươi, bởi vì ngươi là người duy nhất Kiếm Thần Diệp Tiếu Ngư ta yêu!”

Nói xong lời này, cảnh tượng kia lập tức biến mất.

Kiếm Thần không khẩn cầu Lạc Ly bỏ qua cho Côn Luân, mà là để Lạc Ly tùy tâm sở dục!

Nhưng mà, càng như thế, Lạc Ly sẽ càng không ra tay!

Hắn thở dài một tiếng, quát:

“Bắt đầu từ hôm nay trở đi, Tây Vương Mẫu thoái vị, người khác tiếp nhận chức vụ, Côn Luân cũng bế quan ba ngàn năm!”

Từ xa Tây Vương Mẫu truyền âm tới: “Lĩnh pháp chỉ!”

Lạc Ly thở dài một tiếng. Chợt ra một quyền, một quyền ầm vang, đánh thẳng lên trời xanh!

Sau đó Lạc Ly biến mất, Côn Luân lúc này bế quan, cũng là ba ngàn năm!

Đến lúc này, toàn bộ đại địch thủ đều bị phá diệt!

---------------

Đọc truyện chữ Full