Tất cả hoàn tất, Lạc Ly định rời đi, quản sự Từ Tường viên đi tới, đưa ra một đống đồ, đều là những thứ đồ cổ quái, kì dị, hắn nói:
“Vị đạo hữu này, đây là di vật Thái Uy để lại, đểu là bao năm qua hắn thám hiểm bốn bề thu hoạch đư'ợc, đạo hữu có thể đem chúng đi!”
Chỗ này chẳng có chút tiên khí, cũng chẳng có đồ tốt gì, đồ tốt đã sớm bị quản sự giữ lại.
Lạc Ly cũng không cần, nói: “Cái này ngươi giữ lại đi, không cần…”
Còn chưa nói xong, Lạc Ly sửng sốt, đưa tay cầm lấy một vật từ trong đống đồ này.
Lạc Ly sửng sốt, cầm vật ấy lên nói: “Cái này ta giữ làm kỉ niệm!”
Quản sự Từ Tường viên nhìn thoáng qua, nói: “Đây đều là lúc Thái Uy còn sống, bốc phét mình đi thăm dò di tích thượng cổ gì gì đó, cửu tử nhất sinh lấy được bảo vật này về.
Nhưng mà, mời rất nhiều Chưởng Nhãn tiên sinh, tốn không ít tiền oan, cuối cùng xác định chỉ là đồ bình thường, vô giá trị.”
Lạc Ly lắc đầu, đây cũng không phải là phế vật, cầm đến trong tay, Nguyên Thủy chi khí kia, tuyệt đối không tệ!
Cái này đến cùng là cái gì.
Đáng tiếc Thái Uy đã rời khỏi, vĩnh viễn không biết được nữa!
Lạc Ly nhịn không được đem huy chương này cài ở ngực, mọi người quay về.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng đã có người đến mời.
Trước đó, Lạc Ly lấy ra túi Linh Ẩn, đem mười hai Chân linh thu vào trong túi, theo người nọ đi tới Nhất Tâm tông đại điện, bắt đầu thám hiểm.
Lạc Ly bị người dẫn đi, vòng qua vòng lại, thông qua mấy đạo cấm chế, đi tới một đại điện.
Ở bên trong đại điện này, chỉ thấy trên vách tường, có vô số thủy kính, thủy kính này lúc nào cũng hiện rõ tình cảnh ở trong Nhất Tâm tông.
Cách đại khánh còn có một ngày, buổi tối hôm nay, có thể nói đây là trong vòng Nhất Tâm tông, chính là thịnh yến cuồng hoan vô tận.
Bên trong thủy kính kia, những người cuồng hoan này, ở trên người bon họ, từng đạo tình tự, hóa thành linh quang, bị nó hấp dẫn, rót vào một địa phương.
Tâm Ý tiên sinh nhìn cảnh này thì không ngừng mỉm cười, nhìn thấy Lạc Ly đến đây, nói:
“Lạc Ly đạo hữu, thời gian có thể rồi, chúng ta chuẩn bị xuất phát đi, trước tiên, ta giới thiệu mấy bằng hữu cho ngươi!”
Cùng với tay hắn chỉ, Lạc Ly nhìn đến bên cạnh Tâm Ý tiên sinh, còn có sáu tu sĩ, bốn nam hai nữ, rõ ràng đều là Đại Thừa hậu kỳ.
Trong đó một người, ăn mặc như hòa thượng, toàn thân như toàn bằng tinh thiết tạo thành, nhưng mà hai mắt lại bị một tấm vải đen bọc lấy, là người mù!
“Long Hổ môn, Hoàng Ngọc Lương! Đại Thừa hậu kỳ, Môn chủ Long Hổ môn!”
Hoàng Ngọc Lương kia nhìn về phía Lạc Ly, chỉ là hơi hơi gật đầu, xem như hành lễ, mang theo một vẻ cao ngạo, từ trong lòng đã không coi Lạc Ly ra gì.
Lạc Ly không có để ý, cũng là hơi hơi hành lễ.
Bên cạnh Hoàng Ngọc Lương này là một mỹ nữ, tóc dài như mây xõa xuống đến đùi, mặt mày như họa, da trắng hơn tuyết, hơn nữa linh khí nồng đậm, đôi mắt sâu thẳm khiến cho trong vẻ vũ mị lại có một loại khí chất nhu nhược uyển chuyển, khiến người yêu thương.
“Cửu Nguyên tông, Trần Như Mộng, bái kiến Lạc Ly đạo hữu!”
Nữ tử này khẽ giới thiệu về mình, vô cùng dịu dàng, nhưng mà Lạc Ly biết nàng, Cửu Nguyên tông tông chủ, cân quắc tu mi, là nhân vật rất lợi hại. Lạc Ly lập tức hoàn lễ.
Bên trái Trần Như Mông lại là một người đầu mang kim hạc triển sí quan, mặc Tiên thanh đạo chủ bào, lưng đeo Phi xích anh tử lưu tô, hai tay giấu trong tay áo, kiểu đạo nhân ý thái du nhàn, đôi mày tím, hai mắt cũng màu tím, hơn nữa khiến người ta ngạc nhiên nhất chính là ở trên đỉnh đầu hắn ba thước, lại có tử quang lưu động, bảo khí tỏa ra, quanh người phiêu nhiên như tiên, lỗi lạc hiện rõ, khiến người ta nhìn thấy khó mà quên được.
Tâm Ý tiên sinh giới thiệu nói: “Đại Phiền môn, Câu Ngọc Tán Nhân, Đại Thừa hậu kỳ, Đại Phiền môn chủ!”
Ở bên cạnh Câu Ngọc Tán Nhân này là một lão giả, cả người mặc đạo bào xám trắng, đi hài mũi nhọn, thắt lưng cài một cây màu trắng sắc đỏ. Tóc thuận tay búi lên, tiên phong đạo cốt!
“Ngư Long tông, Ngụy Bất Phàm! Đại Thừa hậu kỳ. Ngư Long tông chủ!”
Bên cạnh Ngụy Bất Phàm là một nhân vật hơn ba mươi tuổi, trông như sư gia, xanh xao vàng vọt, người gầy như củi, còn có hai hàng râu cá trê.
“Thiên Giáp môn, Trạm Phi Vũ! Đại Thừa hậu kỳ, Thiên Giáp môn chủ!”
Cuối cùng là một nữ tử, hình dạng thiếu nữ, dáng người cao gầy, làn da màu trà cũng không hẳn là mịn màng. Lại giống như tản ra hào quang mông lung. Tóc dài đến eo đen nhánh, tùy ý rối tung. Bên trên thắt bảy tám bím tóc.
Cả người tản ra một loại man hoang, thương lương, cổ xưa và phách khí mĩ lệ, có hương vị khiến người ta khó mà nói nên lời. Nhìn thì như nhu nhược nhưng lại có sự cứng rắn như kim cương!
“Kim Cương tông, Vạn Cổ Trường Không, Đại Thừa hậu kỳ, Kim Cương tông chủ!”
Mọi người giới thiệu một vòng, Lạc Ly nhíu mày, cừ thật, cả một vòng bảy nhất đẳng tông môn, tông chủ đều ở đây, Tiên Tần di tích này mười phần khó lường!
Lạc Ly nhận thức từng người: “Tốt rồi, đã không sai biệt lắm, chúng ta chuẩn bị xuất phát đi!”
Lạc Ly đột nhiên nói: “Chờ một chút, các vị tông chủ, dựa theo ước định, vẫn xin mọi người lấy đại đạo thề, việc này hoàn tất, không thể chống đối Hỗn Nguyên tông ta, chống đối ta, tá ma sát lừa, sát nhân diệt khẩu!”
Bảy đại tông chủ này đều xuất động, Tiên tần di tích này tuyệt đối không đơn giản, cho nên Lạc Ly muốn bọn họ thề.
Hoàng Ngọc Lương hừ lạnh một tiếng, nói: “Thân phận của bảy người chúng ta, lẽ nào còn có thể lừa ngươi sao?”
Lạc Ly lắc đầu nói: “Các vị, cái này các người không thề, ta tuyệt đối không đi!”
Trần Như Mộng kia nhìn về phía Lạc Ly, trong ánh mắt mang theo vẻ vũ mị, giống như cầu xin Lạc Ly, dưới ánh mắt này, dù là người đá cũng sẽ thương yêu, cây cối cũng phải khom mình.
Nhưng mà ánh mắt của Lạc Ly trong trẻo mà lạnh lùng, không thèm để ý, nói: “Đại đạo gian nan, một bước sai, vạn kiếp bất phục, tâm nguyện bản thệ, xin các vị thề!”
Tâm nguyện bản thệ chính là lời thề mạnh nhất, thề lấy bản tâm vi nguyện, những cạm bẫy ngôn ngữ, lời nói tắt nói lóng đều không được!
Tâm Ý tiên sinh thở dài một tiếng, nói: “Được rồi, mọi người thề đi!
Ta Nhất Tâm tông Tâm Ý Tử, ở đây lập lời thề, lần này thăm dò Tiên Tần cổ di tích, tuyệt đối không công kích Lạc Ly, bất luận việc thành việc bại cũng sẽ không giết người diệt khẩu, tá ma sát lừa với Hỗn Nguyên tông, tâm nguyện bản thệ, đại đạo như nguyện!”
Hắn lập lời thề, nhìn về phía Lạc Ly nói: “Ngươi cũng phải thề, không thể công kích chúng ta, không thể đem chuyện trong di tích này truyền ra ngoài một câu!”
Lạc Ly cũng lập lời thề đại đạo, mọi người đều là như thế, lúc này mới xem như kết thúc.
Vạn Cổ Trường Không nói: “Tốt rồi, chúng ta đi thôi, không cần lãng phí chút thời gian này!”
“Tốt, đi theo ta!”
Nói xong, hắn kích hoạt pháp trận bên trong đại điện.
---------------