TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 4822 NHÌN RẤT GIỐNG CỜ TƯỚNG.

Tầng thứ ba của Long Cung.

Tầng này khác với hai tầng trước.

Đây là một cung điện khổng lồ.

Cung điện vô cùng nguy nga tráng lệ.

Mặt đất được lát bằng gạch vàng, các cột trụ khảm ngọc, các ngọn đèn được lưu ly bao phủ, xung quanh đều là cảnh tượng xa hoa.

Trên mặt đất ở cung điện tầng ba đặt rất nhiều rương báu.

Rương báu đều đã bị mở, chắc là do các tu sĩ từng vào tầng ba làm.

Nhưng điều khiến người ta ngạc nhiên là xung quanh một số rương báu có không ít thi thể.

Những thi thể này đã bị hòa tan quá nửa, tình trạng khi chết cực kỳ thê thảm, dù có y thuật cao minh đến đâu cũng không thể phục hồi.

"Hình như bọn họ bị trúng độc, sau đó bị chất độc ăn mòn mà chết".

Thương Lan Phúc nhanh chân đi tới, kiểm tra qua loa rồi kinh ngạc nói.

"Nói một cách chính xác là mệnh mạch bị kịch độc bất ngờ cắt đứt dẫn đến mất mạng, đồng thời chất độc ở mệnh mạch bắt đầu lan ra, ăn mòn cơ thể".

Lâm Chính bình tĩnh nói: "Thủ đoạn này là nhất quyết muốn đoạt mạng, người nào trúng độc thì thần tiên cũng khó cứu".

"Sao lại như vậy được? Là ai làm? Đám Diệp Viêm sao?".

"Không phải".

Lâm Chính đi tới bên cạnh một chiếc rương báu, chỉ vào một cái lỗ nhỏ, bình tĩnh nói: "Là người tạo ra Long Cung bố trí".

"Cái gì?".

"Ông ta lắp đặt cơ quan trong rương làm gì vậy?".

"Các anh hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai? Tôi thậm chí còn không biết mục đích ông ta tạo ra Long Cung này để làm gì đây!".

Lâm Chính lắc đầu: "Nhưng có thể biết được một điều là không phải chiếc rương nào cũng có cơ quan như vậy, hầu hết các rương đều an toàn. Mọi người muốn lấy báu vật thì phải mở rương, nếu xui xẻo mở đúng chiếc rương có cơ quan thì cũng đành chịu vậy".

"Hóa ra là vậy..."

"Thảo nào đằng sau còn nhiều rương chưa ai mở".

Hai người nhìn vào sâu trong cung điện.

Ở đó còn không ít rương báu vẫn còn nguyên.

Cầu phú quý trong hiểm cảnh, chắc chắn các tu sĩ vào đây sẽ không bỏ qua những chiếc rương báu này. Sở dĩ lúc này bọn họ chưa mở là do vội vàng đi tranh cướp báu vật ở sâu trong cung điện.

Những chiếc rương này là báu vật của mỗi tầng, tầng nào cũng có.

Những thứ trong đó tuy được người bình thường coi trọng, nhưng đối với đám Lâm Chính và Thương Lan Phúc thì chẳng là gì cả.

"Vào trong thử xem".

Lâm Chính nói xong liền cất bước đi vào.

Khi đi đến chính điện của cung điện, mấy người đều không khỏi sửng sốt.

Chỉ thấy trong đại điện đặt một bàn cờ khổng lồ.

Từng bức tượng sừng sững đứng trong đó.

Những bức tượng này cao bằng người thật, hơn nữa ai nấy vũ trang đầy đủ, đưa mắt nhìn nhau.

Nhìn rất giống cờ tướng.

Nhưng sau khi quan sát kĩ càng lại không thấy sông phân chia ranh giới như cờ tướng, lại càng không có tốt sĩ xe mã pháo tướng.

Đám Diệp Viêm và Ám Minh Nguyệt đều đứng trước bàn cờ, nhìn chằm chằm cả ván cờ.

Một đám cao thủ cũng đang châu đầu ghé tai, thì thầm gì đó.

"Đây là..."

Thương Lan Phúc thấy thế, sắc mặt liên thay đổi.

"Sao vậy?".

Lâm Chính ở bên cạnh kỳ quái hỏi.

"Bắt đầu từ tầng ba, thỉnh thoảng các ải sẽ có sự thay đổi, cấp bậc cũng có dễ có khó, thông thường đều khá đơn giản, chỉ có cửa ải ván cờ này là khó nhất. Nghe nói lần xuất hiện trước cách đây cả trăm năm".

"Nghĩa là sao?".

"Một trăm năm trước ván cờ này xuất hiện, không một ai thông qua để tiến vào tầng thứ tư".

Cầm Kiếm Nữ ở bên cạnh cũng sắc mặt tái nhợt, khàn giọng nói.

Lâm Chính nghe xong liền hiểu ra.

Xem ra chuyến đi đến Long Cung lần này, mọi người đều phải dừng ở đây rồi.

Đọc truyện chữ Full