Chứng kiến cảnh tượng này, đừng nói là tám người hầu của Thái Thiên Võ Thần, ngay cả Ám Minh Nguyệt cũng ngây người ra.
"Tám người các anh cử người vào đi".
Diệp Viêm bình thản nói.
"Diệp Viêm, anh nghĩ tám người chúng tôi dễ bắt nạt sao?".
Tám cao thủ rút kiếm đi tới, lạnh lùng gầm lên.
"Không, tôi chỉ cảm thấy thực lực của các anh mạnh hơn bọn họ, nếu vào đó thì có thể giúp tôi tiêu diệt nhiều quân cờ hơn".
Diệp Viêm điềm tĩnh nói, sắc mặt không chút hoảng hốt: "Những quân cờ này không thể tái sinh, hủy được một quân là bớt đi một quân. Nếu tám người các anh có thể vào đó, tiêu diệt bớt mấy quân cờ cho tôi, thì tôi ra tay sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều. Như vậy tôi sẽ đảm bảo được thể lực để ứng phó với cửa ải tiếp theo".
Mọi người nghe xong đều sáng mắt lên.
Đúng vậy, nếu Diệp Viêm có thể qua được bàn cờ này, thì chẳng phải bọn họ không cần khiêu chiến hưởng luôn thành quả, vào thẳng tầng thứ tư sao?
Đây là chuyện tốt tạo phúc cho mọi nhà.
Đương nhiên, điều kiện là Diệp Viêm không điểm danh bắt bọn họ vào đó.
"Diệp Viêm, mày tính toán hay đấy, nhưng mày chưa từng nghĩ đến việc tám người bọn tao ra tay với mày, khiến mày không được yên ổn sao?".
Cao thủ dẫn đầu lạnh lùng nói.
Là người hầu của Võ Thần, bọn họ có tôn nghiêm của riêng mình, sao có thể mặc cho Diệp Viêm sắp đặt chứ?
"Với thực lực của tám người các anh, thì chắc hẳn có thể phá hủy tất cả các quân cờ trừ bức tượng thiên tử".
Diệp Viêm không nhanh không chậm nói: "Chắc không phải một mình tôi mà tất cả những người ở đây đều muốn các anh vào, đúng không?".
Diệp Viêm vừa dứt lời, tám người dường như nín thở, đưa mắt nhìn xung quanh.
Quả nhiên, các thế lực đều nhìn chằm chằm tám cao thủ với ánh mắt không tốt lành gì.
"Lang Gia đại nhân, anh được đích thân Thái Thiên Võ Thần huấn luyện, nhận được chân truyền của Thái Thiên Võ Thần, tôi nghĩ đối phó với những bức tượng cơ quan tép riu này chỉ là chuyện nhỏ thôi, mời anh vào đó đi".
Một người đàn ông khoảng hơn 30 tuổi đứng ra, bình thản nói.
Người này có thể coi là nhiều tuổi nhất trong số những người ở đây, đến từ gia tộc Dược Kiếm, tên là Dược Kiếm Quý. Gia tộc Dược Kiếm, tên sao ý vậy, giống với thế gia Cầm Kiếm, nhưng thế gia Cầm Kiếm lấy kiếm làm cầm, còn gia tộc Dược Kiếm giỏi dùng độc dược, thích bôi độc vào kiếm, hơn nữa các loại độc được sử dụng đều rất đáng sợ, thông thường ở long mạch dưới lòng đất ngoài người của gia tộc Dược Kiếm thì không ai có thể giải được.
Dược Kiếm Quý vừa lên tiếng, người của mấy thế tộc khác cũng nhao nhao phụ họa.
"Lang Gia đại nhân, xin mời anh vào".
"Với thực lực của anh thì chắc chắn sẽ không bị bàn cờ vớ vẩn này vây khốn đâu".
"Lang Gia đại nhân, thịnh tình của Diệp Viêm đại nhân khó mà chối từ, cần gì phải làm mọi chuyện to lên? Mau hành động đi!".
"Lang Gia đại nhân!".
Những tiếng khuyên nhủ vang lên không ngớt.
Lửa chưa cháy đến nhà, bọn họ cũng không ngại thêm dầu vào lửa.
Huống hồ, nếu những lời Diệp Viêm nói là thật, thì tám cường giả này của Thái Thiên Võ Thần sẽ có khả năng càn quét toàn bộ các quân cờ, chỉ còn bức tượng thiên tử thì bọn họ cũng dám xông vào chiến đấu mà không còn gì uy hiếp. Đến lúc đó, chắc chắn Diệp Viêm sẽ đích thân ra tay, chứ không cần đến bọn họ.
Đứng trước lợi ích, hiển nhiên những người này vẫn đứng về phía Diệp Viêm.
Các cường giả của Thái Thiên Võ Thần đều nổi trận lôi đình.
Nhưng bây giờ, với vài ba câu nói của Diệp Viêm, bọn họ đã bị muôn người chỉ trích.
Đám Lang Gia đã rơi vào đường cùng.
Lâm Chính thấy thế, trong lòng nảy ra một kế, anh suy nghĩ một lát rồi đi thẳng tới.
"Diệp Viêm, anh đúng là sợ mạnh hiếp yếu! Nếu Thái Thiên Võ Thần ở đây, sao anh dám hỗn xược với đám Lang Gia đại nhân như vậy chứ? Bây giờ vào trong Long Cung, người bên ngoài không biết ở trong xảy ra chuyện gì, nên anh hống hách như vậy. Anh không sợ sau chuyện này Thái Thiên Võ Thần sẽ trách phạt anh sao?".
Anh vừa dứt lời, mấy người Ám Minh Nguyệt đều quay sang nhìn.
"Khốn kiếp, chuyện này không liên quan đến anh, cút sang một bên, đừng tưởng tôi thực sự không giết được anh!".
Ám Minh Nguyệt khẽ quát.
"Cô cứ thử xem!".
Thương Lan Phúc sắc mặt hằm hằm bước tới.
Tuy Cầm Kiếm Nữ không muốn dây vào Ám Minh Nguyệt và Diệp Viêm, nhưng lúc này, cô ta cũng không còn đường lui, liền cầm kiếm đứng bên cạnh Lâm Chính.
"Hử?".
Dường như lúc này Diệp Viêm chú ý đến gì đó, nhìn chằm chằm huyết kiếm trong tay Cầm Kiếm Nữ, sắc mặt tỏ vẻ ngạc nhiên.