Trước bàn cờ.
Mị Mộng trợn tròn đôi mắt hạnh, ngây người nhìn cảnh tượng trước mặt.
Lúc này trong bàn cờ, máu chảy thành sông, thây chất đầy đồng.
Số tượng đá kia đã bị phá hủy quá nửa.
Chỉ còn lại bức tượng thiên tử và hai bức tượng đại tướng ở bên cạnh.
Tuy chỉ còn lại ba quân, nhưng rõ ràng đây là ba bức tượng đá khó giải quyết nhất.
Đến giờ không biết đã tổn thất bao nhiêu người.
Dưới sự ép buộc của Diệp Viêm, người của mấy thế tộc đều phải vào bàn cờ, huyết chiến đến chết với các tượng đá.
Mỗi thế tộc đều giữ lại một hai người làm hạt giống, chỉ chờ thông qua được bàn cờ, vào tầng bốn cướp đoạt báu vật.
Thế gia Huyết Đao cũng vậy.
Người của thế gia Huyết Đao đương nhiên sẽ không để Mị Mộng gặp nguy hiểm, nên chủ động tiến vào bàn cờ.
Hiện giờ, số cường giả của thế gia Huyết Đao chỉ còn không đến một nửa.
Hầu hết những người mất mạng đều lớn lên cùng Mị Mộng, thuộc dòng chính của thế gia Huyết Đao.
Cô ta chỉ cảm thấy lòng đau như cắt, ánh mắt nhìn Diệp Viêm cũng đầy căm thù.
Nhưng cô ta biết mình không phải là đối thủ của Diệp Viêm.
Và Diệp Viêm cũng không quan tâm đến người như cô ta.
Đúng lúc này, Diệp Viêm nhìn về phía thế gia Huyết Đao.
Đến lượt bọn họ cử người!
Người của thế gia Huyết Đao đều tái mét mặt.
"Để tôi!".
Một thanh niên đứng ra, vẻ mặt kiên nghị, chậm rãi rút huyết đao ở thắt lưng ra.
"A Thần..."
Mị Mộng kêu lên.
"Cô chủ hãy bảo trọng!".
Thanh niên tên A Thần khàn giọng nói, sau đó tung người nhảy vào bàn cờ, chiến đấu với tượng đá đại tướng kia.
"A Thần!".
Mị Mộng ngồi bệt xuống đất, nước mắt giàn giụa.
Điều kiện để vào Long Cung có giới hạn tuổi tác, những người có thể đi được đến lúc này, ai cũng là con cưng của trời, có thiên phú tuyệt luân.
Những người đi theo Mị Mộng cũng vậy.
Bọn họ vất vả tu luyện, mười năm không bỏ ngày nào, ai mà không khát vọng làm nên công danh sự nghiệp?
Không ai muốn làm công cụ của người khác rồi chết thảm như vậy.
Mị Mộng cũng rất hi vọng những tộc nhân này có được thành tựu.
Nhưng A Thần vào bàn cờ không cầm cự nổi một phút đã bị bức tượng đại tướng chém bay đầu, mất mạng tại chỗ.
Toàn thân Mị Mộng vô lực, gần như ngồi bệt dưới đất, ngây người nhìn bóng dáng kia đổ ập xuống đất, cứ như mất hồn.
"A Thần!".
"A!".
Những người khác của thế gia Huyết Đao cũng gào thét, đau khổ cùng cực.
"Đừng đi nữa... Tất cả đừng đi nữa..."
Mị Mộng lẩm bẩm, dường như đã bị điên.
"Người tiếp theo!".
Diệp Viêm vẫn lạnh lùng kêu lên.
Các thế tộc còn lại đều im re.
Có người suy sụp, có người phẫn nộ, có người ngùn ngụt sát khí.
Ám Minh Nguyệt trong lòng sợ hãi, nhìn sang Diệp Viêm, thấy hắn vẫn vô cùng điềm tĩnh.
Hoàn toàn không coi tính mạng của những người này ra gì.
Cái hắn cần chỉ là kết quả!
Tuy trong lòng mọi người vô cùng căm hận, nhưng do uy thế của Diệp Viêm, nên bọn họ chỉ có thể nghiến răng chịu đựng.
Dù sao lối thoát khỏi tầng ba đã bị người của Ám Thiên Võ Thần chặn đứng.
Bọn họ đã trở thành chim trong lồng.
"Cô Mị Mộng!".
Đúng lúc này, một giọng nói khàn khàn vang lên bên cạnh.
Mị Mộng khó nhọc ngẩng đầu lên, mới phát hiện người lên tiếng là cậu chủ của nhà họ Thích - Thích Thiếu Thanh!
"Cô nhẫn tâm nhìn người của thế gia Huyết Đao tiếp tục bị Diệp Viêm lợi dụng, bỏ mạng ở đây sao?".
Thích Thiếu Thanh nghiến răng gần như muốn vỡ nát, trầm giọng hỏi.
"Anh muốn nói gì thì cứ nói thẳng..."
Mị Mộng nhỏ giọng đáp.
"Chúng ta liên thủ, dẫn người xông ra, bỏ chạy khỏi nơi này!".
Ánh mắt Thích Thiếu Thanh tỏ vẻ quyết tâm.
"Bỏ chạy?".
Mị Mộng run lên, đôi mắt cũng nhanh chóng hừng hực ý chí chiến đấu.