TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 4834 NỰC CƯỜI!”.

Địa vị của thế gia Huyết Đao ở long mạch dưới lòng đất không hề thấp.

Với vai trò cô chủ của thế gia Huyết Đao, nếu Mị Mộng cũng đứng ra chỉ trích Diệp Viêm thì Diệp Viêm và Ám Minh Nguyệt sẽ không có cơ hội để biện minh.

Cho nên Mị Mộng phải chết!

Ánh mắt Ám Minh Nguyệt âm u lạnh lẽo, nâng tốc độ lên đến cực hạn.

Dần dần khoảng cách giữa bọn họ và Mị Mộng kéo gần lại.

Mị Mộng quay đầu nhìn sương đen gần trong gang tấc, đôi mắt hoa đào ngập tràn tuyệt vọng.

“Cô Mị Mộng, cô chạy thoát được sao?”.

Lúc này, Ám Minh Nguyệt đột nhiên quát khẽ, Tà Kiếm trong tay vung lên.

Vèo vèo!

Hai kiếm khí đen nhánh bỗng chốc lao ra, chém về phía Mị Mộng.

Mị Mộng hoảng hốt, vội vàng tránh đi.

Nhưng một kiếm khí vẫn cắt vào vai cô ta.

Mị Mộng mất khống chết ngã ra đất, không ngừng lăn lộn, một lúc lâu sau mới dừng lại.

Máu ở trên vai nhuộm đỏ mặt đất.

Mị Mộng ôm cánh tay muốn đứng dậy, đám người Ám Minh Nguyệt ở không xa đã đáp xuống, bước về phía cô ta.

Mị Mộng biết mình khó mà thoát khỏi kiếp nạn…

Cô ta cắn chặt răng, muốn đứng dậy chiến đấu tiếp.

Lúc này, cô ta thà quyết chiến tới cùng với bọn họ.

Nhưng lúc này, một giọng nói kinh ngạc vang lên.

“Không phải cô Mị Mộng đây sao?”.

Mị Mộng sững người.

Đám người Ám Minh Nguyệt ở bên kia cũng đứng sững, nhìn theo giọng nói.

Ở góc cua, Lâm Chính đột nhiên thò đầu ra nhìn về phía này.

“Anh là… anh Lâm?”.

Mị Mộng ngạc nhiên.

“Cô Mị Mộng, cô không sao chứ?”.

Lâm Chính bước nhanh tới, quan sát Mị Mộng một lượt, nhíu mày: “Cô bị thương rồi?”.

“Hả? Anh còn chưa chạy ra khỏi Long Cung?”.

Ám Minh Nguyệt cũng hơi ngây ra, sau đó cười khẽ: “Ha ha, hay, hay lắm, nếu vậy cũng có thể tìm anh tính món nợ này!”.

“Tính nợ?”.

Lâm Chính hờ hững nhìn Ám Minh Nguyệt: “Dựa vào cô? Chỉ sợ cô không xứng!”.

“Vậy thì thử xem tôi có xứng không!”.

Ám Minh Nguyệt khẽ vung tay.

Cao thủ của Ám Thiên Võ Thần sau lưng cô ta đều xông lên.

“Nói cô không xứng thì là không xứng, cô còn không phục sao?”.

Lúc này, ở góc cua lại xuất hiện nhóm người Lang Gia.

Bọn họ cầm chiến đao chiến kiếm, sát khí đằng đằng đứng sau lưng Lâm Chính.

Người của Ám Thiên Võ Thần vội vàng dừng bước, ai cũng ngạc nhiên nhìn nhóm người Lang Gia, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

“Lang Gia? Các người cũng còn ở đây?”.

Ám Minh Nguyệt sửng sốt, đột nhiên cô ta như ý thức được điều gì, đường nhìn lướt qua hai bóng người vô cùng yếu ớt trong đám người, kinh ngạc nói: “Hai người này không phải bị anh Diệp chém chết rồi sao? Sao… vẫn còn sống?”.

“Diệp Viêm là cái thá gì mà đòi giết bọn này? Nực cười!”.

Lang Gia khinh thường nói.

Ám Minh Nguyệt nhíu mày.

Đọc truyện chữ Full