Cô ta sửng sốt nhìn trận chiến bên đó, vẻ mặt dần trở nên đặc sắc.
Thương Lan Phúc giao đấu với Ám Minh Nguyệt lại có thể đỡ được sát chiêu đáng sợ của Ám Minh Nguyệt.
Cho dù anh ta chiến đấu cực kỳ cực lực, nhưng lại không thất bại.
“Sao có thể như vậy?”.
Mị Mộng há hốc miệng, hầu như không dám tin vào mắt mình.
Cô ta kinh ngạc hơn là, người bên phía Thái Thiên Võ Thần lại nhắm vào người của Ám Thiên Võ Thần mà đánh.
Nhóm Huyền Thông giống như hổ xuống núi, đuổi theo người của Ám Thiên Võ Thần tấn công mãnh liệt.
Động tác của bọn họ trôi chảy, đao kiếm bá đạo điên cuồng, giống như gió bão.
Người của Ám Thiên Võ Thần ai nấy vô cùng kinh ngạc, hoàn toàn không hiểu được vì sao chiêu pháp của nhóm người Huyền Thông đột nhiên trở nên sắc bén mạnh mẽ như vậy?
Từ đầu tới cuối giao đấu với nhau mấy chục chiêu, người của Ám Thiên Võ Thần đã không chống đỡ nổi, vết thương trên người càng lúc càng nhiều.
Cuối cùng!
Phụt!
Huyền Thông vung một kiếm cứa cổ họng.
Một người của Ám Thiên Võ Thần bị cắt ngang cổ.
Máu tươi bắn lên không trung.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
“Cái gi?”.
Ám Minh Nguyệt biến sắc, lập tức quát lên. Tà Kiếm trong tay bùng nổ tà khí, giống như sóng lớn đánh về phía Thương Lan Phúc.
Thương Lan Phúc kinh hãi, muốn ngăn chặn.
Nhưng sức mạnh của Tà Kiếm quá đáng sợ.
Anh ta đưa ngang kiếm trước ngực, bày ra tư thế đỡ, nhưng tà khí lại đánh gãy thân kiếm, đánh thẳng vào ngực anh ta.
Phụt!
Thương Lan Phúc phun ra ngụm máu, lại bay ngược về sau, đập mạnh xuống đất, ngực lõm vào trong.
“Này nhóc?”.
Lang Gia gọi to, vội vàng đưa kiếm đỡ Ám Minh Nguyệt.
Công lực của Lang Gia rõ ràng dày dặn hơn Thương Lan Phúc, hai bên chiến đấu kịch liệt, Lang Gia vẫn đang tìm cơ hội giết chết Ám Minh Nguyệt.
Nhưng thủ đoạn của Ám Minh Nguyệt không hề yếu cộng thêm Tà Kiếm tăng cường, dù Lang Gia được Lâm Chính chỉ dẫn cũng không thể đánh bại được cô ta.
Hai bên đấu nhau mấy trăm chiêu, cuối cùng Ám Minh Nguyệt lại thúc đẩy uy lực của Tà Kiếm. Kiếm ý Tà Kiếm đánh gãy đao kiếm trong tay Lang Gia mới đẩy lùi được Lang Gia.
Ám Minh Nguyệt liên tục lùi về sau, ngạc nhiên nhìn về phía Lang Gia.
“Sao kiếm pháp của anh đột nhiên lại tiến bộ rồi?”.
“Sợ rồi à?”.
Lang Gia cầm kiếm gãy, lau máu bên khóe miệng, cười nhạt.
“Hừ, đám phế vật các người, tôi làm gì phải sợ các người?”.
Ám Minh Nguyệt bực tức, vẫn muốn cầm kiếm lên chiến đấu.
Nhưng lúc này, bên cạnh vang lên tiếng rên rỉ yếu ớt.
“Cô chủ… Mau… Mau chạy…”.
Ám Minh Nguyệt sửng sốt, quay sang nhìn.
Đám người Huyền Thông ở bên kia đang chém giết với cao thủ Ám Thiên Võ Thần người chết, người bị thương, ai cũng vô cùng thê thảm, chật vật.
Ngược lại, đám người Huyền Thông gần như không bị thương gì, cứ đè người của Ám Thiên Võ Thần mà đánh.
“Cái gì?”.
Ám Minh Nguyệt mở to mắt, gần như không dám tin vào mắt mình…