Trong bóng tối, Lang Gia hô lên.
Bọn họ vội vàng vịn vào vách tường hai bên, lúc này mới phát hiện ngay cả tường cũng di chuyển.
Cứ vậy không biết qua bao lâu.
Vèo vèo vèo vèo…
Bọn họ được bậc thang quỷ dị đó hất ra ngoài, ném vào một sân đấu sáng sủa.
Lâm Chính lộn nhào, đứng vững trên đất.
Những người khác cũng điều chỉnh cơ thể đáp xuống đất.
Chỉ có Thương Lan Phúc hơi chật vật, phản ứng hơi chậm, không đứng vững, ngã lộn nhào.
Lúc này, trên sân đấu có vài bóng người.
Diệp Viêm đứng ở phía bên trên sân đấu, giống như đang quan sát xung quanh.
Ám Minh Nguyệt bị thương ngồi thiền bên cạnh hắn, không ngừng uống đan dược, chữa trị cánh tay bị đứt.
Cách Diệp Viêm không xa còn có vài bóng người nữa.
Đó là Kỳ Thanh Bạch và vài nhân vật tiềm lực phi phàm khác. Những người này đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, cao thủ trong cao thủ.
“Ồ?”.
Nhìn thấy đám người Lâm Chính đột nhiên xuất hiện, người ở bên này đều nhíu mày.
“Thiên đường có lối các người không đi, lại còn dám đến đây?”.
Ám Minh Nguyệt lập tức đứng dậy, chỉ vào Lâm Chính hét lên: “Anh Diệp, bọn họ đến rồi! Là tên họ Lâm đó cướp Tuyệt Thế Tà Kiếm của bố tôi, mong anh ra tay giúp tôi cướp lại Tà Kiếm!”.
“Ồ?”.
Diệp Viêm nghe xong, hơi quay đầu nhìn sang phía kia.
Khi nhìn thấy trong tay Lâm Chính cầm thần kiếm đen nhánh, trong mắt lóe lên sự khác lạ.
Nhưng hắn không nói gì, thậm chí còn không nhìn đám người Lâm Chính thêm vài cái, mà tiếp tục quay người đi, nhìn về phía trước.
“Anh Diệp?”.
Ám Minh Nguyệt sửng sốt, ngạc nhiên nhìn Diệp Viêm, run rẩy hét lên.
“Thần kiếm như vậy còn không đủ để cô chiến thắng bọn họ, có thể thấy cô vô dụng thế nào”.
Diệp Viêm nhìn chằm chú phía trước, bình thản nói: “Sao cô còn có mặt mũi nhờ tôi giành kiếm giúp cô?”.
“A… Anh Diệp…”.
Ám Minh Nguyệt cạn lời, vừa xấu hổ, vừa tức giận.
Nhưng cô ta không thể phản bác Diệp Viêm.
“Thanh kiếm này không vội cướp về, lấy ở đây hay lấy ở bên ngoài cũng như nhau, bây giờ tôi không có thời gian xử lý những chuyện đó, cứ bình tĩnh đừng vội”.
Diệp Viêm lại lên tiếng.
Giọng nói vẫn lạnh băng.
Ám Minh Nguyệt cắn răng, không nói gì.
Lâm Chính đi tới, nhìn theo ánh mắt của Diệp Viêm.
Lúc này mới phát hiện ở cuối tầng bốn là một bức tranh vải khổng lồ.
Tranh vải dài khoảng năm mét, rộng ba mét, là một bức tranh khu chợ dân gian thời cổ đại, cực kỳ tượng tự với Thanh Minh Thượng Hà Đồ.
Trên tranh vẽ rất nhiều người, có người kéo xe, chăn trâu, bán hàng, chèo thuyền, biểu diễn tạp kỹ… nên có đều có.
Bên này, nhóm người Cầm Kiếm Nữ, Thương Lan Phúc đều chẳng hiểu ra sao.
“Đây là khảo nghiệm của tầng bốn sao?”.
Thương Lan Phúc thắc mắc, sau đó nhìn quanh, phát hiện toàn bộ sân đấu trừ bức tranh này ra thì trống trơn, sắc mặt trở nên khó coi.
“Sư phụ, tầng bốn không có rương báu nào, lợi ích ở đây chắc chắn đã bị đám người Diệp Viêm lấy hết rồi, chúng ta phải cướp lại lợi ích về!”.